Phong Ngự

Quyển 1 - Chương 98: Xuyên Vân




Lộ tin tức danh lừng Luyện Khí
Bị mưu toan hiểm họa Trúc Cơ


"Vèo!" Một tiếng xé gió cơ hồ không thể nghe thấy bỗng xẹt qua! Tiếp sau đó, một gốc cây có chu vi cả thước ở cách xa hơn mười trượng, như bị một lưỡi đao sắc bén vô hình chém vào. Chỉ trong nháy mắt, thân cây xuất hiện một vết chém thật sâu, sâu đến mức có thể nhìn thấy cả lõi cây bên trong.

Ngay lúc vết chém xuất hiện thì cùng lúc đó có một âm thanh xé gió tiếp tục vang lên. Ngay sau đó chỉ thấy vài mảnh vỏ cây rơi xuống, tựa hồ như chưa từng phát sinh ra chuyện gì, nhưng chỉ sau vài nhịp thở lập tức thân cây to cả thước bị đổ ầm xuống đất!

Ngay chỗ thân cây bị chặt gãy cũng chính là nơi đã bị chém lúc nãy, hiện tại thấy rõ ngay chỗ vết chém đó không hề bị sần sùi tí nào, thậm chí ngay cả những mạt cưa cũng không thấy. Dấu vết trên thân cây để lại đủ để chứng minh lưỡi đao vô hình kia sắc bén đến mức nào!

"Ây da! Còn kém quá đi!"

Phong Nhược đang đứng cảm thán cách nơi thân cây vừa đổ xuống tầm mười trượng, vừa rồi hắn đã dùng thủ đoạn bảo vệ tính mạng của mình để chặt đứt thân cây kia, chính là... Mộc Sát Kiếm Khí!

Có thể nói thế này, trong khoảng thời gian vừa qua vì hắn thường xuyên tu luyện Hắc Thủy Linh Quyết, nên Tiên Thiên Mộc Sát trong cơ thể hắn hầu như đều dung nhập vào pháp lực, cho nên cự ly công kích hay uy lực đều được gia tăng rất lớn. Vì thế chỉ cần hai tia Mộc Sát Kiếm Khí thôi đã có thể chặt đứt thân cây to cả xích với khoảng cách hơn mười trượng, từ thể nghiệm này có thể phán đoán ra được hẳn có thể phá vỡ dễ dàng phòng ngự của bộ trang phục Tuyết Tằm!

Song vấn đề cũng chính ở chỗ này, hai tia Mộc Sát Kiếm Khí chắc chắn phải công kích lên cùng một vị trí mới được, nếu không sẽ chẳng thể nào đạt được hiệu quả rõ rệt. Việc thử nghiệm với cây cối đứng yên tại chỗ có lẽ không có vấn đề gì, nhưng trong lúc chiến đấu với kẻ địch, có ai lại chịu đứng yên cho hai tia Mộc Sát Kiếm Khí đó công kích lên cùng một vị trí trên người bao giờ đâu?

Vì thế hai tia Mộc Sát Kiếm Khí đó nhất định phải được phóng xuất với tốc độ thật nhanh, thật chuẩn mới được!

Nhưng đáng tiếc thay Phong Nhược còn chưa làm được điều này! Hắn cần phải thi triển Mộc Sát Kiếm Khí giãn cách nhau cỡ hai nhịp thở mới có thể chính xác được, còn không thì bay loạn cả lên.

"Được rồi! Xem ra sau này phải tăng cường làm thêm nhiệm vụ tu luyện nữa mới được!"

Phong Nhược tự giễu rồi cười cười, sau đó mới tiến lên chặt thân cây bị ngã đó ra thành từng khúc. Kế tiếp mới khiêng những khúc gỗ này quay trở lại sân viện ở cách nơi đây hơn mười dặm!

Hành động của Phong Nhược thật ra không dư thừa chút nào, thực tế là mọi thứ có quan hệ đến Mộc Sát Kiếm Khí hắn đều phải cố gắng hết sức để che đậy. Cho nên khi luyện tập Mộc Sát Kiếm Khí hắn cũng không tùy tiện chạy vào trong núi rồi tùy ý phóng thích, mà hắn cố tình chém đứt những gốc cây chỉ khoảng chừng một xích mà thôi, sau đó chặt thành vài khúc gỗ đem về sân luyện tập.

Dựa theo tính toán của Phong Nhược, mỗi cọc gỗ này đủ để hắn tập luyện một nghìn lần phóng xuất Mộc Sát Kiếm Khí. Cứ hai lần thi triển đều sẽ bóc ra một tấc thân cây, cho đến khi nào cọc gỗ hoàn toàn bị nát bấy mới thôi!

"Phong Nhược sư đệ, đã lâu không gặp a! Ta không thể tưởng tượng được phương thức tu luyện của đệ lại thú vị đến như vậy, chỉ có mỗi việc khiêng mấy khúc gỗ rồi chạy khắp cả cánh rừng thôi à! Chẳng nhẽ đệ cảm thấy luyện tập như vậy là có thể gia tăng tốc độ chạy trốn của đệ sao?"

Phong Nhược mới từ trong rừng chạy ra đã nhìn thấy một bóng người xinh đẹp, thanh tú động lòng người đứng chắn trên đường quay về sân viện.

"Hóa ra là Tân Nguyệt sư tỷ, thật đúng là khách quý thường ít khi đến thăm mà! Nhưng sao tỷ lại xuất hiện ở đây vậy?"

Thân hình Phong Nhược đang chạy như bay cấp tốc dừng lại, nhưng bốn khúc gỗ nặng gần ngàn cân trên hai vai hắn lại không hề dao động chút nào!

Cảnh tượng này khiến cho Tân Nguyệt đang đứng cách hắn hơn mười trượng phải trợn tròn mắt. Nàng tự hỏi chính mình, bản thân nàng cũng là một cao thủ không tệ, nếu không vận dụng đến pháp lực cũng có thể nhấc được vật nặng cả ngàn cân, mà vẫn dễ dàng thực hiện thêm các động tác khác. Nhưng vẫn không tài nào làm được như Phong Nhược, vốn đang chạy như bay trong địa hình gập ghềnh, thế mà muốn dừng lại là ngừng ngay tức khắc!

"Thật sự ta phải chúc mừng đệ rồi! Mới ngắn ngủn mấy tháng trời không gặp, xem ra tu vi của Phong Nhược sư đệ lại tinh tiến hơn nhiều! Chắc hẳn muốn đánh bại Cảnh Tam cũng không thành vấn đề nha!" Tân Nguyệt tủm tỉm cười, vẻ kinh ngạc trên mặt vừa thoáng qua lập tức tan biến, mà thay vào đó là nét mặt thản nhiên hết sức ung dung.

"Cảnh Tam? Hắn với đệ có quan hệ gì? Có lẽ Tân Nguyệt sư tỷ đại giá đến tận đây chắc không phải chỉ vì nói vài câu khách sáo này chứ?" Ánh mắt Phong Nhược liếc nhanh qua đám người Đổng Tiểu Doãn đang đứng ở phía xa xa. Không cần nói cũng biết Tân Nguyệt có thể chạy thẳng đến đây để giữa đường ngăn hắn lại thế này, ắh hẳn đám người đó có công lao không nhỏ.

"Thật sự bất đắc dĩ mà thôi! Ta vốn định ở chờ đệ ở sân viện luôn, nhưng con chim chết tiệt kia lại thẳng thừng đá văng ta ra ngoài, cơ bản nó không cho ta lại gần trong phạm vi trăm trượng, vì thế ta chỉ còn cách thể nghĩ ra hạ sách này mà thôi! À... Phong Nhược sư đệ, chẳng phải đệ không muốn chào đón ta đấy chứ?" Vẻ mặt Tân Nguyệt lộ vẻ khó xử nói một mạch.

"Hắc hắc..., chuyện đó ta thật sự cũng hết cách! Con chim đó căn bản không nghe lời ta, cho nên cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi với tỷ thôi!" Phong Nhược vừa nói vừa cười hắc hắc. Nói đi cũng phải nói lại, con chim xanh đó thực ra cũng không tệ, ít ra trong phương diện trông nhà thế này cũng đã tận lực lắm rồi.

"Ưhm, được rồi, không cần nói thêm gì nữa, ai bảo ngươi thích chim lạ làm chi! À mà này, mấy ngày nay Cảnh Tam cứ kêu gào đòi đánh bại ngươi đấy, ngươi định đối phó thế nào? Hiện tại chuyện này đã sớm truyền khắp Hạ Tam Viện rồi, nếu như ngươi không chịu ra mặt xử lý, nói không chừng sẽ có người bảo rằng ngươi thật sự sợ hãi Cảnh Tam đấy!"

"Không sao cả, bọn họ thích nói gì thì nói cũng chẳng liên quan đến ta" Phong Nhược thản nhiên nói, chuyện này hắn sớm đã biết rõ từ miệng của hai tên Đường Thanh và Bành Việt rồi.

Lại nói tiếp, nguyên nhân của việc này thật ra cũng rất đơn giản. Trong đợt tỷ thí mấy tháng trước, Cảnh Tam đã từng có cơ hội được vô cùng hiển hách, hắn liên tiếp chiến thắng bốn năm vòng. Nhưng không may lại bị Thu Ngọc ở Tử Huyên viện đánh bại một cách dễ dàng, chẳng những thanh Xích Long Kiếm bị chém thành mấy khúc, mà bản thân hắn cũng bị thương không nhẹ!

Hơn nữa do Cảnh Tam bại trận nên Vô Ngân cũng mất đi một khoản lớn tài phú, vì thế hắn thẹn quá hóa giận mà chửi xối xả lên đầu Cảnh Tam.

Đang bị sức ép của đợt thua trận đó, nào ngờ không hiểu sao sự việc lúc trước Phong Nhược đã từng đánh bại Cảnh Tam lại bị ai đó truyền ra ngoài. Cho nên trong khoảng thời gian này, vô tình Phong Nhược được vang danh thành một đại cao thủ trong hàng ngũ tu vi Luyện Khí kỳ của Hạ Tam Viện.

Đứng dưới búa rìu dư luận của tình huống ê mặt này nên Cảnh Tam muốn vớt vát lại chút thể diện. Tất nhiên cách giải quyết tốt nhất chính là phải đánh thắng cho được Phong Nhược đi rồi tính, song hắn cũng không dám một mình đi khiêu chiến nên mới dùng cách này để bức bách Phong Nhược chủ động ứng chiến!

Đương nhiên chân tướng sự việc rốt cuộc như thế nào cũng không ai biết rõ.

"Tân Nguyệt sư tỷ, đệ xin đi trước, tạm biệt!" Phong Nhược kính cẩn cúi đầu chào Tân Nguyệt, sau đó tiếp tục khiêng bốn đoạn cọc gỗ chạy vội về phía trước.

"Này này...! Ta còn có chuyện chưa nói mà" Tân Nguyệt ở phía sau bất chợt hô lớn, tuy nhiên thân hình Phong Nhược không hề dừng lại mà thoáng như một trận gió biến mất ở phía xa.

Chờ đến khi thân ảnh Phong Nhược hoàn toàn biến mất, từ trong mé rừng bỗng xuất hiện hai bóng người một nam một nữ bước ra. Nếu như Phong Nhược còn ở lại đây tất nhiên sẽ nhận ra một trong hai người đó, chính là Thu Ngọc đã từng đánh bại Cảnh Tam lúc trước.

"Thu sư tỷ, nhiệm vụ kia dường như không phải do Phong Nhược trả đâu! Lúc đó cho dù hắn có giấu diếm thực lực đi nữa cũng không thể nào gạt được chúng ta!" Tân Nguyệt có vẻ sợ hãi nhỏ giọng bày tỏ.

"Hừ! Hắn chính là người mà ta nghi ngờ nhất. Nhiệm vụ này vừa công bố thì ta là người tiếp nhận đầu tiên, ngoại trừ chúng ta ra căn bản không còn ai biết rõ. Hơn nữa nếu muốn tiêu diệt Ô xà thì buộc phải đến khu vực xung quanh Thanh Lam Hồ, nhưng trong mấy ngày trước làm quái gì có người nào bén mảng đến đó chứ. Đám người chúng ta luôn luôn ở cùng một chỗ, cho nên không thể nào giấu diếm mật rắn được. Chỉ duy nhất tên Phong Nhược kia luôn ở một mình mà thôi. Nói không chừng trong khoảng thời gian ấy hắn đã giết chết được một con Ô xà cũng nên, rồi sau đó may mắn thu thập được quả mật rắn thì sao!?!?!" Thu Ngọc lạnh lùng nói.

"Thu sư muội, cần gì phải phiền phức như thế! Nếu người này đã là mối nghi ngờ lớn nhất, thôi cứ để huynh đi bắt cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này về rồi tra hỏi một phen! Ta không tin tên đó đánh bại được Cảnh Tam đâu, thật ra hắn gây nên cơn sốt đến thế ta cũng muốn xem thử rốt cuộc hắn có thủ đoạn gì hơn người!" Lúc này, tên nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh Thu Ngọc mới ngạo nghễ lên tiếng.

"Mạc Ngôn sư huynh nói đúng lắm, vậy hãy chờ tên Phong Nhược đó xuất hiện lần nữa, rồi bắt lấy hắn để giải quyết cho xong mối nghi vấn này một phen! Lúc đó xem hắn còn cứng đầu mà không chịu khai báo thành khẩn hay không!" Thu Ngọc cũng hừ lạnh rồi vuốt theo một tiếng.

"Thu sư tỷ, không thể được! Dù sao hiện tại chúng ta còn chưa có bằng chứng xác thực mà, nếu hấp tấp như thế sau này làm sao ăn nói với người ta chứ!" Tân Nguyệt tò vẻ hơi lo lắng nên phản bác.

"Tân sư muội, ngươi đừng nói thêm câu nào nữa. Tiểu tặc này chính là manh mối nghi ngờ lớn nhất, cho dù không đúng đi nữa cũng không thể để cho danh tiếng của hắn bay cao ngất trời như vậy được! Hết thảy mọi chuyện cứ để ta giải quyết cho, cam đoan sẽ có lời giải thích hợp lí cho các muội!" Nam tử được gọi là Mạc Ngôn này tràn đầy tự tin, nói tiếp: "Đương nhiên nếu tên tiểu tử này bị oan thì ta có thể cam đoan sẽ không để lộ ra bất kỳ lời bàn tán nào đâu! Tân sư muội còn thắc mắv gì nữa không?"

"Ta... ta... không có gì!" Đối mặt với nụ cười thản nhiên của Mạc Ngôn, Tân Nguyệt nhịn không được bèn xuống nước mà thấp giọng lắp bắp.

"Thôi được rồi! Thu sư muội, trước tiên muội dẫn Tân sư muội về nghỉ ngơi đi, bộ Ngự Kiếm thuật khiếm khuyết kia ta nhất định sẽ mang về cho các muội!" Mạc Ngôn vẫn mỉm cười nho nhã như trước, nhưng ánh mắt lại như độc xà nhìn về phía rừng trúc tươi tốt xanh um phía xa xa!

"Vậy xin làm phiền Mạc Ngôn sư huynh!" Thu Ngọc ôn nhu hướng về phía Mạc Ngôn mà mỉm cười, rồi không chút do dự kéo Tân Nguyệt xoay người rời đi.

"Kỳ tài Trận pháp sao? Ta lại muốn lĩnh giáo qua một chút đây!" Mạc Ngôn dường như thì thầm một câu, sau đó xoay người đi về phía ruộng lúa Hương Linh. Ở phía đó, đám người Đổng Tiểu Doãn đang cẩn thận nhìn ngó xung quanh. Cách đây không lâu, bọn họ chỉ cung cấp một chút hành tung của gã hàng xóm hung bạo Phong Nhược kia, sau đó cả bọn nhận được cả trăm viên Ngũ Hành thạch, điều này khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

"Hắc hắc... thật tốt quá! Mấy người đó rõ ràng là cao thủ của Hạ Tam Viện, nhất định là bọn họ tìm Phong Nhược để gây chuyện đây, chúng ta cứ đứng đợi xem kịch vui đi!" Đổng Tiểu Doãn nói cho hả giận. Mấy tháng này, bọn họ đều ngày ngày sống dưới sự lạm dụng uy quyền của con Thanh điểu độc ác kia. Thực tế điều khiến cho bọn hắn ngàn lần tức tối chính là Phong Nhược, vốn trước đây hắn bị bọn họ xem thường nhưng gần đây lại có thanh danh lan truyền dữ dội, nghe nói ngay cả Cảnh Tam cũng muốn khiêu chiến với hắn. Tất cả bấy nhiêu đó đã làm nội tâm bọn họ dường như bị xáo trộn, vì thế nếu như bỗng dưng Phong Nhược bị ai đó đập cho bầm dập thì đương nhiên bọn họ sẽ cực kỳ hả hê!

Lúc này, cả bọn vừa thấy Mạc Ngôn mang vẻ mặt mỉm cười đi tới thì cả đám Đổng Tiểu Doãn lập tức nịnh nọt thi lễ: "Xin được vấn an sư huynh, không biết sư huynh có đều gì cần phân phó? Chỉ cần chúng ta làm được nhất định sẽ không để huynh thất vọng!"

"Rất tốt! Việc ta muốn các ngươi làm rất đơn giản!... Chết đi là được rồi!"

Thanh âm Mạc Ngôn vẫn cực kỳ ưu nhã! Năm người bọn Đổng Tiểu Doãn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức bị năm tia sáng màu vàng trực tiếp xuyên qua người!

Tựa hồ như thủ đoạn vừa rồi chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng nhắc đến, Mạc Ngôn xoay người nhìn về phía rừng trúc ở phía xa xa mà mỉm cười.

"Đây là pháp thuật Xuyên Vân... mạnh nhất của ta! Phong Nhược, ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Đừng để ta phải thất vọng về ngươi đấy!"