Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 37: Lên chức




Gió vẫn thổi heo hút, tuyết vẫn rơi trắng trời!

Trên đỉnh Tiếp Thiên Phong vẫn bốn bề tuyết phủ như mãi chẳng bao giờ tan ra, từng đợt gió rét căm căm như hồn ma lệ quỷ tràn qua mọi ngõ ngách làm cho người ta không thể nào tránh né đề phòng mà chỉ đành cắn răng đương đầu với giá lạnh chịu đựng từng ngày từng ngày một, xem ai là người kiên trì hơn, xem ai ngã xuống trước!

"Cộp, cộp …cộp…”

Tiếng hai hàm răng đánh vào nhau không ngừng truyền tới, ngay sau đó một giọng nói so với gió tuyết còn lạnh hơn vang lên!

“Đổng Khởi! Một trăm sáu mươi tám nhịp thở, loại!”

"Lý Nho! Một trăm bảy mươi tám nhịp thở, loại!"

"••••••••• "

"Chết mất thôi! Viện trưởng Kiếm Tâm Viện ăn no rỗi việc không có việc gì làm à? Làm sao có thể nghĩ ra phương pháp khảo hạch chó má như vậy chứ!" Bên trong làn gió lạnh căm Phong Nhược đang đứng lầm bầm chửi rủa, chỗ hắn đang đứng cách đỉnh Tiếp Thiên Phong tầm ba trăm trượng, xung quanh hắn là gần hai trăm tên đệ tử Trấn Thiên Tông, ngoại trừ chín mươi tám tên đệ tử dự bị của Kiếm Tâm Viện ra còn có bảy mươi tám tên đệ tử của Hạ Tam Viện tham gia khiêu chiến.

Nhưng khảo hạch năm nay khác với những năm trước, không phải so đấu pháp thuật hay ngự kiếm thuật mà là so đấu pháp lực, vì vậy mà hắn cùng mọi người phải chạy đến chỗ lạnh muốn chết này để xem ai có thể chống cự được lâu nhất!

Vốn Phong Nhược chẳng để mấy luồng gió lạnh này vào trong mắt vì trên người hắn có trang phục Sạn Tuyết cho nên việc duy trì hai ba canh giờ cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng ai mà ngờ được lão viện trưởng biến thái vô liêm sỉ của Kiếm Tâm Viện lại có suy nghĩ khác người như vậy chứ, lại ra lệnh cho tất cả mọi người phải cởi bỏ toàn bộ trang phục chỉ mặc mỗi cái nội y đứng tơ hơ chỗ này mới đau!

Nhưng nếu chỉ như vậy thì còn đỡ, được nhảy đi nhảy lại một chút làm cho người ấm hơn thì cũng có thể duy trì trong chốc lát đằng này lão già biến thái kia lại thêm quy định khốn nạn hai chân không được rời mặt đất, trên đầu còn phải đội một tảng đá xanh, nếu không cẩn thận để viên đá xanh rơi xuống thì coi như xong, bất kể là đệ tử dự bị của Kiếm Tâm Viện hay đệ tự khiêu chiến của Hạ Tâm Viện đều sẽ bị loại không thương tiếc!

Chính vì vậy chỉ trải qua thời gian chưa đầy hai trăm nhịp thở đã có mười mấy tên đệ tử tham gia khảo hạch chịu không nổi, cắn răng nhảy nhót khiến viên đá trên đỉnh đầu rơi xuống!

Đương nhiên Phong Nhược cũng chưa đến mức bất lực như thế, cho dù không có trang phục Sạn Tuyết phòng hộ thì với pháp lực dồi dào của hắn cũng đủ để chèo chống một thời gian khá dài, mà thật ra bây giờ hắn đang thầm cười trong lòng! Sai! Phải nói là rất hả hê mới đúng, nếu không phải lo lắng viên đá trên đỉnh đầu rơi xuống thì hắn đã quay đầu lại để nhìn vẻ mặt tái nhợt của tên Mạc Vô Ngân kia rồi!

Ha ha! Thằng nhãi này vì muốn trở thành đệ tự chính thức của Kiếm Tâm Viện mà đã đổ ra không biết bao nhiêu tâm tư công sức tính toán chi li từng chuyện, vốn hắn đã dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, dụ dỗ lôi kéo, hăm dọa áp bức…vv.. cái gì làm được cũng đã làm hết rồi nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, lão viện viện trưởng Kiếm Tâm Viện kia không biết ăn nhầm xuân dược gì mà lại cao hứng thay đổi toàn bộ phương pháp và tiêu chuẩn khảo hạch khiến cho mọi chuẩn bị của hắn đều trở thành công cốc. Phong Nhược thậm chí còn có thể tưởng tượng ra trong lòng của Mạc Vô Ngân bây giờ đang uất ức như thế nào, chắc đang chửi thề khóc ròng mà phun ra vài ngụm máu cũng nên!

Đương nhiên nếu xét về thực lực thì Mạc Vô Ngân không dễ bị loại như thế, bởi vì theo quy định của lão viện trưởng biến thái chỉ cần duy trì được trong thời gian hai trăm hơi thở thì có thể giữ lại thân phận đệ tử dự bị! Còn nếu muốn trở thành đệ tử chính thức thì chừng đó còn chưa đủ, bởi vì danh ngạch đệ tử chính thức hàng năm của Kiếm Tâm Viện chỉ có một, cho nên cảnh tranh đoạt vị trí này sẽ vô cùng thảm thiết!

Trong nháy mắt thời gian hai trăm hơi thở đã qua, nhưng lúc này cũng chỉ còn hơn tám mươi tên đệ tử Trấn Thiên Tông có thể trụ lại!

"Đã hết thời gian hai trăm hơi thở, khảo hạch chọn ra đệ tử chính thức của bổn viện vẫn tiếp tục, những người còn kiên trì đến giờ phút này đều được công nhận là đệ tử dự bị! Ai không muốn tiếp tục thì có thể về được rồi!"

Lúc này lão già viện trưởng của Kiếm Tâm Viện lạnh giọng quát, nhưng chỉ có vài người rời đi, dù sao đã có thể kiên trì được đến giờ phút này đều là những kẻ có thực lực không tệ, nếu vẫn còn có khả năng chịu đựng thì cũng muốn ở lại thử một tí biết đâu lại có cơ hội trở thành đệ tử chính thức...!

Đối với biểu hiện của mọi người lão cũng chẳng thèm để ý mà chỉ đứng chắp tay. . . giơ cái mặt già khú lạnh lẽo như hàn băng vạn năm ra nhìn Phong Nhược và những đệ tử tham gia khảo hạch!

"Nhìn qua có vẻ không ít cao thủ! Lâu như vậy rồi mà chưa có ai chịu bỏ đi! "

Phong Nhược thầm nghĩ, lúc này đã qua thời gian hơn ba trăm hơi thở rồi vậy mà vẫn còn hơn tám mươi người đang kiên trì bám trụ, điều này khiến hắn giật mình kinh ngạc, phải biết rằng với pháp lực dồi dào và tinh thuần như hắn mà cũng đã muốn chịu không nổi rồi, xem ra Trấn Thiên Tông quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long!

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, cuối cùng cũng có người không chịu nổi phải bỏ cuộc mà lúc này Phong Nhược cũng đã không nhịn được mà run rẩy rồi!

Hắn không dám để ý đến những người xung quanh nữa mà tập trung toàn bộ tinh thần để ổn định lại thân hình, rồi cẩn thận từng li từng tí điều phối số pháp lực đã bị tiêu hao hơn một nửa của mình sao cho hợp lý, chỉ để bản thân không bị đóng băng nhưng cũng phải làm sao không để thân thể run rẩy quá nhiều mà làm rơi mất tảng đá!

"Năm trăm nhịp thở! Nếu không thể kiên trì phải lập tức rút lui, nếu không để hàn khí xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng thì sẽ không tốt cho việc tu luyện sau này!"

Giọng nói lạnh lẽo của lão viện trưởng Kiếm Tâm Viện một lần nữa vang lên, sau đó lão lại ra lệnh cho những tên đệ tử chính thức của Kiếm Tâm Viện đang đứng bên cạnh đỡ những người đã cạn sạch pháp lực không thể kiên trì nổi nữa mang xuống dưới, bởi vì lúc này bọn họ không thể tự mình đi xuống được nữa, đến chút sức lực để run rẩy cũng không còn nữa là, cứ vậy mà không được ai giúp chắc chẳng mấy chốc mà biến thành tượng băng luôn không chừng!

Sau khi lần lượt loại bỏ chỉ còn năm người đang kiên trì chịu đựng, đó là Phong Nhược, Mạc Vô Ngân và ba người khác.

Đương nhiên bọn hắn kiên trì không phải vì không muốn sống mà vì bọn hắn vẫn còn pháp lực để vận chuyển, do đó bảo vệ được các phần cơ thể để tránh hàn độc xâm nhập!

Nếu không làm được điều này cho dù cắn răng liều chết kiên trì thì cuối cùng vẫn chịu thua thiệt, như lời của lão viện trưởng đã nói, nếu để hàn khí xâm nhập sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc tu luyện sau này.

"Không xong rồi! Không khéo lần này thua mất!"

Lúc này Phong Nhược cũng đã như đèn cạn dầu, mặc dù hiện tại pháp lực của hắn đã tăng lên rất nhiều nhưng cũng không đủ để chống cự cái rét căm căm đang không ngừng xâm nhập kia! Mà hắn cũng chả điên gì mà liều mạng bất chấp thương tổn của thân thể để đi tranh giành vị trí đệ tử chính thức làm gì, được thì tốt mà không được thì cũng chả sao!

"Ta cố gắng chịu đựng thêm năm mươi nhịp thở nữa! Nếu không có hi vọng gì thì về cho nhanh!"

Trong lòng Phong Nhược vừa nảy ra ý này thì nghe lão viện trưởng lạnh giọng quát:

"Mạc Vô Ngân, Lý Thương hai người các ngươi nhanh chóng rời khỏi chỗ này! Còn ba người còn lại nếu có thể kiên trì thêm một trăm nhịp thở nữa thì đủ tư cách thành đệ tử chính thức của bổn viện!"

"Cái gì! Một trăm nhịp thở! Cái lão biến thái này! Không chơi chết ta là không chịu được hả!”

Phong Nhược vừa nghe thấy lời lão già nói thì thầm bực mình, không biết gắng nốt xong một trăm nhịp thở như lời lão nói thì hắn có bị đông cứng thành tượng băng không nữa, thôi về cho ấm ở lại gắng làm gì cho lạnh!

Vừa nghĩ đến đây Phong Nhược vội vàng ném viên đá xanh trên đầu đi sau đó nhanh chóng mặc trang phục Sạn Tuyết vào, một màn này khiến mọi người xung quanh sững sờ ngẩn ngơ!

"Ngừng ngừng! Phong Nhược, lão phu bảo ngươi thối lui sao?" Lão già viện trưởng trợn tròn hai mắt rồi tức giận nói!

"Ai! Hồi bẩm tiền bối, đệ tử thật sự không kiên trì nổi nữa rồi!" Phong Nhược mặc kệ lão già là khỉ gió phương nào mà chỉ tập trung mặc trang phục Sạn Tuyết lên người, dù sao khảo hạch này nếu thích thì có thể tự rời đi, hắn làm như vậy cũng không trái với quy củ!

"Không kiên trì nổi?" Lão già viện trưởng Kiếm Tâm Viên trừng mắt sôi máu nói:"Tiểu tử ngươi tưởng lão phu không có mắt sao? Đến tận bây giờ ngươi vẫn có thể nói chuyện lưu loát lại còn mặc quần áo nhanh như vậy mà dám bảo là kiên trì không nổi? Vậy đám còn lại thì gọi là gì? Lão phu bảo một trăm nhịp thờ hoàn toàn dựa vào tình trạng hiện tại các ngươi có thể kiên trì mà đề ra nhưng không ngờ ngươi lại bỏ đi! Hừ! Bổn viện không thu loại người chỉ biêt hưởng việc tốt mà không muốn chịu khổ, không có tinh thần cầu tiến, từ giờ trở đi trong vòng mười năm không cho ngươi tham gia khảo hạch đệ tử chính thức của bổn viện, chỉ được làm đệ tử dự bị, hơn nữa cũng không được phép gia nhập hai viện còn lại"

“Hả, mười năm!”

Nghe được lời này khiến Phong Nhược không biết mình nên hối hận hay khóc rống lên nữa? Lão già này thật quá ghê tởm đi!

"Lão quỷ chết tiệt! Không ngờ lão không cho mình tham gia khảo hạch đệ tử chính thức trong mười năm? Quá đáng thế không biết!"

Bên trong đại điện thứ nhất của Kiếm Tâm Viện Phong Nhược đang vô cùng uất ức nói, hiện tại hắn là thành phần đặc biệt được viện trưởng để ý, có nghĩa là trong vòng mười năm tới tất cả các khảo nghiệm chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng cũng nhờ vậy hắn chính thức chuyển giao chức quan nhàn rỗi Hỏa Công Ngự Thủ cho Hứa Minh còn hắn thì trở thành một tên tiểu quản sự của Kiếm Tâm Viện!

Đương nhiên nếu suy nghĩ về mặt tích cực thì đây cũng là một công việc béo bở, dựa theo lời nói của những quản sự đi trước thì ở vị trí này hàng năm có thể cắt xén bỏ túi mấy nghìn viên Ngũ Hành thạch cấp thấp cũng không có vấn đề gì.

"Ngáp!"

Phong Nhược cảm thấy nhàm chán liền tự rót cho mình một chén trà lạnh, sau đó dùng pháp lực đun sôi “Ùng ục..." rồi mới nhấp một ngụm, thật ra hắn cũng chẳng muốn tốn thời gian vào mấy việc vô bổ này, nhưng thân vốn là quản sự Kiếm Tâm Viện nên mỗi ngày hắn phải ngồi trong đại điện u ám này đủ hai canh giờ!

Cũng may điều này không ảnh hưởng gì đến tu luyện của hắn, coi như đánh một giấc là qua!

"Quản sự sư huynh, tìm ngài thật là vất vả nha, trang viện của đệ thật sự không ở tiếp được nữa rồi! Phiền toái huynh đổi cho đệ một trang việc khác hoặc cho người sửa chữa có được không! Huynh thấy sao?"

Phong Nhược đang thưởng thức trà ngon thì một tên đệ tử dự bị vác cái mặt đầy vẻ bắt đắc dĩ tiến vào phá đám, mà thôi biết làm sao được chứ, tuy hắn cũng chỉ có thân phận là đệ tử dự bị nhưng hắn là quản sự cho nên vẫn được gọi là sư huynh.

"Ngươi nói cái gì? Tìm ta vất vả lắm sao? Hay ý ngươi ta là người bỏ bê nhiệm vụ?" Phong Nhược trừng mắt, giọng nói có vẻ không vừa lòng.

"Không, không phải như thế…”

"Cái gì cũng không phải! Chỗ ở của ngươi không tốt sao? Một mình một trang viện lại yên tĩnh không có ai quấy rầy sao có thể nói là không có cách nào ở lại được? Viện trưởng sư bá của bổn viện nói rất hay, nếu không chịu khổ thì sao có thể thành người tài? Chẳng lẽ ngươi là loại người ham ăn biếng làm không có tinh thần cầu tiến sao?"

Phong Nhược lắc lắc cái đầu trông rất uy nghiêm rồi tống cổ tên đệ tử dự bị này ra ngoài. Nói đùa gì vậy, căn phòng kia mới chỉ có mấy trăm vết rạn thôi chứ đã đổ liền đấy đâu mà sợ! Ngạc nhiên cái gì mà ngạc nhiên? Nếu như phòng ở nào cũng phải sửa chữa thì hắn biết cắt xén Ngũ hành thạch ở đâu ra chứ!

Vừa đuổi tên đệ tử dự bị đi liền thấy Chu Vũ mang vẻ mặt nghiêm trọng tiến vào, chưa đợi Phong Nhược lên tiếng chào hỏi hắn đã nói trước:”Tháng sau bổn tông cho một số đệ tử ra ngoài rèn luyện lịch lãm, ngươi báo danh hả?”