Trong mắt nàng là hận ý không thể che giấu, loại hận thù khắc sâu vào trong xương cốt, có là Diệp Ngự Khanh thì cũng bị cảm xúc mãnh liệt này làm chấn động, hắn cụp mắt.
"Hai nước giao chiến, không làm hại đến bá tánh là định ước quy củ." Hắn nhỏ giọng nói: "Là Dịch Tướng quân không đúng, nhưng......"
Nhưng hắn là công thần của Ngô quốc, giết người Ngụy quốc cũng là công huân trên người hắn.
Phong Nguyệt cười nhẹ, cuối cùng rút tay lại, hít sâu một hơi, khôi phục sắc mặt như thường, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe: "Nô gia biết, điện hạ là người Ngô quốc, lại là Thái Tử, tất nhiên sẽ không cảm thấy Dịch Tướng quân tội ác tày trời."
"Nô gia cũng không nghĩ có thể báo thù. Chỉ cần sống tốt cũng được rồi, một kỹ nữ hèn kém thì có thể làm gì chứ?"
Diệp Ngự Khanh thở dài, muốn nói cái gì đó lại thôi, hắn đổi chủ đề: "Không còn sớm nữa, ta sai người chuẩn bị chút bữa tối, ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt đã."
"Đa tạ công tử." Phong Nguyệt cúi đầu, khuôn mặt mỏi mệt, tiếp tục nằm nghiêng ở trên giường.
Người trong phòng ra cửa phân phó hai câu rồi đứng tại chỗ, vẻ mặt như đang suy tư gì. Phong Nguyệt nửa mở mắt nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Hiện giờ ở Ngô quốc, quần hùng bên trong đã khó tìm đối thủ, cuộc chiến giữa Tề Ngụy, Sở Triệu giằng co, một mình Ngô quốc đứng ngoài cuộc, dân chúng an vui.
Một quốc gia không có hoạ ngoại xâm sẽ có nội loạn, Dịch đại tướng quân quyền lực khuynh triều, dám từ chối hoàng tử cầu thân, dám bày thiên la địa võng ở trong phủ, người có dã tâm bừng bừng như thế, nàng không tin Diệp Ngự Khanh sẽ không có tâm tư phòng bị.
Diệp Ngự Khanh giỏi nhất dùng người, phàm là người hắn tín nhiệm phân quyền làm việc, hắn sẽ không nghi ngờ.
Nhưng Dịch Quốc như chưa từng làm bất cứ việc gì thay hắn, đổi góc độ khác nói, Dịch Quốc chưa từng có sự tín nhiệm của Diệp Ngự Khanh. Thậm chí thời điểm tra vụ mất trộm của phủ tướng quân, Diệp Ngự Khanh cũng chẳng có nửa điểm để tâm, dẫn tới người của nàng còn bay nhảy cho đến tận giờ.
Thái độ của Thái tử điện hạ Ngô quốc đối Dịch đại tướng quân đúng là khiến người ta phải suy nghĩ.
Diệp Ngự Khanh xoay người liền thấy người trên giường đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lòng cất giấu nhiều chuyện như vậy còn có thể mỗi ngày tươi cười tiếp đón mọi người, cô nương này cũng không đơn giản, nếu có thể thu để mình dùng...
Đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, Diệp Ngự Khanh nhấc chân liền chậm rãi triều nàng đi qua đi.
Phụ nữ dễ điều khiển hơn nam giới rấ nhiều, mấy cô nương trong cung hắn rất ngoan ngoãn, toàn tâm toàn ý đi theo, hắn nói gì các nàng cũng nghe theo, sau đó thực hiện.
Phong Nguyệt thân phận đặc thù, trong Mộng Hồi Lâu phần nhiều là các đại quan quý nhân lui tới, tin tức rất nhiều, nhưng thường các cô nương sẽ không nói cho khách nhân nghe, nếu thu thập được nàng, chỉ có lợi mà không có hại, hơn nữa nói không chừng nàng còn có thể làm được những việc mà mà các cô nương khác không làm được.
Chỉ là tiền đề tất thảy những điều nàng nói phải đều là thật sự.
"Điện hạ!" Ngoài cửa đột nhiên vang giọng Phùng Sấm, Diệp Ngự Khanh hoàn hồn, dừng bước, xoay người ra mở cửa.
Phùng Sấm thần sắc không tốt lắm, ghé bên tai thấp giọng nói: "Tư Mã tông chính không biết nghe từ đâu biết được tin ngài đang ở chỗ này, đã tự mình dẫn người qua rồi."
Khóe miệng giật giật, Diệp Ngự Khanh đau đầu: "Lão gia hỏa kia sao lại biết bổn cung ở chỗ này?"
Hắn ra vào rất kín đáo, cũng không chạm mặt nhiều với các ân khách khác, sao Tư Mã lại biết?
Để nói toàn bộ Ngô quốc Diệp Ngự Khanh sợ nhất ai, không phải hoàng đế đương triều mà là vị lão thầm ba triều Tư Mã Như, giữu chức chưởng tông, quản việc của tông thất, lúc nào cũng uống cong thành thẳng, không để cho con cháu hoàng thất dính nửa điểm tật xấu.
Hắn đường đường là Thái Tử lại tới thanh lâu, việc này là không thể dùng từ "Tật xấu" để hình dung, nếu thật bị bắt được. Lão già lẩm kia kia nhất định bắt hắn quỳ ở cửa Đông Cung không ăn không uống ba ngày ba đêm, đến lúc đó có chết thì trên dưới trong triều đều sẽ lải nhải bên bên hắn.
Ngẫm lại da đầu tê dại.
Phùng Sấm thở dài: "Điện hạ, ngài cứ nên đi cửa sau trước."
Hắn quay lại nhìn chiếc giường liếc mắt một cái, Diệp Ngự Khanh nhíu mày nỉ non: "Này chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết, có duyên không phận?"
Người trên giường người yên không nhúc nhích.
"Thôi vậy."Diệp Ngự Khanh phất tay áo rời đi, né tránh lão già lẩm cẩm kia, chờ muộn chút lại đến cùng không muộn.
Kết quả ai biết, mới vừa hồi cung, hắn đã bị một đống lão thần vây quanh phiền muốn chết, chờ hắn phục hồi tinh thần nghĩ tới chuyện xuất cung, cửa cung đã khóa.
Phong Nguyệt chờ ở Mộng Hồi Lâu, chờ mãi không thấy người tới, Linh Thù liền nói: "Có lẽ là không tới."
Nhìn canh giờ, vị kia sợ là có muốn cũng không ra khỏi cung, Phong Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, dứt khoát rửa mặt lên giường chuẩn bị ngủ.
"Thất vọng?" Có người hỏi nàng một câu.
Sau lưng phát lạnh, Phong Nguyệt sợ tới mức nhảy sang một bên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ân Qua Chỉ ngồi bên bệ cửa sổ, ánh trăng phủ lên người hắn một vầng sáng, thoạt nhìn càng "người" hơn.
Nàng cười gượng hai tiếng, lại gần hỏi: "Sao ngài lại tới?"
"Nghĩ đến thôi." Lý do đơn giản thô bạo, Ân Đại hoàng tử trực tiếp nhảy vào nhà, giương mắt nhìn nàng: "Ngươi......"
Hắn vốn dĩ định nói, ngươi uổng phí tâm tư rồi, Thái Tử muốn ngủ lại thanh lâu, không đơn giản như vậy đâu.
Chỉ là khi ánh trăng bên ngoài chiếu vào, phủ lên khuôn mặt của người kia, Ân Qua Chỉ lại giật mình, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Phong Nguyệt chớp mắt, lại chớp mắt, đột nhiên nhớ gì đó, sắc mặt biến đổi.
Xong đời, nàng đã tẩy trang rồi!
Phong Nguyệt xoay người đi về phía giường, kêu lên: "Linh Thù, có khách tới, mau châm trà!"
Linh Thù thò đầu nhìn Ân Qua Chỉ, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, đêm đã khuya, không cần pha trà được không? Trên bàn có nước đó, nô tỳ cáo lui trước!"
Không tiền đồ gì! Hèn nhát như vậy! Phong Nguyệt cắn răng, sau đó tự mình lên giường, cuộn tròn thành quả bóng.
Lúc không trang điểm, khuôn mặt của Phong Nguyệt khá khí khái, tuy lông mày đã được tỉa gọn gàng nhưng lại mỏng và thẳng, không tinh tế như các cô gái khác, lớn lên nàng cũng không tính là khuynh quốc khuynh thành, cho nên có phần chột dạ.
Ân Qua Chỉ dù chưa nhìn thấy gương mặt này, nhưng dù sao trước kia nàng ẩn nấp ở địa bàn của hắn, lại thêm cải trang khá tốt, với lại cũng không ngẩng đầu, cho nên cũng không quá lo lắng hắn phát hiện ra gì.
Nhưng...... sao hắn cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy? Cảm thấy nàng lúc không trang điểm khó coi lắm sao? Lừa gạt ân khách?
Ánh trăng bao trùm lên người kia, lúc lâu mới hoàn hồn, hắn đến bên giường liếc nhìn nàng, nói một lời hay hiếm có: "Có khuôn mặt như thế, còn tính trang điểm làm gì?"
Hả? Phong Nguyệt chớp mắt, nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngài cảm thấy nô gia không trang điểm vẫn đẹp?"
"Đẹp hơn nhiều so với mang mặt nạ." Ân Đại hoàng tử nghiêm túc đánh giá: "Mặt mày động lòng người."
Phong Nguyệt: "......"
Ai nói xem có phải Ân Đại hoàng tử thẩm mỹ dị dạng hay không? Tuy rằng nàng không trang điểm trông cũng được, nhưng tuyệt đối không đến mức động lòng người đâu! Đàn ông không phải thích nữ nhân quyến rũ hay sao? Hắn ta thích kiểu mạnh mẽ, phấn chấn oai hùng?
Ánh mắt hắn dừng ở trên người nàng, rồi lại giống như xuyên thấu qua nàng đến một nơi khác, Ân Qua Chỉ nhẹ nhàng vê đầu ngón tay, tròng mắt vẫn không nhúc nhích, như đang thất thần.
Chẳng lẽ nàng thật sự có tư sắc như vậy, hôm nay có thể hoặc thần chí Ân Qua Chỉ?
Phong Nguyệt không tin, nàng cố gắng cười như ngốc, nhỏ giọng nói: "Công tử coi trọng nô gia?"
Hắn đưa tay chống giữa mày nàng, lại từ mày đi xuống dưới sống mũi, Ân Qua Chỉ thần sắc hơi ảm đạm, lạnh nhạt nói: "Không phải si mê ngươi, chỉ là tình cờ thấy ngươi giống một người."
Hắn chưa từng thấy người đó như thế nào, nhưng hẳn sống mũi kẻ nọ cũng cao thẳng như thế, nhìn rất khí khái.
Nhưng mà người trước mặt này thật sự quá ghê người, cười đến mức hiện cả khóe miệng, nửa phần khí khái cũng không có.
Trời cao sao lại đem dung mạo này ban tặng cho một người như thế?
Ân Qua Chỉ chán ghét thu hồi tay, nói: "Ngươi không hầu hạ được Thái Tử đâu. Vẫn nên là chuyên tâm hầu hạ ta đi."
"Hả?" Phong Nguyệt ngồi dậy, hưng phấn hỏi: "Công tử cảm thấy nô gia rất tốt nên muốn bao nô gia, chỉ để nô nô gia hầu hạ mình ngài đúng không? Sao không chuộc nô gia ra ngoài, nô gia còn có thể nấu cơm cho ngài mà!"
Bị nàng nói một mạch không vấp một lời, Ân Qua Chỉ nhíu mày, nấu cơm?
"Ngươi mộng giữa ban ngày!"
Phong Nguyệt mếu máo: "Công tử chẳng lẽ không phải nghĩ như vậy sao?"
"Không phải." Ân Qua Chỉ lắc đầu phủ nhận, bản thân cũng có chút mê hoặc, nghĩ lúc sau mới nói: "Chính ra ngươi hầu hạ cũng được cho nên muốn để ngươi hầu hạ thêm một thời gian, chờ ngày nào chán thì sẽ đổi người."
Như vậy à...... Phong Nguyệt cụp mắt bị thương: "Nô gia còn tưởng công tử sẽ thích nô gia."
Thích?
Ân Qua Chỉ dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng trí tuệ nhìn nàng hồi lâu, phất tay áo liền đi: "Đừng nghĩ quá nhiều."
"Thế tối nay công tử đcố ý tới đây một chuyến là?"
Một chân vừa giẫm lên bệ cửa sổ, Ân Qua Chỉ ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng: "Đi ngắm trăng, ngang qua mà thôi."
Wow, có thể từ đi từ phủ Sử Thần ngang đến Mộng Hồi Lâu, ngang qua thật đấy!
Phong Nguyệt cười khanh khách, cũng không nhiều lời, nhìn hắn nhảy ra khỏi cửa sổ, cau mày.
Không hầu hạ được Thái tử là có gì gì? Thái Tử không phải đang bao nàng sao? Chẳng lẽ đột nhiên không cần nàng nữa? Kế hoạch của nàng đang êm đẹp, chẳng lẽ lại bị ngàn đao này phá hỏng?
Phong Nguyệt thực lo lắng, lo đến mức cả đêm cũng không ngủ được.
Kết quả buổi sáng hôm sau, mở mắt ra, Diệp Ngự Khanh đã ngồi trong phòng cười với nàng: "Chậm trễ giai nhân, mong cô nương không để bụng."
Phong Nguyệt chớp mắt, đứng dậy nhìn hắn, nhéo thịt đùi, nước mắt "tách" rơi xuống: "Nô gia còn tưởng hôm qua nói sai lời nào đắc tội công tử, công tử không cần nô gia nữa huhuhu..."
Diệp Ngự Khanh đau lòng đưa khăn qua, ngồi ở mép giường nhìn nàng: "Ta sao lại không cần nàng được, chỉ là việc vặt quấn thân, không thoát nổi thôi. Hơn nữa...... xảy ra chút chuyện, sau này khả năng không thể ngủ ở ngoài cung được rồi."
Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mẫu hậu đột nhiên biết chuyện hắn thường xuyên không về cung, quở trách một hồi, sau này ngày nào cũng bắt lúc đóng cửa cung, hắn phải đến Tê Phượng Cung thỉnh an một chuyến.
Thật là xúi quẩy!
Phong Nguyệt chớp mắt, vừa lau nước mắt vừa cắn răng.
Lời của Ân Qua Chỉ hóa ra là ý này, không làm gì nàng nhưng lại lại khiến Thái tử không thể ra ngoài cung vào buổi đêm! Hắn là thần chắc? Hoàng cung Ngô quốc cũng có thể duỗi móng vuốt? Có xấu hổ hay không!
"Vậy thì..."
"Ngẫm lại ban ngày cùng cô nương cùng du ngoạn cũng là chuyện tốt rồi." Diệp Ngự Khanh cười nói: "Hôm nay thời tiết không tồi, cô nương không bằng bồi tại hạ đi ra ngoài một chuyến?"