Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 139: Thu hoạch (2)




Đã không còn sự uy hiếp của Huyết Hống, Phong Nhược cũng yên tâm tiến hành quan sát toàn bộ hang động, bây giờ hắn mới phát hiện, tại đây quả nhiên có rất nhiều chỗ cổ quái .

Đầu tiên là những cọng cỏ giống như sợi lông bám lên trên vách đá hang động, xem tình hình lúc trước Huyết Hống cẩn thận né tránh, có thể suy đoán vật ấy rất trân quý hoặc cũng rất nguy hiểm, Phong Nhược thì tin vào giả thiết đầu tiên hơn .

Tiếp theo là rất nhiều những tảng đá lớn xắp xếp hỗn loạn trong hang động. Những tảng đá này thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, chúng đen thui, hình dạng thì lồi lõm xấu xí .

Nhưng trải qua một phen truy đuổi vừa rồi, Phong Nhược biết được những khối đá màu đen này cứng rắn đến một trình độ biến thái .

Phải biết rằng cự trảo sắc bén của Huyết Hống so với Mị Ảnh kiếm của Phong Nhược còn lợi hại hơn nhiều, nhưng khi đánh vào những tảng đá này cũng chỉ để lại một dấu vết dài vài thốn. Nếu không phải có những cự thạch này ngăn cản, Phong Nhược đã sớm chết ngẻo từ lâu rồi .

Vấn đề là Phong Nhược không nhận ra đây là loại tài liệu nào, nhưng hắn dám khẳng định, độ cứng của chúng tuyệt đối không thua kém Tinh Kim Thiết. Nếu tiến hành luyện chế, nói không chừng còn có thể đạt tới trình độ của Tinh Huyền Thiết, đây chính là tài liệu cần thiết để luyện chế phi kiếm .

Ngoài ra Phong Nhược cũng chú ý tới một sự tình kỳ quái, đó là toàn bộ hang động cũng không phải đều do loại cự thạch màu đen này hình thành. Như khe hở Phong Nhược tiến vào lúc trước, chỉ một trảo của Huyết Hống đã đánh sập hoàn toàn .

Loại cự thạch kỳ quái này giống như tự nhiên hiện ra vậy .

"Chi...chi!" Bỗng nhiên Bạch Mao Quỷ Bức kêu lên vài tiếng, Phong Nhược nhìn lại, thấy nó đang không ngừng bay quanh phía trên hồ nước .

"Chẳng lẽ trong hồ nước này còn có bảo bối gì hay sao ?"

Phong Nhược trong lòng kích động, một lượng lớn cự thạch màu đen có thể so với Tinh Kim Thiết cùng với mấy vạn gốc tiểu thảo cũng đủ để cho hắn kiếm một khoản lớn rồi .

Vội vàng chạy tới hồ nước bên cạnh, Phong Nhược nhìn kỹ trong chốc lát, nhưng không phát hiện địa phương nào đặc biệt .

Hồ nước này rộng hơn bốn mươi trượng, nhờ bạch quang trên người Bạch Mao Quỷ Bức hồ nước hiện lên sắc tái nhợt. Phong Nhược bình tĩnh lấy tay sờ thử, có cảm giác mát lạnh, thoạt nhìn cũng không có độc .

" Kỳ quái thật !"

Phong Nhược nghĩ ngợi rồi tiện tay ném vào trong hồ nước một hòn đá nhỏ, nhưng ngoại trừ vang lên một âm thanh khô khốc, cũng không thất bất kỳ phản ứng gì .

Do dự một chút, cuối cùng Phong Nhược cũng nhẹ nhàng lội vào trong hồ nước không một tiếng động. Bơi một lát bên trong hắn mới phát hiện hồ nước này rất sâu nên đành phải lấy ra Dạ Quang châu, một mặt cảnh giới một bên mặt thận bơi xuống phía dưới.

Ước chừng sau khi bơi xuống dưới được hơn trăm trượng, Phong Nhược bị một bức tường đá chặn đường đi, mà làm cho hắn kinh ngạc chính là tài liệu xây dựng tường đá chính là những cự thạch màu đen hắn phát hiện bên ngoài kia .

"Chẳng lẽ nơi này là động phủ của người tu đạo còn sót lại hay sao ?"

Phong Nhược trong lòng vui mừng, vì chỉ có những người tu đạo đẳng cấp cao vì trùng kích cảnh giới mới chuyên tìm những nơi vắng vẻ để xây dựng động phủ. Mà thường sau khi tu luyện thành công họ sẽ rời đi bỏ lại động phủ, nhưng trong động phủ sẽ tồn lưu rất nhiều có vật giá trị, chẳng hạn như những cự thạch màu đen được xây dựng thành tường đá này. Những thứ này trong mắt những người tu đạo đẳng cấp cao chẳng đáng là gì nhưng với một tu giả cấp thấp như hắn lại là một đại thủ bút .

Tuy trong nội tâm mừng rỡ, nhưng Phong Nhược lại càng không dám xem thường, dọc theo tường đá tiếp tục tiến về phía trước một lát hắn liền phát hiện cửa vào .

Nhưng mà có lẽ vì niên đại đã quá lâu đời nên lối vào cũng không hề có cấm trận nào tồn tại .

Dọc theo cửa vào tiến vào trong, Phong Nhược phát hiện những tường đá bên trong được bố trí giống như một tòa tiểu viện, chẳng những có bàn đá ghế đá, còn có một gian nhà đá còn y nguyên chắc chắn như lúc ban đầu .

Chẳng qua bây giờ nằm dưới hồ nước, nhà đá, bàn đá ghế đá đều bị bao phủ hoàn toàn trong trước. Không còn nghi ngờ, đây đích thật là động phủ của một người tu đạo, năm đó tại đây chắc phải có cấm chế ngăn nước, nhưng hiện tại chủ nhân đã bỏ đi, vì vậy cấm chế cũng đã mất đi hiệu lực .

Ở trong nhà đá điều tra xem xét một lúc, Phong Nhược hơi thất vọng, bởi vì bên trong hoàn toàn không có gì đáng giá .

"Không đúng! Nếu như không có thứ gì tốt, sao Lông Trắng lại có phản ứng như vậy ? Còn Huyết Hống, sao nó lại xuất hiện ở nơi này ?

Nghĩ như vậy, Phong Nhược lại kiên nhẫn ở trong tiểu viện điều tra một lần, mà khi hắn ở trong nhà đá đi ra, lại chợt nhớ tới một vân đề, nếu nơi này đúng thật là động phủ của người tu đạo, thì thật có chút không hợp lý .

Bởi vì nếu như là người tu đạo cấp cao, thì bản thân phải kiêm luyện khí, luyện đan, chế phù, trận, các loại phụ trợ tu tiên thuật, mà những thứ phụ trợ tu tiên thuật cũng cần phải có những gian phòng chuyên môn, cho nên tòa tiểu viện này có lẽ chỉ là một bộ phận trong đó.

Nghĩ tới đây, Phong Nhược cẩn thận tiếp tục tiến hành tìm kiếm, rốt cuộc trong khắp ngõ ngách của gian nhà đá phát hiện ra một cơ quan khả nghi .

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Phong Nhược mới nhẹ nhàng khởi động cơ quan, một hồi âm thanh ầm ầm vang lên, cả gian nhà đá bỗng nhiên sáng rực hào quang, sau đó một cỗ chấn động quỷ dị xuất hiện trong tiểu viện .

"Không ổn ! Là trận pháp !"

Phong Nhược không dám nghĩ ngợi vội vàng xoay người bỏ chạy ra ngoài, nhưng khi hắn vừa bước ra khỏi nhà đá, liền kinh ngạc trông thấy một vòng hào quang đã bảo phủ hoàn toàn tiểu viện vào trong, nước đang tràn ngập khắp nơi cũng bị đẩy hết ra bên ngoài .

m thanh ầm ầm vẫn vang lên không ngừng, giống như có một con quái thú đang từ lòng đất chui ra !

Mà thực tế cũng không khác là mấy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Phong Nhược, gian nhà đá ầm ầm chìm xuống lòng đất, sau đó từ dưới đất một tòa lầu các tinh xảo khác từ từ hiện lên .

Bên ngoài tòa lầu nhỏ hiện ra một Dược Viên sinh khí dạt dào, cùng với hai gốc linh mộc cổ thụ mấy ngàn năm .

Chỉ trong chốc lát, trong tiểu viện linh khí đã vô cùng nồng đậm .

Trơ mắt nhìn một màn này, Phong Nhược cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình, có lẽ thứ Lông Trắng cảm ứng được là cỗ linh khí nồng đậm này .

Đứng đợi hơn nửa ngày, Phong Nhược cũng không thấy bên trong tiểu lầu có bất kỳ động tĩnh gì, hắn cao giọng hỏi thăm mấy lần cũng không có ai trả lời.

Cuối cùng hắn mới đề cao cảnh giác, cẩn thận từng li từng tí bước vào trong tiểu lầu .

Vượt ra ngoài dự đoán của Phong Nhược, trong tiểu lầu không có bố trí pháp trận phòng ngự, hắn nhẹ nhàng mở cửa ra.

Vì có ánh sáng chiếu rọi, trong tiểu viện cũng không tối lắm, ánh sáng trong tiểu lâu cũng rất rõ ràng. Phong Nhược quan sát một lát thấy đồ đạc trong phòng được sắp xếp ngăn nắp, đơn giản và phóng khoáng .

Hắn còn phát hiện ra trên hương án có đặt một khối ngọc giản được điêu khắc hình dáng Phượng Hoàng rất tinh xảo .

Phong Nhược hơi do dự nhưng cuối cùng cũng cầm ngọc giản lên xem, luôn tiện truyền vào trong một ít pháp lực, lập tức một đoạn tin tức hiển hiện trước mắt Phong Nhược .

". . . Bất luận ngươi là ai, có thể trông thấy khối ngọc này giản, đã nói lên ngươi không chết trong miệng Huyết Hống, chúng ta cũng là hữu duyên. Nơi này là một động phủ lão phu tiềm tu lâu năm, nay xin tặng lại cho người có duyên ."

Chủ nhân của động phủ này cũng không lưu lại danh tự trong ngọc giản, lời nói cũng đơn giản. Mà ngoài Huyết Hống lưu lại bên ngoài canh giữ động phủ, cũng chỉ có Dược Viên ở phía sau tiểu lâu, cùng với một ít tu tiên thuật phụ trợ tâm đắc.

Phong Nhược vẫn hy vọng sẽ tìm được bảo vật nhưng mà hắn đã tìm khắp toàn bộ tiểu lầu, kết quả ngay đến một cọng lông của bảo vật cũng không thấy !

Nhưng Phong Nhược đối với việc này cũng không hoàn toàn thất vọng , vì hắn lần này cũng thu được một món lợi lớn. Dược Viên mà người tu đạo vô danh nọ lưu lại còn hơn hai trăm gốc linh thảo quý hiếm, còn các loại linh thảo khác vì thời gian dài không người chăm sóc mà héo rũ cả .

Về phần người tu đạo vô danh thuộc cảnh giới nào, đã đi đến nơi đâu ? Là Độ Kiếp thành Tiên hay ra sao, trong ngọc giản không hề có manh mối nào, Phong Nhược thậm chí cũng không biết người này có phải là người tu đạo của Thương Ngô giới hay không nữa .

Nhưng mà đối với những chuyện này, dĩ nhiên Phong Nhược sẽ không tốn tâm tư để ý tới, hắn đưa cả Ngân Giáp Thiên Chu và Bạch Mao Quỷ Bức vào trong động phủ, dù sao thì linh khí ở đây rất dồi dào bên ngoài không thể nào bằng được .

Phong Nhược định sẽ trở lên trên mỏ quặng Ngũ Hành thạch, nhưng thương thế của Bạch Mao Quỷ Bức còn phải điều dưỡng mấy ngày. Không có Bạch Mao Quỷ Bức dẫn đường, hắn không thể nào thoát khỏi những khe nứt chằng chịt như mê cung ở đây .

Vì thế Phong Nhược cũng đành phải ở nơi này kiên nhẫn chờ đợi .

Nhân lúc rảnh rỗi, Phong Nhược lại bố trí ở Dược Viên vài loại cấm chế đơn giản. Mỗi một cây linh dược trong này đều là ngàn năm dược linh, hắn không hy vọng bị hai tên gia hỏa lông trắng cùng Ngân Giáp ăn vụng mất, chúng đều là tài liệu rất tốt để luyện đan dược .

Tiếp đó Phong Nhược cũng thu lại hài cốt và lớp da bên ngoài của Huyết Hống mang xuống dưới động phủ. Trong trận chiến lúc trước ba món pháp khí phòng ngự của hắn toàn bộ đều bị phá hủy, còn lại hai món nhưng chỉ có thể phòng ngự ma pháp tập kích, cũng không phù hợp với sách lược chiến đấu hôm nay cũa hắn. Trong Ngũ Hành Giới nguy hiểm khắp nơi, lực phòng ngự mạnh mẽ mới thật sự là vương đạo.

Đây cũng là tâm đắc Phong Nhược rút ra đuợc sau trận chiến với Huyết Hống .

Bởi vì trong Ngũ Hành Giới, cường đại như Huyết Hống, thậm chí những tồn tại cường đại hơn nơi nào cũng có thể bắt gặp. Hắn vừa rồi là nhờ địa hình cuối cùng mới gian nan thủ thắng, nhưng tiếp theo ? May mắn sẽ còn đến với hắn nữa chăng ?

Thế nên cho dù trên phương diện luyện khí trình độ của Phong Nhược còn rất kém cỏi nhưng hắn vẫn cảm thấy mình nên luyện chế lại một món pháp khí phòng ngự .

Mà tài liệu trọng yếu chính là hài cốt của Huyết Hống và cự thạch màu đen kia .

Tuy nhiên hiện giờ Phong Nhược có Huyền Hỏa Phần Thân tương trợ, muốn luyện khí đương nhiên cũng không giống như những người tu đạo khác, không cần chuẩn bị hỏa diễm mạnh mẽ, hay tu tập cái gì Khống Hỏa Quyết. Vì dưới sự khống chế của Huyền Hỏa Phần Thân hỏa diễm nào cũng đều ngoan ngoãn nghe lời, đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn có lòng tin luyện chế ra pháp khí phòng ngự .

Nhưng mặc dù vậy Phong Nhược cũng không dám vội vàng, hắn không lập tức luyện chế pháp khí phòng ngự, mà trước tiên chuyển những cự thạch màu đen xuống dưới, sau đó thử tiến hành luyện hóa những cự thạch có độ cứng không kém Tinh Kim Thiết này. Chỉ khi làm được việc này hắn mới có thể tính toán những bước đi đầu tiên .