Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 100: Nhận vô song




"Ha ha thật không? Tại sao ta chẳng có cảm giác gì nhỉ?"

Phong Nhược cười ha hả, rồi sau đó chẳng dây dưa thêm về vấn đề này nữa làm gì, còn nguyên nhân thì hết sức đơn giản, hầu hết những người tu đạo có tu vi Trúc Cơ trung kỳ đều toát ra cảm giác họ chính là những người hùng mạnh, nhưng thực ra nguyên nhân của việc này chính là vì tất cả bọn họ mới tiến cấp cho nên không thể hoàn toàn điều khiển trọn vẹn được lực lượng trong người, hoặc là cảnh giới của bọn họ không theo kịp mức độ tăng trưởng của pháp lực.

Nhưng thực lực của Phong Nhược cách đây hai mươi năm đã đạt được trình độ Trúc Cơ trung kỳ bình thường, sau đó lại trải qua hai mươi năm bế quan tu luyện nữa vì thế hắn mới có thể thu liễm khí thế như vậy được.

Có thể nói trải qua hai mươi năm bế quan này, tuy tổng lượng pháp lực trong cơ thể Phong Nhược không nhiều hơn những người có tu vi Trúc Cơ trung kỳ khác là bao nhiêu, thế nhưng pháp lực trong người hắn đều đã được trải qua quá trình cô đọng mà thành, chỉ bằng điểm này thôi đã rất ít người tu đạo có tu vi Trúc Cơ trung kỳ khác so sánh được.

Ngoại trừ điều đó ra, điều quan trọng nhất chính là tâm cảnh của Phong Nhược, trải qua hai mươi năm khổ tu một mình, tuy khoảng thời gian này không là gì so với những cao thủ khác cứ động tí là bế quan cả trăm năm, nhưng đối với Phong Nhược mà nói, đây chính là một sự khiêu chiến vô cùng khó khăn, nếu như hắn vừa có thể chịu được sự cô đơn hiu quạnh khi khổ tu một mình vừa bảo trì được tình trạng tâm lặng như nước, hơn nữa áp lực này càng lúc càng mạnh theo thời gian, mà không có nghị lực vô cùng lớn thì e rằng chẳng thể kiên trì được lâu như vậy.

"À... Phong Nhược, đáng tiếc là ngươi xuất quan chậm một chút, mấy ngày trước Lam sư tỷ lại vừa mới bắt đầu bế quan, lúc này thì tốt rồi, chỉ sợ rằng bốn mươi năm nữa các người mới gặp được nhau đấy, nhưng Lam sư tỷ cũng đã tiến giai lên Trúc Cơ trung kỳ rồi đó, thực lực của nàng e rằng lợi hại hơn ngươi rồi" Bành Việt tiếc hận nói.

"À thật không ?" Phong Nhược chỉ lắc đầu rồi cười cười, việc này đúng là quá xảo diệu, mấy lần hắn và Lam Lăng gặp mặt cũng chỉ là thoáng qua, vội vàng chẳng nói được mấy câu.

"Đúng rồi, Phong Nhược... tiếp theo ngươi có ý định gì không, tính đi Ngũ Hành Giới sao? Nghe nói nơi đó rất là đáng sợ, nhưng mà Ngũ Hành thạch cũng rất nhiều đấy, lúc trước Lam sư tỷ cũng ở đó suốt sáu năm, kiếm được rất nhiều thứ tốt đó".

"Ý định à ? Có rất nhiều... thế nhưng tốt nhất tạm thời các ngươi không nên manh động nghĩ tới Ngũ Hành Giới" Phong Nhược lạnh nhạt cười nói.

Trong khi Phong Nhược vừa đi vừa cười nói với mọi người thì phía trước bỗng có hai bóng người đi tới, bọn họ gồm có một nam một nữ, xem bộ dáng vô cùng thân mật của bọn họ thì ắt hẳn hai người chính là đạo lữ song tu của nhau rồi.

Nhưng khi nhìn thấy bộ mặt của đôi nam nữ này thì Phong Nhược lại khẽ giật mình, bởi vì hắn nhận ra hai người đó là ai, nam tử kia chính là Bạch Thực của Hạc Minh Viện, gã chính là người cố tình gây khó dễ cho Phong Nhược khi còn ở tiểu cốc Kiếm Lư, nhưng lúc đó vì chủ quan lên đã bị Phong Nhược bất ngờ đánh cho một trận, vậy mà không ngờ lúc này tu vi của hắn cũng đã là Trúc Cơ trung kỳ rồi.

Còn bên cạnh Bạch Thực là một cô gái có vẻ đẹp xuất chúng, hơn nữa vị nữ tử cực kỳ vũ mị này cũng có quan hệ không tệ với Mạc Ngôn, nàng tên là Thu Ngọc. Nhớ ngày đó Thu Ngọc từng được xưng là đệ nhất mỹ nữ của Hạ Tam Viện, chính là thần tượng trong lòng của rất nhiều đệ tử thuộc Hạ Tam Viện, lúc đó Phong Nhược cũng nhờ nương theo Lam Lăng nên mới có thể đi cùng với đám người Thu Ngọc và Tân Nguyệt trong một lần làm nhiệm vụ, thế nhưng ấn tượng giữa hai bên lại chẳng hề tốt đẹp chút nào.

Đối với hai người Bạch Thực và Thu Ngọc, đương nhiên là Phong Nhược chẳng hề cảm thấy hứng thú, chỉ nhìn qua họ một cái rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

"Ồ? Tên kia đứng lại cho ta" Bỗng tên Bạch Thực kia chợt dừng bước, lạnh lùng quát về hướng Phong Nhược: "Bao nhiêu năm qua chẳng thấy, không ngờ tu vi của tên tiểu tử ngươi lại tăng nhanh như vậy, năm xưa ta nể mặt tên khốn Chu Vũ nên khinh thường chẳng thèm thu thập tên tiểu tử ngươi, nhưng lúc này dù sao ngươi cũng đạt tới tu vi Trúc Cơ trung kỳ, vậy thì đến Đại Quang Minh luận bàn một hồi, ta sẽ dùng sự thật để giáo huấn cho ngươi biết, cái đồ bỏ đi thì vĩnh viễn vẫn là đồ bỏ đi mà thôi... Sao, ngươi có dám không?"

"Luận bàn à ?" Phong Nhược cười cười, "Nếu ta nhớ không lầm thì năm xưa chúng ta cũng đã luận bàn qua, chẳng lẽ ngươi tưởng lần thua đó chỉ là xui xẻo thôi sao? Nếu là như vậy ta muốn khuyên ngươi một câu, hay nói đúng hơn đây là lời cảnh cáo, tốt nhất nên thừa dịp tâm trạng ta còn tốt mà hãy lập tức mang theo nữ nhân của ngươi biến ra chỗ khác đi, nếu không... hậu quả sẽ rất nghiêm trọng".

Nghe thấy lời nói của Phong Nhược, lập tức Bạch Thực cảm thấy không thể kiềm chế được cơn giận dữ trong lòng, nhưng hắn còn chưa kịp nói câu nào thì Thu Ngọc bên cạnh hắn đã the thé kêu lên: "Phong Nhược, ngươi chính là kẻ hèn hạ vô sỉ, là một kẻ tiểu nhân ra vẻ đạo mạo, năm đó trong nhiệm vụ Ngự Kiếm Thuật Khiếm Khuyết của ta, có phải ngươi ăn cây táo rào cây sung liên thủ với con tiểu tiện nhân Lam Lăng trộm đi không? Còn nữa, ngươi đừng tưởng là ta không biết chính người là người đã giết chết Mạc Ngôn, có phải hiện tại ngươi đang cảm thấy rất đắc ý phải không? Chẳng qua đường huynh của Mạc Ngôn là Mạc Vô Ngân không tìm được chứng cớ thôi, chứ nếu không ngày chết của ngươi đã đến gần rồi đó. Bạch sư huynh... chúng ta đi, nói chuyện với tên cặn bã như hắn đúng là thật mất mặt".

"Ừ... sư muội nói không sai, tiểu tử này chỉ giống như một con chó điên, vì thế chẳng cần phải so đo với hắn làm gì, cứ để Mạc sư huynh tới thu thập hắn vậy" Lúc này Bạch Thực đã đổi giận thành vui, cười “ha hả...” rồi tiếp tục cặp lấy Thu Ngọc đi về phía trước, nhưng khi bọn họ còn chưa kịp bước đi thì một đạo kiếm quang màu xanh cực sáng "chíu...!" hiện ra trước mắt chỉ cách bọn họ vài tấc, tuy đạo kiếm quang này không hề gây tổn thương đến cơ thể bọn họ, nhưng kiếm khí lạnh thấu xương phát ra từ đạo kiếm quang này lại hắt lên mặt khiến cho họ cảm thấy vô cùng đau đớn.

"Phong Nhược... ngươi thật to gan, không ngờ dám động thủ trong Chấp Sự Hữu Điện" Vốn hai người Bạch Thực và Thu Ngọc đang bị kiếm quang lạnh thấu xương kia đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, nhưng sau đó lại vô cùng tức giận nói.

"Động võ thì đã sao? Có giỏi thì các ngươi bước lên một bước cho ta xem nào" Sắc mặt của Phong Nhược vẫn cứ bình tĩnh như thường, tuy giọng nói của hắn không to cho lắm, nhưng từng từ từng chữ lại vô cùng rõ ràng phảng phất như tiếng kiếm khí đang gào thét, bất giác làm cho hai người Bạch Thực bị chôn chân đứng yên tại chỗ.

"Ngươi... ngươi dám sao, ta là đệ tử chính thức của Hạc Minh Viện đấy, ngươi đừng tưởng rằng có Chu Vũ làm chỗ dựa cho ngươi là muốn làm gì thì làm, hiện tại Thượng Tam Viện không còn là thiên hạ của Chu Vũ nữa rồi, hắn không còn là đệ nhất cao thủ rồi, ngươi hiểu chưa? Đệ nhất cao thủ chính là Nhận sư huynh, Nhận Vô Song của Hạc Minh Viện ta".

Giọng nói của Bạch Thực càng lúc càng lớn, hơn nữa lúc này gã mới chợt nhớ ra, sao mình lại bị Phong Nhược hù sợ đến thế cơ chứ? Hắn cũng có tu vi Trúc Cơ trung kỳ cơ ngang với mình mà!?!?!

Thế nhưng Phong Nhược cũng chẳng rảnh rỗi mà quan tâm đến cảm xúc của Bạch Thực, hắn chỉ lạnh lùng nói: "Đường Thanh, đi gọi đệ tử tuần tra đến đây, nói rằng ở đây có người muốn tỉ thí luận bàn".

"Phong Nhược, ta cá là ngươi sẽ thắng. Bành Việt... ngươi nên tranh thủ làm cú giao dịch miệng này đi" Đường Thanh hô to rồi chạy đi.

"Ngươi... hôm nay ngươi quá ngông cuồng rồi, đã vậy để ta giáo huấn ngươi một phen" Bạch Thực khó lòng nhịn được nữa lập tức giận dữ quát tháo, vốn gã luôn tin rằng mình sẽ đánh bại được Phong Nhược, thế nhưng luồng kiếm quang mang theo khí tức tử vong nồng đậm này đột nhiên xuất hiện lại khiến tâm trạng hắn trở nên bất an, bởi vì tuy hắn cũng đã lĩnh ngộ ra được kiếm ý nhưng lại không đủ trình độ để làm được như vậy.

"Hừ... sợ rồi sao? Nếu ngươi không muốn luận bàn thì cũng được, chỉ cần vả vào miệng con tiện nhân kia mười cái thì ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ" Bỗng nhiên Phong Nhược dùng ngón tay chỉ thẳng vào Thu Ngọc rồi nói, trong ánh mắt lóe lên ánh hàn quang.

"Ngươi vô sỉ" Thu Ngọc bị Phong Nhược dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn qua, khiến trong lòng nàng xuất hiện cảm giác rét lạnh, thế nhưng nàng vẫn không cam lòng yếu thế mà mắng lại một câu.

"May cho hai người các ngươi là nơi này chính là sơn môn của bổn tông " Phong Nhược vứt lại câu nói này rồi lập tức quay đầu rời khỏi Chấp Sự Hữu Điện, sau đó ra bên ngoài quảng trường yên tĩnh chờ đợi.

Chẳng bao lâu sau, có mấy đệ tử tuần tra nhanh chóng tiến đến, thế nhưng khi nhìn thấy Phong Nhược và Bạch Thực đều có thân phận là đệ tử chính thức của Thượng Tam Viện, vị đệ tử tuần tra cầm đầu chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ mới bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Nhị vị sư huynh, hai người cũng đừng làm chúng ta khó xử, mấy ngày trước giới cao tầng của bổn tông đã ra mệnh lệnh cấm tất cả những đệ tử của Thượng Tam Viện có tu vi Trúc Cơ trung kỳ trở lên luận bàn, nếu như cứ cố muốn luận bàn thì phải có phó Trưởng lão hoặc những cao thủ của bổn tông có mặt làm trọng tài, nếu như có người dám vi phạm sẽ bị phạt diện bích ba năm".

"À? Tại sao lại như vậy?" Phong Nhược hơi nhíu mày hỏi lại.

"Chuyện vốn là thế này, gần đây trong một cuộc tỉ thí, vị đệ tử mới nổi tên là Nhận Vô Song thuộc Hạc Minh Viện của bổn tông không ngờ đánh bại Chu Vũ của Kiếm Tâm Viện vốn vừa mới xuất quan,việc này dẫn đến cừu hận của đệ tử hai bên, hầu như ngày nào cũng có đệ tử bị trọng thương trong khi tỉ thí, vì vậy bất đắc dĩ lắm giới cao tầng của bổn tông mới ban bố ra mệnh lệnh này, kính xin nhị vị sư huynh thông cảm cho chúng ta" Vị đệ tử tuần tra kia liên tục chắp tay nói.

"Được rồi !" Phong Nhược nhẹ nhàng gật đầu, đương nhiên hắn biết là không thể có chuyện vì giáo huấn Bạch Thực và tiện nhân Thu Ngọc kia mà đi tìm phó Trưởng lão của Trấn Thiên Tông làm trọng tài, bởi vì khi đó sẽ bị yêu cầu là tỉ thí điểm đến là dừng.

"Chúng ta đi thôi" Phong Nhược lạnh lùng liếc nhìn Bạch Thực và Thu Ngọc, rồi khoát tay với đám người Khúc Vân và Đường Thanh ly khai, trong lòng thầm nhủ, cứ coi như hôm nay hai người bọn chúng gặp may đi.

Còn Bạch Thực và Thu Ngọc lại cực kỳ mừng rỡ vì kết cục thế này, dù bọn họ có cuồng vọng nhưng lại rất nhạy cảm với những mối nguy hiểm, lúc trước thoạt nhìn Phong Nhược chỉ tầm thường thôi, nhưng hắn lại mang đến cho bọn họ cảm giác nguy hiểm như một con thú đang rình mồi, ánh mắt bình tĩnh đến cực điểm của hắn làm bọn họ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Khi bóng dáng đám người Phong Nhược biến mất khỏi tầm mắt, bỗng Bạch Thực hung hăng nói: "Thu sư muội, ngươi nói xem, liệu có chứng cứ về việc Phong Nhược giết chết đường đệ của Mạc Vô Ngân hay không?"

"Không, đây chỉ là suy đoán của ta thôi. Mạc Ngôn mất tích lâu như vậy, lại chẳng ai biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Thế nhưng người mang hiềm nghi lớn nhất lại chính là Phong Nhược, bởi vì lúc trước... lúc trước vì Mạc Ngôn đuổi theo lấy lại bộ Ngự Kiếm Thuật Khiếm Khuyết cho ta nên mới đụng độ với Phong Nhược, cho nên ta dám khẳng định sự việc Mạc Ngôn sư huynh chết đi ắt hẳn có quan hệ tới tên Phong Nhược này" Thu Ngọc hơi do dự một chút, rồi thê lương nói.

"Mạc Ngôn ? Sư huynh ?" Sau khi nghe thấy mấy lời này, bỗng trong mắt Bạch Thực bốc lên lửa giận, sau đó vung tay tát cho Thu Ngọc "bốp... bốp..." hai cái.

"Ngươi... đồ tiện nhân này, thì ra kẻ đã cướp đi tấm thân xử nữ của ngươi chính là tên quỷ Mạc Ngôn đó, ngày nay trở thành tàn hoa bại liễu mới chạy tới song tu với ta, hơn nữa thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà ngươi vẫn còn nhớ mãi không quên, ngươi nói xem... có phải ngươi muốn lừa lão tử đây đi trả thù cho tên quỷ Mạc Ngôn kia không, à... nếu như ngươi có chứng cứ thì không nói, nhưng đằng này ngươi chẳng có chút chứng cứ nào, chỉ mới tưởng tượng ra như vậy mà ngươi còn dám lớn giọng khẳng định sao? Thiếu chút nữa đại gia đây đã bị tiện nhân ngươi hại chết rồi".