Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 65: Khác thường




Màn đêm lại buông xuống, tất cả đệ tử của các môn phía từ chỗ đóng quân dưới mặt đất lần lượt bay vọt ra bắt đầu một cuộc săn bắn mới!

Phong Nhược cũng lẫn trong đó nhưng sau khi rời khỏi chỗ đóng quân hắn cũng không vội vàng chạy vào Khô Mộc Hải mà thừa dịp lộn xộn không có ai chú ý nhanh chóng thả dơi quỷ ra rồi bay thẳng lên cao mấy trăm trượng!

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến hắn có thể vượt mặt mọi người săn bắt linh thú trong vòng hai tháng vừa qua, bởi vì bên trong Khô Mộc Hải ngoài trừ rất ít linh thú phi hành cấp cao ra thì các linh thú phi hành khác đều không đủ sức bay trong thời gian dài, ngay cả thú cưỡi cấp sáu như Sa Tỷ Thú cũng không thể chạy nhanh hơn dơi quỷ được!

Mà cũng nhờ điều này mà hắn có thể ám sát bốn tên thủ hạ của Hình Lão Đại mà không gặp trở ngại gì!

Nhưng tối nay Phong Nhược cũng không lệnh cho dơi quỷ bay sâu vào Khô Mộc Hải săn linh thú mà chỉ cho nó lượn trên cao nơi đóng quân yên lặng chờ đợi!

Bời vì hắn có cảm giác chuyện đám người Bá Thiên xuất hiện không hề đơn giản tý nào, phải biết rằng bọn chúng gần đây quan hệ khá tốt với đám Thiên Sơn và đồng thời cũng cạnh tranh gay gắt với nhóm Hình Lão Đại, vậy mà hôm nay bỗng nhiên cả ba thế lực lưu vong lại tập hợp tại một nơi, thậm chí phe Bá Thiên còn đi với phe Hình Lão Đại, nếu không có chuyện gì mới là lạ!

Hơn nữa thời gian này cả bên Thiên Sơn và Hình Lão Đại đều rất thu mình ẩn nhẫn, vốn ba thế lực lưu vong này không còn đơn giản như đám lưu vong bình thường nữa mà đã vượt khỏi phạm vi quản lý của năm Đại tông môn, Phong Nhược tin chắc rằng với thực lực của ba nhóm này muốn xông qua mười tám đường phòng tuyến cũng không khó khăn gì, nhưng mấy chục năm nay bọn hắn lại cam tâm tình nguyện lưu lại Khô Mộc Hải mà không hề có ý chạy ra!

Suốt một canh giờ Phong Nhược vẫn không thấy đám người Thiên Sơn, Bá Thiên đi ra ngoài, nhíu mày suy nghĩ hắn liền vỗ dơi quỷ một cái, lập tức dơi quỷ nhẹ nhàng đập cánh bay vọt lên cao hơn mười trượng nữa!

Xa như vậy, hắn căng mắt nhìn dưới đất cũng chỉ thấy mơ mơ hồ hồ không rõ ràng, nhưng cẩn tắc vô ưu, vẫn phải đề phòng mọi chuyện!

Cũng may tuy hắn không thể nhìn rõ nhưng dơi quỷ vẫn có thể quan sát bình thường, trong vòng mấy tháng nay thực lực của nó tăng lên rất nhanh, bởi vì mười tám hộp rêu Hàn Băng đã biến hết thành rêu Hàn Ngọc nhưng hắn không có ý định bán đi, đồng thời cũng không có cách nào để luyện đan nên hắn chỉ giữ lại năm hộp, còn lại mười ba phần rêu Hàn Ngọc đều cho dơi quỷ ăn hết!

Hiệu quả thấy rõ, dơi quỷ tuy vẫn chưa thể tăng lên được cấp sáu nhưng thực lực lại mạnh hơn nhiều, tốc độ phi hành hay pháp thuật phun băng tiễn đều được nâng cao đáng kể, bây giờ nó có thể uy hiếp tu sỹ Trúc Cơ sơ kỳ, thậm chí cả tu sỹ Trúc Cơ trung kỳ cũng không chút e sợ!

Nhưng điều làm Phong Nhược tò mò nhất là vòng lông trắng quanh cổ nó bây giờ đã lớn gấp đôi, hắn đang nghĩ phải chăng tương lai tiến cấp càng cao thì nó sẽ giống với Ngân Giáp Thiên Thù, toàn thân trắng toát?

Ngay khi Phong Nhược đang rảnh rỗi không có việc gì làm mà nghĩ linh tinh thì đột nhiên dơi quỷ vỗ nhẹ hai cánh, đây là tín hiệu có người đi ra từ chỗ đóng quân dưới mặt đất!

“Đừng manh động!”

Phong Nhược thấp giọng ra lệnh, dơi quỷ vốn rất thông minh, nó có thể từ trên cao mấy trăm trượng nhìn ra mục tiêu cần theo dõi, mà đám Hình Lão Đại và tám tên thủ hạ nó đã nhận biết được từ lâu nên lần này nó ra hiệu thì chắc chắn là bọn chúng rồi!

Tất nhiên Phong Nhược không hề lo lắng việc bọn Hình Lão Đại có được linh thú phi hành giống như dơi quỷ, bởi vì trong Khô Mộc Hải không phải không có thêm mấy con Khô Mộc Quỷ Bức nữa nhưng muốn thu phục còn khó hơn lên trời, ví dụ như dưới lối vào độc quật cũng có một đám Khô Mộc Quỷ Bức, tuy cấp bậc không cao nhưng ngoài trừ cao thủ Kim Đan kỳ trở lên còn không thì ai cũng đừng hòng đến gần.

Ngày đó nếu Phong Nhược không dựa hơi năm vị cao thủ Kim Đan kỳ xa lạ thì cũng đừng hòng thu phục được dơi quỷ này.

Rất nhanh có nhưng tiếng xoạt xoạt vang lên rồi có những bóng người lao nhanh về trong Khô Mộc Hải!

“Có mấy chục người ư?”

Nghe thấy âm thanh này Phong Nhược khẽ nói, mặt lộ ra vẻ cẩn trọng, đây là âm thanh do Sa Tỷ Thú chạy lên mặt cát tạo nên!

“Quả nhiên không sai! Thiên Sơn, Bá Thiên cùng Hình Lão Đại đã hợp lại thành một nhóm rồi, cũng may lúc trước mình không chủ động liên lạc với đám người Thiên Sơn nếu không bây giờ chết chắc, mà kể cũng lạ, có chuyện gì quan trọng mà làm cả ba nhóm này bắt tay hợp tác được nhỉ!”

Nghĩ đến đây Phong Nhược lập tức lệnh cho dơi quỷ đuổi theo sau, hắn cũng không quản bọn chúng có kế hoạch gì mà chỉ có một mục đích duy nhất, bám sát tìm cơ hội giết chết chín người Hình Lão Đại!

Việc này một mặt là báo thù những gì bọn chúng đã đối xử với hắn lúc trước! Mặt khác cũng là dồn bản thân vào hiểm cảnh, tạo áp lực để luyện tập Ngự kiếm thuật! Nói cách khác, Phong Nhược đang sử dụng phương pháp luyện tập sinh tử, liều mạng nhỏ để nâng cao thực lực!

Hai tháng vừa qua hắn chỉ sử dụng mỗi Ngự kiếm thuật để tấn công đám bò cạp độc và các linh thú khác, lúc đầu là mười, hai mươi con, cuối cùng có lúc chém giết tới gần trăm con một lúc!

Hắn cũng không tu luyện Đột Kiếm Quyết hay các kiếm quyết cấp cao mà chỉ thi triển năm đường kiếm quyết cơ bản!

Cứ như vậy với năm loại kiếm quyết này hắn đã thuần thục đến mức không thể thuần thục hơn được nữa, đến mức hắn đã quên đi sự tồn tại của năm loại kiếm quyết này rồi!

Chính vì như thế bây giờ xuất kiếm hắn không cần phải tận lực hay suy nghĩ, đơn giản phóng ra bình thường như hất tay vung chân vậy, rất tự nhiên, không gò bó, đã là một phần của cơ thể! Chỉ cần hắn muốn liền có thể lần lượt thi triển cả năm đường kiếm quyết như mây trôi nước chảy, không những thế còn biến ảo ra những thế kiếm ảo diệu hơn mà không gặp một chút trắc trở nào!

Mà bây giờ hắn đã không còn suy nghĩ phải nhất quyết học được Đột Kiếm Quyết, Trảm Kiếm Quyết hay bất cứ loại kiếm quyết cao cấp nào nữa, thậm chí mọi hứng thú, mọi quyết tâm đều tan biến sạch!

Giờ phút này đây hắn chỉ suy nghĩ duy nhất một điều, làm thế nào để trong chiến đấu mình có thể sống, còn địch nhất định phải chết, đơn giản vậy thôi!

Chính vì có suy nghĩ có lòng tin như vậy nên hắn mới dám khiêu chiến đám người Hình Lão Đại!

Hơn bốn mươi người bọn Thiên Sơn, Bá Thiên, Hình Lão Đại đều có thú cưỡi cấp sáu Sa Tỷ Thủ nên di chuyển rất nhanh, hơn nữa bọn hắn dường như không lo sợ có người theo dõi mà cứ chạy như điên, bụi mù cuồn cuộn nhìn rất dũng mãnh!

Phong Nhược cũng không bám theo quá sát mà chỉ bay cao trên bầu trời cách xa hơn nghìn trượng âm thầm theo dõi, bây giờ hắn đang rất băn khoăn bởi vì đám người này đang đi thẳng về hướng Pháo đài cổ Khô Mộc!

“Ồ? Thật là kỳ quái? Bọn hắn muốn làm gì đây?”

Phong Nhược nhịn không được lẩm bẩm nói, lần này sở dĩ năm Đại tông môn ở Tu Tiên giới suy đoán rằng Thị Huyết Yêu Long sẽ xuất hiện chủ yếu do có năm kẻ lưu vong ở Pháo đài cổ Khô Mộc bị trúng Khô Mộc Chi Độc, từ khi chuyện này xảy ra tất cả những kẻ lưu vong và đám quản sự ở đó cũng nhanh chóng rời đi, hơn nữa về sau chỗ đó liền bị năm Đại tông môn liệt vào danh sách cấm địa!

Cho dù hiện tại năm Đại tông môn ban bố tin tức cho rằng đại quân Mộc Yêu hầu như sẽ không xuất hiện cũng không có nghĩa là Pháo đài cổ Khô Mộc đã thật sự an toàn!
Nếu vậy đám Thiên Sơn, Bá Thiên, Hình Lão Đại rốt cuộc muốn làm gì đây?

Pháo đài cổ Khô Mộc nằm gọn trong phạm vi của Khô Mộc Hải, lâu nay có thể duy trì bởi vì có mười mấy tu sỹ có thực lực cường đại canh phòng, hơn nữa năm Đại tông môn cũng liên tục trợ giúp!

Chẳng lẽ nhưng tên này muốn đến thăm lại nơi mà chúng đã sống vài chục năm nay hay sao?

“Mọi việc không thể đơn giản như vậy được!”

Phong Nhược nghĩ thầm đồng thời nhớ lại tỷ mỷ từng chi tiết thời gian hắn còn ở Pháo đài cổ!

Thời gian đó bởi vì hắn còn phải dồn tâm sức đối phó với Mạc Ngôn và Diệu Hưng nên chuyện thường ngày cũng không để ý mấy!

Hắn chỉ biết Pháo đài cổ Khô Mộc có ba tầng, nghe nói ở tầng thứ ba vốn có một dòng Linh tuyền rất thần kỳ, nhưng cách đây rất lâu bị một con linh thú cổ quái đáng sợ xâm chiếm cho nên bây giờ đã bị bịt kín lại, đối với chuyện này lúc trước Phong Nhược cũng không để ý lắm nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy có điều không đúng!

Bời vì nếu có linh thú đáng sợ như thế lọt vào thì làm sao có thể phong bế nó được chứ?

Hơn nữa nguyên liệu dựng lên Pháo đài Khô Mộc thậm chí còn giống với những cây khô ngoài kia, Phong Nhược đã từng đoán rằng Pháo đài cổ này trước đây vốn và một thân cây vô cùng lớn sau đó vị khoét thành một Pháo đài, vốn hắn định nghiên cứu rồi nhưng sau đó lại bị bọn Hình Lão Đại hãm hại, cuối cùng bị Thanh Điểu kéo đi mất phương hướng nên chưa có thời gian tìm hiểu!

Nếu không phải hôm nay đột nhiên phải quay về chốn Khô Mộc Hải này thì thật sự Phong Nhược đã quên đi điều cổ quái ở Pháo đài cổ Khô Mộc rồi!

“Xem ra hôm nay đám người Thiên Sơn, Bá Thiên, Hình Lão Đại lén lén lút lút quay về chỗ này chắc hẳn có liên quan đến những điều cổ quái ở Pháo đài cổ Khô Mộc!”

Hai canh giờ trôi qua, cuối cùng Pháo đài cổ Khô Mộc vô cùng to lớn cũng đã xuất hiện trong tầm mắt của Phong Nhược, về phần bọn Hình Lão Đại thì lại càng chạy nhanh hơn rồi lần lượt tiến vào trong, dường như chúng chẳng hề sợ hãi chuyện có Mộc Yêu xuất hiện!

Phong Nhược ở trên cao lại có chút do dự, bởi vì hắn không biết rốt cuộc đám người kia muốn làm cái gì bên trong nữa? Lúc này hắn chỉ đến đây một mình, không ai hỗ trợ, nếu tùy tiện theo vào bên trong mà lỡ bị phát hiện thì chạy đâu cho thoát!

Thế nhưng cứ canh chừng bên ngoài thế này cũng không được, nếu hắn mặc bọn Hình Lão Đại làm gì thì làm bên trong đó không chừng sẽ bỏ lỡ mất cơ hội ra tay thì công cốc!

Chần chừ suy nghĩ suốt thời gian nửa nén hương cuối cùng Phong Nhược vẫn quyết định đi vào điều tra xem sao, bởi vì bọn lưu vong này thần thần bí bí chạy đến đây chắc chắn không phải để ôn kỷ niệm cũ mà hẳn có mục đích khác, mà có khả năng rất lớn là đột nhập vào tầng thứ ba của Pháo đài cổ Khô Mộc!