Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 121: Lạc tuyết cung




Chỉ trong nháy mắt, thân hình Diệp Lạc đã bị kiếm khí sắc bén tung hoành ngang dọc kia phủ kín, chỉ thấy pháp khí chuông đồng của hắn bộc phát hào quang chói lòa rồi bị chém nát thành mảnh vụn.

Nhưng may là Phong Nhược đã cưỡng ép làm gián đoạn Thanh Mộc Lưu Vân Trảm, hơn nữa bộ pháp khí chuông đồng cũng đã phát huy được tác dụng cao nhất, khiến cho những tia kiếm khí không đánh tới được tới Thuẫn Tường pháp thuật, nhưng dù vậy Diệp Lạc vẫn bị dọa cho mặt mũi trắng bệch.

Cho đến lúc Phong Nhược thu hồi lại Lưu Vân kiếm và những tia kiếm khí đang bay lượn đầy trời kia biến mất, thì Diệp Lạc mới phục hồi lại từ trong trạng thái thất thần, sau đó cứ nhìn chằm chằm vào Phong Nhược.

Một lúc lâu sau, Diệp Lạc vừa lắc đầu vừa cười khổ: "Ta phục rồi !"

Diệp Lạc tiện tay nhặt lại thanh kiếm khí vừa mới bị văng đi, rồi quay người rời đi, thế nhưng đến lúc sắp đi ra khỏi Thí Luyện Tràng, hắn không nhịn được mà quay đầu lại hỏi: "Kiếm quyết ngươi vừa thi triển là gì vậy? Ta nhớ là bổn tông không hề có loại kiếm quyết bá đạo như vậy đâu?"

"Là Thanh Mộc Lưu Vân trảm, do ta sáng tạo ra đấy!" Phong Nhược cũng không hề nói thật mà chỉ nói qua loa cho xong chuyện.

"Được rồi, xem ra chuyện mời uống trà Vân Linh của ta đã định rồi, thế nhưng ngươi phải bồi thường cho ta món pháp bảo Vô Tương Minh Chung đấy".

Nói xong Diệp Lạc cười lớn một tiếng rồi vội vã rời đi, lần tỉ thí này tuy hắn bị tổn thất nặng nề, nhưng không phải là không có thu hoạch.

Thấy thân hình Diệp Lạc từ từ biến mất Phong Nhược cũng khẽ mỉm cười, sau đó hắn lại mở ra vòng bảo hộ của đài cao thí luyện. Trải qua trận tỉ thí ngắn ngủi với Diệp Lạc lức nãy đã chứng minh được một điều, tuy uy lực của Thanh Mộc Lưu Vân Trảm mạnh mẽ đến mức biến thái, nhưng cũng lộ ra rất nhiều khuyết điểm.

Chẳng hạn như vào thời điểm bắt đầu công kích uy lực của nó không mạnh cho lắm, ít nhất phải trải qua hai lần bắn ngược lại, những kiếm khí đó được chồng chất lên tới hai mươi tư tia thì uy lực của nó mới thực sự được phát huy, nếu như không phải vừa nãy Diệp Lạc chủ quan mà bị đoạt mất tiên cơ, e rằng về sau gã không phải chật vật như vậy.

Hơn nữa, kiếm khí do Lưu Vân Kiếm thả ra chỉ có thể phân thành hai mươi tư tia, nếu như để nó phân ra nhiều hơn nữa thì Phong Nhược khó thể duy trì được, bởi Tiên Thiên Mộc Sát trong cơ thể hắn chỉ có như vậy, muốn kiếm khí nhiều hơn thì trừ khi hắn phải hấp thu thêm Tiên Thiên Mộc Sát nữa mới được.

Và điểm mấu chốt cuối cùng chính là phòng ngự của Lưu Vân kiếm quá yếu, nếu để đối thủ nhận ra được điểm tệ hại này thì hậu quả không cần phải đoán trước.

Nhưng điểm yếu này Phong Nhược cũng chỉ đành trơ mắt đứng ngó mà thôi, bởi tuy Lưu Vân kiếm được gọi kiếm nhưng thực tế còn kém những thanh kiếm khí chân chính quá xa, vì thế đừng nói đến những kiếm khí ngũ phẩm, mà chỉ cần kiếm khí nhị hay tam phẩm bình thường cũng có thể gây thương tổn cho nó.

Ngay cả khi Phong Nhược khắc xong Chính Phản Cửu Cung trận pháp, hay cường hóa nó bằng Ngũ Hành Thạch trung phẩm thuộc tính mộc thì hiệu quả chưa chắc đã tốt hơn, khó mà ngăn cản được kiếm khí tam phẩm, vì dù sao kim khắc mộc là do quy luật ngũ hành rồi, không thể làm trái được.

"Ây da... nhức đầu quá ! Cũng không biết Cửu Tuyệt lão nhân dùng cách gì để khắc phục nhược điểm này nữa".

Phong Nhược cảm khái thầm nghĩ, đáng tiếc là trong pháp quyết mà Cửu Tuyệt lão nhân lưu lại không có dòng giải thích nào, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể suy đoán rằng dường như Thanh Mộc Lưu Vân Trảm phải dùng cùng với Mộc Linh sát trận là có vẻ hợp lí nhất.

Ngoài mấy nhược điểm đó thì việc mà Phong Nhược cần làm bây giờ là nắm vũng hoàn toàn Thanh Mộc Lưu Vân Trảm, tuy không cần đến mức độ tùy tâm sở dục, nhưng ít ra cũng phải đạt được đến khả năng muốn dừng là được, nếu không rất dễ gây ra án mạng lắm.

Sau khi cẩn thận tra xét lại tình huống một lần nữa, Phong Nhược mới từ từ xuất thanh Lưu Vân kiếm ra.
*
* *
Hậu sơn Tiếp Thiên Phong, có một thắng cảnh mà đại đa số đệ tử Trấn Thiên Tông đều biết, đó chính là Lạc Tuyết Cung.

Lạc Tuyết Cung nằm ở trên một ngọn núi quanh năm phủ đầy tuyết trắng, hai mặt giáp với vách núi cao vạn trượng, đằng sau là ngọn chủ phong của Tiếp Thiên Phong, nếu đứng ở gần có thể thấy tuyết bay đầy trời, còn ở xa xa nhìn lại chỉ thấy một vùng sương mù mờ ảo mà thôi, và địa danh nổi danh nhất Lạc Tuyết Cung chính là Thiên Tiệm Hồng Kiều.

Thiên Tiệm Hồng Kiều cũng không hẳn chỉ là một chiếc cầu đúng nghĩa, mà nó chính là thứ do người ta dùng đại thần thông gom mây mù ở khắp nơi biến thành một chiếc cầu vồng, vì thế nếu hôm nào mà thời tiết tốt một chút thì có thể đứng ở trên Lạc Tuyết Cung nhìn xuống bên dưới sẽ thấy một đường cầu vồng vô cùng xinh đẹp và tráng lệ vắt ngang từng đám mây cuồn cuộn.

Ngoại trừ Thiên Tiệm Hồng Kiều ra, Lạc Tuyết Cung còn sinh ra một loại linh trà đó là Bạch Nhũ Linh Trà.

Thế nhưng không phải ai cũng có thể tới Lạc Tuyết Cung để nhìn ngắm, bởi vì muốn tới đây thì tối thiểu phải có thân phận đệ tử trọng tâm, hơn nữa một chén linh trà cần tới một vạn điểm cống hiến môn phái mới đổi được đấy.

Lúc này, có một đám người tu đạo ăn mặc rất tiên phong đạo cốt đang đứng nói cười trước cửa Lạc Tuyết Cung, từ trên lệnh bài bên hông bọn họ có thể thấy đa số họ đều là đệ tử của Cửu Thần Cung.

Nguyên nhân bọn họ xuất hiện ở đây cũng rất dễ hiểu, dù sao bọn họ cũng là khách quý cho nên được hưởng những chiêu đãi tốt nhất.

Những người đứng ra tiếp đám đệ tử Cửu Thần Cung này chính là mấy đệ tử Trấn Thiên Tông rất có danh tiếng trong Thượng Tam Viện, trong đám người đó có Ninh Dao của Linh Sơn Viện, Nhận Vô Song, Mộc Hải, Tả Thiên Du cùng với gã Hồ Tu Nam mà Phong Nhược đã gặp ở Hạc Minh viện, còn về phần Kiếm Tâm Viện thì người đứng ra tiếp đón là mấy người Chu Vũ và Thạch Ảnh.

Những người này đều đại biểu cho đám đệ tử tinh anh của Thượng Tam Viện Trấn Thiên Tông, thậm chí chỉ cần lôi một người trong nhóm này ra thôi cũng đã là nhân vật có danh tiếng vang dội rồi.

Thế nhưng lúc này khí thế của bọn họ đã hoàn toàn thu liễm lại, bởi vì có sự hiện diện của một nam tử vận chiếc áo vàng rực có phong thái như ngọc, khuôn mặt tuấn tú lãng tử, hắn chỉ tùy tiện đứng yên thôi mà dường như không gian trong phương viên mấy trăm trượng đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, thật vậy hắn chính là tiêu điểm, là trung tâm của tất cả mọi người ở nơi đây.

Vị hoàng y nam tử này chính là người đứng đầu đám đệ tử có tu vi Trúc Cơ kỳ của Cửu Thần Cung, đồng thời cũng là cháu của vị gia chủ đời thứ chín của Khuynh gia, tên là Khuynh Thiên Vũ!

Và chỉ một cái tên này thôi cũng đủ để hào quang của đám người Chu Vũ trở lên ảm đạm.

Khuynh gia chính là đệ nhất thế gia của Thương Ngô giới, đồng thời cũng là người đứng đầu Cửu Thần Cung, vì mức ảnh hưởng to lớn của Khuynh gia đối với cả Tu Chân giới là điều khó tránh khỏi.

Theo như trong truyền thuyết thì Khuynh gia có số lượng cao thủ nhiều như mây, ví dụ như Khuynh Vân danh chấn thiên hạ đã đại chiến với cả mộc yêu cả nghìn năm trước, không chỉ vậy trong vòng ngàn năm trở lại đây, trong số chín vị cao thủ Phân Thần kỳ, thì đã có ba vị xuất thân từ Khuynh gia rồi, chỉ điều này thôi cũng đủ để Khuynh gia đứng ở vị trí thế gia đệ nhất của Thương Ngô Giới.

Vì thế cho dù Khuynh Thiên Vũ không thuộc chi thừa kế chính thức, nhưng sự hiện diện của hắn vẫn khiến người ta phải ngước nhìn.

"Quả nhiên phong cảnh của Lạc Tuyết Cung khiến người ta phải thán phục, tiếc là Hiên tỷ tỷ dường như không cảm thấy hứng thú, thật khiến người ta tiếc nuối quá đi".

Khuynh Thiên Vũ tiếc hận than thở, thanh âm của hắn không nhanh cũng không chậm, nhưng lại rõ ràng rành mạch khiến người ta cảm thấy hắn có mức độ hàm dưỡng rất cao.

Đương nhiên mọi người đều biết vị Hiên tỷ tỷ mà Khuynh Thiên Vũ vừa đề cập là ai, đó chính là một vị mỹ nữ có tư chất tuyệt đỉnh của Khuynh gia, Khuynh Lan Hiên.

Lúc này Ninh Dao của Linh Sơn Viện bỗng nhiên cười lớn rồi nói: "Có lẽ Khuynh sư tỷ không có thói quen như vậy, nhưng nói gì thì nói sơn môn của Cửu Thần Cung mới đáng cho mọi người hâm mộ, phong cảnh bốn mùa xinh đẹp như tiên cảnh, ta nhớ cách đây hai mươi năm cũng đã có dịp đến đó một lần, nếu như có thể sống ở đó hàng ngày thì quả thật không uổng phí kiếp này".

"Ha ha...! Ninh sư muội cứ nói đùa, nếu vậy sao sư muội không đến Cửu Thần Cung cùng với bọn ta luôn đi".

Khuynh Thiên Vũ hời hợt lên tiếng, nhưng câu nói này của hắn khiến đám người Chu Vũ và Nhận Vô Song hơi nhíu mày.

Tuy người tu đạo trong tu tiên giới không có nhiều câu thúc như người phàm, nhưng vẫn có một số nguyên tắc không thể bỏ qua, chẳng hạn như đã là đệ tử chân truyền thì không được phản bội lại sư môn, đệ tử trọng tâm của môn phái không được rời khỏi tông môn nếu không sẽ mang tội nghịch đồ, chẳng những bị môn phái truy sát không chết không dừng, mà chẳng còn mãnh đất nào sống trong tu tiên giới này nữa.

Đó chính là điều căn bản của đạo nghĩa sư môn.

Vì thế những lời Khuynh Thiên Vũ vừa nói ra chẳng khác nào coi Trấn Thiên Tông không hề tồn tại, nếu không phải ngại thân phận của hắn thì e rằng đám người Chu Vũ và Nhạn Vô Song đã phát tán rồi.

"Khuynh sư huynh cứ nói đùa !" Trữ Dao cũng ngượng ngùng nói một câu, bởi nàng cũng biết nếu như nàng dám phản bội lại Trấn Thiên Tông, đừng nói đến chuyện tới được Cửu Thần Cung, mà ngay tính mạng nàng cũng chưa chắc giữ được.

"Ha ha... sắc mặt mọi người sao lại trở lên khó coi thế, những gì ta nói chỉ là sự thật mà thôi. Đã thích là phải nhích (Dg: nguyên văn - đã thích là làm), hơn nữa..." Trên mặt Khuynh Thiên Vũ hiện lên vẻ yêu dị, giống cười mà chẳng phải cười rồi nhìn mọi người: "...Hơn nữa, mọi việc cũng đơn giản thôi mà! Nếu Ninh sư muội muốn tới Cửu Thần Cung của chúng ta thì chỉ cần chọn một vị sư đệ để song tu thôi, khi đó chẳng phải có thể được như ý nguyện hay sao. Ninh sư muội thấy sao?"

"Ngươi..." Khuôn mặt của Trữ Dao lập tức đỏ bừng lên, nàng vừa xấu hổ lại vừa phẫn nộ, đồng thời từ tận đáy lòng phảng phất dâng lên chút thất vọng, nếu Khuynh Thiên Vũ chọn nàng làm đạo lữ song tu chắc chắn nàng sẽ đồng ý ngay.

Còn đám người Chu Vũ và Nhạn Vô Song lại làm như chẳng nhìn thấy cảnh tượng nãy giờ, tuy mấy câu nói của Khuynh Thiên Vũ khiến bọn họ chẳng vui vẻ gì, nhưng chính thái độ nịnh bợ của Ninh Dao với Khuynh Thiên Vũ lại khiến bọn họ càng thêm chán ghét.

Còn Khuynh Thiên Vũ lại làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ đứng nhìn về phía xa xa rồi lơ đãng nói: "Ta nhớ là còn có một người tên là Phong gì gì ấy nhỉ, ta không nhớ rõ lắm!?!?"

"Hồi bẩm Khuynh sư huynh, đó là Phong Nhược" Một vị đệ tử của Cửu Thần Cung lên tiếng trả lời.

"À, đúng rồi. Phong Nhược... Phong Nhược..., cái tên này thật khiến người ta nói ra vẹo cả miệng mà, làm hại ta chẳng để tâm tới được. Ta nghe nói hắn cũng là người được lựa chọn để tham dự tỷ thí lần này, sao không thấy hắn đến vậy? Chẳng lẽ hắn chưa nhận được tin tức rằng hôm nay ta thiết yến mọi người ở Lạc Tuyết Cung hay sao?"

Khuynh Thiên Vũ nói ra mà có vẻ không vui.

"Hồi bẩm Khuynh sư huynh, thiệp mời đã được đưa đi, thế nhưng... " Vị đệ tử Cửu Thần Cung có vẻ do dự không biết có nên nói tiếp hay không.

"Thế nhưng... cái gì ?"

"Vâng, là... là... như thế này, tên Phong Nhược đó vậy mà chẳng thèm nhìn qua tấm thiệp chút nào, vừa nhận được đã xé luôn thiếp mời rồi, hơn nữa hắn còn nói..." Trong giọng nói của vị đệ tử Cửu Thần Cung hơi tức giận nhưng lại pha thêm chút sợ hãi.

"Ừ ? Hắn còn nói cái gì nữa?" Lông mày Khuynh Thiên Vũ khẽ nhướng lên, tuy thần sắc hắn không chút thay đổi nhưng đám đệ tử Cửu Thần Cung quen thuộc hắn đều biết rằng, trong thâm tâm hắn đang vô cùng tức giận đấy!

"Hắn... hắn nói rằng, cái loại bại tướng mà cũng dám ở trước mặt hắn nói đến chữ 'dũng’”

"Răng rắc... xoạt..."

Mấy lời nói của vị đệ tử Cửu Thần Cung đó vừa dứt, chỉ thấy nền đá dưới chân Khuynh Thiên Vũ xuất hiện những vết rạn lan tràn khắp phạm vi mười trượng. Trong mắt hắn lóe lên một tia lạnh lẽo, bởi câu nói của Phong Nhược đã khoét sâu vào vết thương lòng của hắn!

Cho dù người tham gia tỉ thí trong U Minh Lâm lúc trước là Khuynh Lan Hiên đi nữa, nhưng vẫn bị Phong Nhược dễ dàng vượt qua, bỏ xa toàn thể bọn họ ở phía sau!

Nói một cách khác, đúng là hắn thuộc nhóm bại trận !

"Ha ha... cái gã họ Phong này thật là thú vị, hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ? Thôi, không cần quản đến một gã điên như thế, trước hết chúng ta cứ thưởng thức Bạch Nhũ Linh Trà đi đã".

Khuynh Thiên Vũ đột nhiên bật cười lớn, thần sắc hắn không chút thay đổi, đồng thời quay người bước nhanh vào trong Lạc Tuyết Cung.