Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 45: Đột kiếm quyết




“Phập!” một tiếng.

Bôn Lôi Kiếm xuyên thẳng vào đầu địa hành thi quỷ, dù sao đầu của nó cũng không thể cứng rắn như móng vuốt được.

Nhưng khi Phong Nhược chưa kịp rút kiếm ra thì toàn thân địa hành thi quỷ đột nhiên rung rẩy rồi nó kêu “Gừ gừ” mấy tiếng, tiếp theo năm cái móng vuốt múa may giận dữ, toàn bộ Thập Trượng Thanh Ti cùng tơ nhện của Ngân Giáp Thiên Thù bị nó xoắn lại xoay tròn!

Lực xoắn rất mạnh, Phong Nhược liền bị đánh văng ra xa hơn mười trượng, Ngân Giáp cũng không thể khống chế được mấy sợ tơ nhện nữa nên bị thi quỷ kéo sát lại bên người, đồng thời nó giương hai cái móng vuốt sắc bén lên đâm mạnh về phía đầu của Ngân Giáp!

“Không!”

Giờ phút này Phong Nhược hoảng hốt hồn vía lên mây! Thật không ngờ lại bị lật thuyền trong mương! Ngân Giáp Thiên Thù vô cùng quan trọng đối với hắn, không thể thay thế, ngay cả dơi quỷ cấp năm cũng không sánh bằng!

Mà bây giờ lực phòng ngự của nó căn bản không thể ngăn được móng vuốt của địa hành thi quỷ kia, chỉ sợ lần này nó đi đời nhà ma rồi!

Bây giờ hắn bị đánh văng xa hơn mười trượng, kiếm còn không kịp rút thì làm sao có thể ra tay ngăn cản đây!

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Phong Nhược không hiểu sao lại chợt nhớ đến Ngự kiếm thuật khiếm khuyết Đột Kiếm Quyết!

Hiện tại hắn cũng không kịp suy nghĩ tính toán điều gì nữa mà múa may đánh ra một loạt kiếm quyết rắc rối!

“Ngự kiếm thuật khiếm khuyết Đột Kiếm Quyết!”

Dường như có một trận gió lốc cuốn qua, Mị Ảnh sau lưng Phong Nhược bắn ra như chớp giật, rít lên từng tiếng sắc nhọn trong không trung! Thật giống như gió xoáy cuốn từ phía chân trời vọt lên vách núi!

Đây không chỉ là tốc độ mà còn mang theo một lực lượng vô cùng mạnh mẽ và tàn bạo phóng thẳng lên!

Kiếm bay với tốc độ ánh sáng, kiếm quang chỉ rộng ba tấc nhưng biến hóa khôn lường, không còn thấy bóng dáng của Mị Ảnh đâu nữa mà chỉ còn thấy một luồng gió lốc màu xanh uy phong gào thét, luồng gió xanh này xoay tròn đến chóng mặt tạo nên một vòng kiếm quang lớn bằng đầu người!

Tốc độ của kiếm nhanh không tưởng, khí thế mạnh như thủy triều! Dường như toàn bộ trời đất đều bị cuốn vào vòng xoáy này vậy!

“Ầm!” Một tiếng nổ vang lên, Đột Kiếm Quyết lao thẳng tới, địa hành thi quỷ chưa kịp chống đỡ thì lồng ngực đã bị xé nát thành một lỗ to rồi!

Không! Không phải xé! Mà là mạnh mẽ đâm thẳng đánh cho vỡ nát, như thế này mới đúng với từ “Đột” trong Đột Kiếm Quyết chứ! (Đột trong từ đột phá)

“Mình nằm mơ sao?”

Hai chân Phong Nhược mềm nhũn, hắn không trụ nổi mà quỳ rạp xuống mặt đất, một kích vừa rồi đã rút sạch toàn bộ pháp lực trong cơ thể nhưng tâm tư của hắn bây giờ không mơ tưởng đến điều gì nhiều nữa mà đang tập trung lục lọi trong đầu mình quá trình vừa mới bộc phát trước mắt, đó chính là kiếm ý, nhanh quả thật rất nhanh! Nếu như hắn thực sự qua việc này mà có thể lĩnh ngộ được kiếm ý của Đột Kiếm Quyết thì lãi to rồi, cho dù bắt hắn rời khỏi lần lịch lãm rèn luyện này ngay bây giờ cũng cam tâm tình nguyện!

“Đáng tiếc!”

Một lúc lâu sau Phong Nhược thẫn thờ uể oải ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng thất vọng, trong đầu hắn bây giờ trống trơn không còn bất cứ điều gì hết, nghĩ mãi cũng không có chút gì liên quan đến kiếm ý của Đột Kiếm Quyết, thậm chí hắn còn nghi ngờ liệu vừa rồi có phải chính tay mình đã thi triển Đột Kiếm Quyết hay không nữa?

Cảnh vừa qua giống như hắn đang nằm mơ, một giấc mơ vô cùng ảo diệu và đẹp đẽ, nhưng tỉnh mộng thì lại tiếc nuối, dư vị còn lại ngày càng nhạt, càng dốc sức nhớ thì quên càng nhanh!

“Mẹ nó chứ! Đó là kiếm ý sao? Mờ ảo vô hình biến hóa khôn lường, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời?”

Chán nản gõ đầu mấy cái Phong Nhược mới cố gắng gặt nỗi thất vọng mà tỉnh táo lại, nơi này là U Minh Lâm đầy rẫy nguy hiểm, không phải nơi có thể phân tâm nghĩ quẩn được!

“Ngân Giáp! Ngươi ngày càng thông minh đó!”

Vỗ vỗ vào lưng Ngân Giáp Thiên Thù, Phong Nhược mới lấy Mị Ảnh từ trong miệng nó, cẩn thận nhìn đi nhìn lại mấy lần cũng không thấy có gì khác nhau cả, hắn thật không tin nổi một kích như sét đánh ngang trời vừa rồi lại do kiếm này tạo ra!

“Ha ha! Không có gì là không thể, mọi việc đều do con người tạo ra mà! Sớm muộn gì rồi ta cũng lĩnh ngộ được kiếm ý vô hình vô ảnh này thôi!”

Than thở một câu Phong Nhược liền lấy Mộc Linh Tinh ra để khôi phục pháp lực rồi gọi Ngân Giáp đi về phía cái xác địa hành thi quỷ, con quỷ này đã là cấp bảy có thực lực tương đương với tu sỹ Trúc Cơ trung kỳ, nếu lúc nãy không có Ngân Giáp phối hợp hành động, cuối cùng hắn lại bất ngờ xuất ra Đột Kiếm Quyết thì cũng chưa biết ai thắng ai thua!

Nhưng càng nguy hiểm thì càng nhận được thành quả xứng đáng, con địa hành thi quỷ này hơn hẳn mấy con thi quỷ cấp bốn tôm tép kia, tuy đã chết nhưng không khéo trong cơ thể nó còn có một viên Ngũ hành thạch hạ phẩm hoặc trung phẩm cũng nên, hơn nữa sáu cái móng kia cũng rất tốt, đem đi bán cũng được hơn mười viên Ngũ hành thạch hạ phẩm!

Nhưng khi Phong Nhược nhìn thấy cái xác của thi quỷ bị xé nát ra thì có chút dở khóc dở cười!

Một mặt hắn vui vì uy lực của Đột Kiếm Quyết còn mạnh hơn hắn tưởng tượng nhiều, chẳng những khoét một lỗ rất to người của thi quỷ mà còn xé nát thân thể nó làm mười mấy phần!

Mặt khác thi thể của thi quỷ bị xé ra làm mười mấy phần thì làm sao hắn có thể tìm được Ngũ hành thạch nữa đây?

“Thôi! Được rồi, coi như ta đen đủi đi!”

Phong Nhược bây giờ không còn thời gian mà mò mẫm tìm kiếm ở đây nữa, pháp lực của hắn đã cạn sạch, lỡ may tý nữa ở đâu chạy ra mấy con thi quỷ nữa thì đúng là khốn nạn!

Tiếc nuối rút Bôn Lôi Kiếm từ đầu địa hành thi quỷ ra rồi chặt lấy sáu cái móng vuốt Phong Nhược liền gọi Ngân Giáp rời đi!

“Ngân Giáp! Đi thôi! Đừng có chạy loạn lên như ruồi nữa! Ở đây cũng không phải chỗ tốt lành gì đâu!”

Phong Nhược ngán ngẩm phun mấy câu liền thấy Ngân Giáp Thiên Thù vội vàng chạy tới, sau đó nhả ra một viên tròn như hạt nhãn tỏa ra hào quang màu vàng đậm!

“Hả? Ngũ hành thạch trung phẩm!”

Hai mắt Phong Nhược sáng ngời vội vàng nhặt lên, nhưng ngơ ngẩn đến nửa ngày sau sắc mặt hắn lại trở nên khó coi vô cùng!

“Điên mất thôi! Thuộc tính thổ! Hôm nay quả nhiên thật xui xẻo mà, sao lại là thuộc tính thổ chứ! Sao không phài là thuộc tính kim đi…hoặc ít ra cũng mộc, thủy, hỏa gì đó chứ! Tức chết mất thôi! Thổ cái gì mà thổ!”

Phong Nhược uất ức đến trào nước mắt, ông trời trêu ngươi hắn hay sao? Ngũ hành thạch có thuộc tính thổ mang đặc tính phòng ngự vững chãi như núi còn Mị Ảnh của hắn lại linh động như gió! Nếu cường hóa viên Ngũ hành thạch thuộc tính thổ này vào kiếm thì sẽ chẳng ra ngô ra khoai gì cả, thậm chí còn hạn chế năng lực lẫn nhau!

Trái ngang như thế này làm sao mà chịu nổi được chứ?

Lắc đầu thở dài buồn bực cuối cùng Phong Nhược đành cố nén lòng, hắn ngước đầu nhìn sắc trời, màn đêm đã buông xuốn, không thể đi tiếp được nữa rồi!

“Ngân Giáp! Đào cho ta một cái động sâu xuống mặt đất, đêm nay chúng ta phải chui dưới động như chuột rồi! Đào càng sâu càng tốt, nếu không lại gặp chuyện đấy!”

Nghe được mệnh lệnh của Phong Nhược, Ngân Giáp Thiên Thù không lập tức chấp hành mà cứ chạy vòng quanh lục tìm cái gì đó!

“Ơ hay! Thằng này bị làm sao vậy? Chẳng lẽ sợ quá choáng váng rồi hay sao? Cứ xoay vòng vòng thế?”

Phong Nhược ngẩn ra chả hiểu chuyện gì, rồi đột nhiên thấy Ngân Giáp tập trung vào một ví trí rồi múa tít tám cái chân sắc bén, trong nháy mắt nó đã đào được một cái hố sâu hơn một trượng!

“Oa oa! Ta thật không ngờ đó! Thì ra nhện đào động còn nhanh hơn cả chuột! Ồ? Không phải, đây chẳng phải là chỗ lúc nãy con địa hành thi quỷ chui ra hay sao? Chẳng lẽ dưới kia chính là sào huyệt của nó?”

Nghĩ đến đây Phong Nhược cũng không quan tâm tới việc vì sao Ngân Giáp phát hiện được chỗ này nữa mà liền vội vàng chạy đến xem xét!

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Phong Nhược, chỉ một lát sau khi Ngân Giáp đào sâu xuống ba trượng liền thấy lộ ra một hang động tối om dưới mặt đất!

Do dự một chút cuối cùng hắn vẫn mang Ngân Giáp Thiên Thù đi vào, bởi vì căn cứ vào những tài liệu mà hắn đọc được thì địa hành thi quỷ thường độc lai độc vãng chỉ có một mình, nếu không vừa rồi người chết đã là hắn rồi!

Hơn nữa chỗ này quả thật rất tuyệt để trốn qua đêm nay!

Nhưng cái động này lại có mùi rất tanh tưởi, khó chịu hơn so với trên mặt đất nhiều, cho dù Phong Nhược đã nín thở nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ghê tởm! Nếu không phải bên ngoài trời đã tối rồi thì chắc hắn sẽ ra lệnh cho Ngân Giáp đào một cái động khác chứ không thèm chui vào chỗ quái quỷ này làm gì!

Mà động sào huyệt này của địa hành thi quỷ quả thật rất dài, Phong Nhược cùng Ngân Giáp đi mãi nhưng vẫn chưa tới điểm cuối, hắn áng chừng đã đâm sau vào mặt đất được bốn, năm mươi trượng rồi!

Ngay lúc Phong Nhược đang vô cùng chán nản thì đột nhiên phía trước có một luồng gió lạnh thổi đến!

“Ồ!”

Phong Nhược giật mình lắp bắp kinh hãi nhưng sau lại vui mừng ra mặt, bởi vì luồng gió này tuy lạnh lẽo rợn người nhưng lại mang theo chút hơi nước ẩm ướt!

“Chẳng lẽ sào huyệt của địa hành thi quỷ này thông với một mạch nước ngầm sao?”

Nghĩ đến đây hắn không chần chừ nữa, gọi Ngân Giáp chạy nhanh xuống phía dưới, chạy thêm được ba mươi trượng nữa thì gió thổi càng nhiều, mà mùi tanh tưởi trong không khí cũng đã giảm đi không ít!

Cuối cùng sau khi xuyên qua một đoạn đường hầm quanh co khúc khuỷu hắn nghe thấy có tiếng nước chảy ào ào, mà càng làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc, phí trước rõ ràng có ánh sáng!

Ánh sáng rất yếu ớt mờ nhạt, sợ còn le lói hơn sao trên trời nhưng với sức nhìn của hắn bây giờ thì cũng đủ sức để thấy được đại khái tình hình xung quanh, sau khi quan sát kỹ lưỡng hắn mới nhận ra đây là một không gian cực kỳ rộng lớn dưới mặt đất, hơn nữa ở đây còn có một con sông ngầm chảy qua!

Còn những ánh sáng kia được phát ra từ những vật kỳ lạ nhìn như rong biển trôi nổi giữa không trung, mà trong động này có rất nhiều vật như vậy, hơn nữa chũng không đứng yên mà bồng bềnh trôi nổi về các hướng, cũng không rõ là thứ quái quỷ gì nữa!