Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 84: Ma hỏa




“Rốt cuộc ngươi là ai ?”

Lập tức Lý Đán rút kiếm ra, vừa trõ thẳng vào Ngô Kiếm vừa nghiêm mặt quát hỏi.

“Ha ha... đương nhiên ta chính là... ta ! Này, tốt nhất là ngươi nên biết điều một chút đi, hiện tại bọn ta đang bàn bạc giao dịch đấy, động đao động thương như thế dễ làm mất hứng lắm”.

Tên Ngô Kiếm chỉ nói một câu rồi làm như không đếm xỉa tới nữa, sau đó Diệp Cảnh Thăng đang đứng kế bên bất chợt hóa thành một luồng hỏa diễm đen tuyền, nhanh tựa tia chớp đập thẳng lên trên thanh kiếm của Lý Đán, không ngờ thanh kiếm này vốn có hào quan óng ánh, nay tựa như bị quẳng vào đầm lầy mênh mông nào đó, lúc này hào quang trên thân kiếm đã hoàn toàn bị dập tắt đồng thời hóa thành một vật bị cháy đen thảm hại, trông giống y hệt như thanh cời lò mà phàm nhân thường sử dụng.

“Keng... cạch..” Ngay lúc âm thanh của thanh kiếm có hình thù tựa như thanh cời lò rơi xuống đất, cũng là lúc luồng hỏa diễm đen tuyền kia lại biến ảo trở lại thành hình dáng của Diệp Cảnh Thăng.

Vừa chứng kiến cảnh này lập tức sắc mặt Lý Đán trắng bệch như tờ giấy, hắn không kềm chế được liền “Phạch... phạch... phạch...” lui về sau vài bước, lúc này trong mắt hắn chỉ toàn là một bức màn kinh hãi.

Tuy nhiên ngay tức khắc xuất hiện một luồng kiếm quang trắng sáng như tuyết, vừa nghe “Xoét...” một tiếng liền hóa thành tấm chắn bằng ánh sáng ngăn phía trước người Lý Đán, đồng thời thấy một bóng đen hét thảm lên một tiếng rồi lập tức thối lui ra sau.

Rõ ràng luồng kiếm quang này chính là Mị Ảnh Kiếm của Phong Nhược.

“Đừng đứng trước mặt ta mà động tay động chân nữa! Lý Đán... ngươi hãy giữ vững tinh thần, từ bây giờ trở đi ngươi phải tự cứu lấy bản thân đấy”.

Âm thanh của Phong Nhược vẫn vang lên lạnh lùng, trong tích tắc thời gian vừa rồi, ngay lúc tinh thần Lý Đán lộ chút sơ hở thì xém chút nữa hắn đã bị khống chế mất rồi.

“Ặc... đa tạ Phong đạo hữu !” Lý Đán thoáng giật mình tỉnh lại liền nghĩ tới mà sợ hãi không thôi, đồng thời hắn cũng có chút hổ thẹn bởi vì nói đúng ra với tu vi của hắn, chỉ cần giữ vững tinh thần cho thật tốt, đừng nổi cáu mà đứng ra chất vấn đối phương này nọ, thì tia Ma Hỏa kia chẳng thể thiêu hủy dễ dàng được thanh kiếm của hắn như thế.

“Ngươi cầm tạm thanh kiếm tứ phẩm này đi, dù gì cũng có thể tự phòng thủ được!” Phong Nhược tiện tay lấy từ thắt lưng trữ vật ra thanh Bôn Lôi kiếm mà hắn đoạt được của Mạc Ngôn lúc trước rồi quăng sang cho Lý Đán, tuy thanh kiếm tứ phẩm này có vẻ không được manh lắm, nhưng được cái sắc bén và bản thân nó có thêm thuộc tính lôi điện nữa, vừa đúng có thể khắc chế được Ma Hỏa kia.

“Ha ha... được rồi ! Hiện tại chúng ta nên bàn chuyện giao dịch đi, dù sao khác ngươi phải hiểu rằng ta không có ác ý gì đâu, chỉ cần các ngươi chấp nhận ta hứa sẽ không gây thương tổn đến các ngươi!”Tên Ngô Kiếm kia bắt đầu từng bước đề cập...

“Giao dịch vụ gì ? Chẳng lẽ thật sự ngươi muốn chúng ta hộ tống ngươi đi đến chỗ ngâm mình trong Linh trì của Tuyết Nhạn Thành à?”

Phong Nhược dường như rất hứng thú tới chuyện này.

“Hắc hắc... ngươi đoán đúng được một chuyện, việc đến Tuyết Linh Trì ở Tuyết Nhạn Thành chỉ là một phần trong giao dịch mà thôi, yêu cầu của ta là chỉ cần các ngươi làm ra vẻ hộ tống ta đến Tuyết Trì Phong ở dưới đỉnh Hàn Sơn địa vực là đủ rồi, khi đến được đó kể như là chúng ta hoàn tất giao dịch, ngươi thấy thế nào?”

“Tuyết Trì Phong ?” Thế nhưng Phong Nhược lại lắc đầu, “Ta không biết ngươi có phải là Ngô Kiếm thật hay không nữa đây!?!? Sao tự nhiên không bị hỏa độc xâm hại mà lại đi ngâm mình trong Tuyết Linh Trì thì có ích lợi gì chứ? Còn nữa..., ngươi nghĩ rằng chúng ta có cơ hội tiến vào Hàn Sơn địa vực hay sao? Hơn nữa, còn chưa nói tới địa phương có tên là Tuyết Trì Phong gì đó, ngươi thật sự rất hứng thú với nơi đó lắm sao?”

“Sai ! Có lẽ ngươi hiểu rõ nhất ta thật sự có phải là Ngô Kiếm hay không, còn chuyện ngâm trong Tuyết Linh Trì hay không thực ra chẳng nằm trong phạm vi giao dịch của chúng ta, các ngươi không có tư cách biết rõ chuyện đó mà chỉ cần toàn lực thực hiện việc hộ tống là được, giờ lại còn muốn ta nói cặn kẽ nữa hay sao?” Tên Ngô Kiếm híp mắt lạnh lùng nói thẳng, hiển nhiên hắn nghĩ Phong Nhược không có can đảm từ chối cuộc giao dịch này.

“Hiểu rồi, ý của ngươi là chúng ta không còn sự chọn lựa nào khác đúng không! Nếu như ta nói ‘không’ thì sao?”

Phong Nhược bỗng nhiên tiến lên trước một bước rồi mỉm cười lên tiếng.

“Ha ha... được ! Tùy ngươi lựa chọn, chẳng qua ngươi nên hiểu rằng đâu phải chỉ có mình ngươi mà rất nhiều tên tu sĩ khác muốn giao dịch với ta đấy, tuy nhiên dám từ chối giao dịch với ta thì kết cục chỉ có một, đó là trở thành một bộ phận của ta vậy!”

Tên Ngô Kiếm vừa dứt lời thì bọn người Tạ Hâm đứng sau lưng hắn bỗng hóa thành một đám hỏa diễm đen tuyền, lạ một điều ngọn lửa này không phát ra hào quang mà ngược lại nó có thể hấp thụ ánh sáng xung quanh, cho nên chỉ trong nháy mắt toàn bộ hang động nhỏ này trở nên đen kịt, ngay cả ánh sáng từ viên Dạ Quang Châu phát ra cũng bị tắt đi.

“Người sai lầm là ngươi đấy, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao ta buộc phải khai mở mỏ quặng Thước Kim này sao?”

Đứng trong bóng đêm, Phong Nhược âm thầm thở dài một tiếng, hắn vốn đã phong ấn trước Ngân Giáp Thiên Thù và con Dơi quỷ lông trắng kia rồi, sau đó liền vung mạnh chiếc lông bổn mạng của Thanh Điểu lên. Lập tức lấy hắn làm trung tâm, xuất hiện vô số cuồng phong từ trong chiếc lông bổn mạng đó trào ra rồi cuốn mạnh về phía trước.

Cũng do không gian nơi đây vốn vô cùng nhỏ hẹp, xung quanh đều là bức tường bằng đá mà chỉ có một lối ra rất hẹp, cho nên trông chẳng khác nào vòng rồng, tức khắc uy lực của cuồng phong tăng lên gấp vài lần.

Dưới thế mạnh quá mãnh liệt của vòi rồng này, cho dù Ma Hỏa gì đi nữa cũng bị thổi tan triệt để, mà xui cho bọn chúng là không gian nơi đây quá nhỏ hẹp nên chúng chẳng có cơ hội nào để bỏ chạy.

Trải qua suốt thời gian uống chén trà nóng, đợt cuồng phong vòi rồng như bão táp kia mới dừng lại toàn bộ, chẳng qua trong không gian nhỏ hẹp nơi đây đã khôi phục lại được ánh sáng như lúc trước, cũng không còn thấy sáu luồng hỏa diểm đen tuyền kia đâu nữa, về phần Ngô Kiếm thì hắn đã trở lại tình trạng uể oải như lúc trước, trên mặt hắn biểu lộ vẻ khó thể tin nỗi! Còn Lý Đán đã núp vào một khe tường từ trước, tuy nhiên bộ dạng nhìn khá chật vật.

Ngoài ra trước mặt Phong Nhược còn xuất hiện thêm một luồng khí xoáy, rõ ràng bên trong luồng khí này chính là sáu luồng Ma Hỏa lúc trước.

“Thật thất lễ quá, do điều kiện giao dịch của ngươi quá hà khắc nên ta không thể chấp thuận được, vì thế mong ngươi hết sức thông cảm nhé!”

Phong Nhược mỉm cười thêm lần nữa rồi tức khắc lấy thanh Tru Ma Kiếm ra, đâm thẳng tới luồng khí xoáy có chứa sáu luồng Ma Hỏa bên trong.

“Đừng...”

Tên Ngô Kiếm kia kêu thảm lên một tiếng, hắn muốn nhào người tới trước để ngăn cản lại nhưng không cách nào kịp được, khi thanh Tru Ma Kiếm đâm cực nhanh vào sáu luồng Ma Hỏa kia, chỉ thấy từng tia chớp vàng ánh tản ra từ vết gỉ loang lổ trên thanh Tru Ma Kiếm, trong nháy mắt đã tiêu diệt toàn bộ sáu luồng Ma Hỏa nọ.

Cùng lúc đó cả người Ngô Kiếm cũng biến hóa hết sức quỷ dị, trong cơ thể hắn cũng bùng phát ra từng tia lôi điện vàng ánh, chỉ trong chốc lát từ quần áo đến máu thịt hay xương cốt đều rã ra từng mảng một, cuối cùng chỉ còn lại một đám Ma Hỏa có hình dạng quả tim.

Chẳng qua đám Ma Hỏa này dường như cực kỳ mạnh bạo, cho dù có bị lôi điện vàng ánh công kích bên trên nhưng rõ ràng không mấy hiệu quả, chỉ chừng hơn mười nhịp thở thì lội điện vàng ánh kia hoàn toàn biến mất, tuy nhiên đám Ma Hỏa đó chỉ mới rút nhỏ đi chút ít mà thôi.

“Không xong ! Lý Đán... dùng Bôn Lôi Kiếm tấn công nhanh”.

Phong Nhược vội vàng quát lên, thế nhưng Lý Đán còn chưa kịp ra tay thì Ma Hỏa nọ đã tức tốc bỏ chạy ra ngoài rồi, sau đó còn truyền lại một câu nói vô cùng âm độc.

“Phong Nhược ! Chuyện này ta không để yên đâu, ngươi chờ đó cho ta!”

Vừa nghe nói thế Phong Nhược liền lắc đầu mà tỏ vẻ tiếc nuối, rồi tức khắc giải phong ấn cho Ngân Giáp Thiên Thù và con Dơi quỷ lông trắng ra để bọn chúng canh gác, sau đó hắn liền ngã ngồi xuống đất.

“Phong Nhược ! Ngươi không sao chứ ?” Lý Đán đứng bên cạnh còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì bị cảnh tượng này làm cho giật mình, rồi tỏ vẻ quan tâm tới một chuyện khác: “Tên Ma Hỏa kia còn quay lại nữa không?”

“Không sao đâu ! Chuyện này coi như đã xong, còn vụ Ma Hỏa kia ta lại mong cho nó khờ khạo mà quay lại ấy chứ!” Phong Nhược cười cười nói ra mà có chút mệt mỏi, cần phải nói thêm là rõ ràng hắn đã truyền hết pháp lực vào Tru Ma Kiếm nên mới có thể tạo ra một đòn lôi điện vàng ánh đó, thế mà kết quả chỉ làm cho Ma Hỏa đó suy yếu đi thôi, xem ra địa vụ của Ma Hỏa này không tệ chút nào.

“Được rồi, ngươi đi khai thác mỏ quặng Thước Kim Thạch đi, nhớ chừa cho ta chút ít đấy!”

Phong Nhược nói xong liền mặc kệ tên Lý Đán kia có nghi vấn ngập đầu thế nào đi nữa, cũng bắt đầu nhắm mắt vận chuyển Hắc Thủy Linh Quyết để khôi phục lại pháp lực bị hao tổn.

Năm canh giờ sau pháp lực của Phong Nhược mới khôi phục lại hoàn toàn, sở dĩ tốn thời gian nhiều như vậy là do trong này không có chút thủy linh khí nào, hơn nữa hắn lại không thể triển lộ Thanh Mộc Thần Tinh ra trước mặt của Lý Đán được.

Chẳng qua khi hắn vừa mở mắt ra thì thấy Lý Đán đang đứng cách xa ba trượng mà nhìn hắn chằm chằm không hề nháy mắt, lập tức khiến hắn la lên một tiếng sợ hãi, thiếu chút nữa là hắn đã cho rằng tên này đã bị gã Ma Hỏa kia khống chế mất rồi.

“Này ! Ngươi làm gì thế ? Không phải ta bảo ngươi đi khai khoáng mỏ Kim Thạch sao?”

“Hắc hắc...! Cái mạng nhỏ này của ta đều nhờ ngươi nhặt trở về, ngươi nghĩ ta là hạng người chẳng biết xấu hổ mà ra tay trước hay sao? Chung hoạn nạn cùng quý quý đúng không! Muốn khai khoáng gì đó thì cũng phải cùng khai thác chung! À không... chia bốn - sáu đi, ngươi sáu phần còn ta lấy bốn! Như thế được chứ?” Lý Đán nói ra mà điệu bộ hết sức thành khẩn, sắc mặt hắn cũng bừng lên chánh khí lẫm liệt.

“Ồ... thật không? Cùng lúc khai thác à ?”

Khóe miệng Phong Nhược bỗng lộ ra một tia mỉm cười quỷ dị !

“Được rồi ! Vậy từ nay trở đi tốt rồi !”

Nói đến đây tay Phong Nhược khẽ đảo, tức thời thanh Tru Ma Kiếm xuất hiện ngay trong tay, sau đó chỉ cần vẽ lên xuống trái phải chừng mười tám lần lập tức khối quặng mỏ Kim Thạch lấp lánh kia đã được cắt xuống hoàn tất, khiến cho Lý Đán đang đứng bên cạnh phải trợn mắt há mồm.

Mặc dù rất bận nhẹ nhàng thu thập toàn bộ số mỏ quặng Kim Thạch lấp lánh này nhưng Phong Nhược vẫn mỉm cười lên tiếng: “Hắc hắc...! Ta đã bảo ngươi từ trước rồi, hãy ra tay nhanh nhưng ngươi vẫn không nghe, thật sự ta hết cách rồi”.

Xưa nay trong Tu tiên giới đều cho rằng khu vực Nhạn Bắc là một nơi khỉ ho cò gáy, không đề cập tới ngũ đại tông môn vốn đang nắm giữ số lượng lớn tài nguyên tu luyện của toàn bộ Tu tiên giới, cho dù là những môn phái nhỏ khác cũng đều rất xem thường những tu sĩ của khu vực Nhạn Bắc. Thật vậy, loại cảm giác này giống như một kẻ rách nát từ đi từ thành thị phồn hoa ta đến một nơi thâm sơn cùng cốc vậy.

Không sai ! Đúng là thâm sơn cùng cốc !

Đối với cách nhìn nhận này Phong Nhược giơ tay đồng ý cả trăm lần luôn, chuyện khác chưa nói tới chỉ việc không có Truyền Tống Trận nối các nơi với nhau thôi, cũng đã đủ khiến cho hắn âm thầm oán hận cộng thêm bực dọc lên gấp vạn lần rồi.

Lúc này hắn đang từ khu vực Nhạn Nam ngược về Nhạn Bắc, từ lúc xuất phát đến khi ra khỏi Điệp Vụ Sơn Mạch hắn tốn tổng cộng một tháng lẽ hai mươi bảy ngày trời, mà đoàn tùy tùng lúc đầu là mười bảy người, rốt cuộc chỉ còn có hai mống.

Cho nên Phong Nhược càng có thêm lý do để căm hận ngút trời!

Chỉ cần nghĩ tới trong tương lai, ngày nào hắn còn đi trên lộ trình dài đằng đẳng đáng giận thế này là ngày đó hắn cảm thấy trời đất tối sầm, chẳng còn ánh sáng, cỏ cây lụi tàn, thế mà thấy cái bản mặt cười hì hì của tên Lý Đán kia lại càng vô cùng đáng giận.

“Ngươi làm quái gì mà cứ mãi đi theo ta thế? Hiện tại chúng ta đã ra khỏi Điệp Vụ Sơn Mạch rồi, ngươi hãy tranh thủ thời gian đi tìm Thương Nguyệt thương hội của ngươi để báo danh đi. Tại khu vực Nhạn Bắc này ngươi cứ yên tâm, với người có tu vi Trúc Cơ trung kỳ như ngươi đây chỉ có thể tội nghiệp cho đám linh thú mà ngươi gặp phải mà thôi! Rõ chưa? Chúng ta nên chia tay từ đây!”