Phong Ngự

Quyển 1 - Chương 78: Ruộng Hương Linh - Đã lâu không thấy




Nhận của nợ, gầy công tái dựng

Chữa linh mộc, nghi vấn Tiên Thiên


Bọn người Phong Nhược cũng không bị đưa đến nơi cao nhất trên Tiếp Thiên Phong, mà dưới sự dẫn dắt của tên mập họ Bàng kia đi xuyên qua bảy tám lần rẽ, cuối cùng dừng lại trước một mảnh đất bằng phẳng dưới chân núi.

Mảnh bình địa này hiển nhiên là do người ta cố tình khai phá, nên phạm vi rất rộng lớn, đồng thời trên đó trồng đủ loại Hương Linh, duy chỉ có một tiểu viện đổ nát nằm sâu hẻo lánh bên trong.

“Đổng Tiểu Doãn!” Gã mập họ Bàng hô lên một tiếng, lập tức có năm tê đệ tử Trấn Thiên Tông trông có vẻ thảm hại bỗng chui ra từ bên trong căn tiểu viện đổ nát kia, sở dĩ gọi thảm hại là bởi tu vi của bọn hắn đều là Luyện Khí trung kì, trên người rõ ràng chỉ mặc mỗi một bộ Tuyết Tằm, xem ra so với Phong Nhược thì cuộc sống của bọn họ còn thảm hơn!

“Tham kiến Bàng sư thúc!” Bọn năm người Đổng Tiểu Doãn vừa trông thấy Bàng Lập tức thời cung kính thi lễ chào hỏi.

“Mấy người các ngươi, kể từ hôm nay lập tức đi quản lý mảnh dược viên số chín mươi ba, nơi này đã có người phụ trách rồi!” Bàng Lập sắc mặt đờ đẫn mà tuyên bố.

Thế nhưng vừa mới nghe qua câu này, năm người Đổng Tiểu Doãn sau khi sửng sốt một chập tức khắc không tự chủ được mà mừng rỡ như điên, hiển nhiên cái nơi gọi là dược viên kia so ra tốt hơn chỗ này rất nhiều!

“Đa tạ Bàng sư thúc!” một loạt âm thanh cảm tạ vui sướng vang lên, ánh mắt của đám người Đổng Tiểu Doãn nhìn chằm chằm bọn Phong Nhược, vừa lộ ra vài phần cảm thương lại như muốn trốn tránh, tựa như sợ rằng không chừng tên Bàng béo kia sẽ thay đổi chủ ý vậy.

Nhìn thấy cảnh này bọn người Phong Nhược liếc nhìn nhau, trong lòng lập tức cảm thấy hơi bất ổn, này... đừng bảo tên mập chết bầm kia sẽ coi bọn hắn như tạp dịch để sai khiến đấy chứ?

Lúc này Bàng Lập xoay người lại, đôi mắt hình tam giác khẽ giương lên, rồi ho khan một tiếng làm ra vẻ uy nghiêm, “Tuy các ngươi là đệ tử của Thanh Vân Tông, nhưng Thanh Vân Tông cũng giống như một bộ phận của Trấn Thiên Tông ta vậy, cho nên từ nay về sau các ngươi chính là đệ tử ngoại môn của Trấn Thiên Tông, vì thế phải tuân theo giới luật của Trấn Thiên Tông, trên người cũng phải mang theo ký hiệu của Trấn Thiên Tông! Nếu như phạm tội, riêng ta sẽ không vì tình nghĩa mà khoan dung đâu!”

Nói đến đây, gương mặt to béo của Bàng Lập lại hiện lên một tia cười mỉm, “Đương nhiên, bổn tông cũng cảm thấy rất vui mừng vì các ngươi đã trở lại, vì thế nên những ưu đãi thuộc về môn nhân tất nhiên bản tông sẽ không quên chừa phần cho các ngươi! Căn cứ theo quy định của bổn tông thì đệ tử ngoại môn cần phải hoàn thành vài nhiệm vụ nhất định, còn về phần thưởng, hàng năm mỗi người sẽ thu được mười viên Ngũ Hành thạch cấp thấp, mà nhiệm vụ của các ngươi chính là chăm sóc ba trăm mẫu Hương Linh đạo điền này đây, ít nhất mỗi năm phải nộp lên hơn ba vạn cân gạo Hương Linh!”

“Tất nhiên đây chỉ là tạm thời, chỉ cần các ngươi có biểu hiện tốt thì ta sẽ nhanh chóng cho phép các ngươi rời khỏi đây!” Bàng Lập đắc ý cười gian xảo, lúc này mới lấy ra năm mảnh lệnh bài thân phận đệ tử và năm miếng ngọc giản ném qua: “Đây là tâm pháp ba tầng đầu tiên của Hắc Thủy Linh Quyết, nhớ kỹ... không được tiết lộ ra bên ngoài, nếu như có ai vi phạm lập tức xử lý theo tội danh khi sư phản tổ! Còn nữa, thân phận hiện tại của các ngươi chỉ có thể hoạt động trong phạm vi phía dưới sườn núi Tiếp Thiên Phong, nếu như dám xông vào cấm địa thì hãy tự gánh lấy hậu quả!”

Sau khi nói hết những lời này, tên Bàng Lập kia mới vung tay thả ra một con Kim Vũ Thương Ưng cấp sáu rồi vô cùng đắc ý rời đi.

“Tên mập chết tiệt này! Ngươi coi chừng té lộn cổ chết bất đắc kỳ tử đó!” Mãi đến khi bóng dáng của tên Bàng Lập kia biến mất trong tầm mắt của mọi người, Đường Thanh mới nhịn không được mà cáu giận nói.

“Lam sư tỷ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Mỗi năm phải chăm sóc ba trăm mẫu ruộng Hương Linh thì chúng ta cũng không còn bao nhiêu thời gian tu luyện!” Lúc này Bành Việt hơi bực bội mà nói.

“Đúng thế! Còn phải nộp lên ba vạn cân gạo nữa, dường như đấy là tất cả sản lượng rồi còn gì, chỉ cần không cẩn thận hơi lơ là một chút thì ngay cả sản lượng này cũng không đạt được! Xem ra đệ thấy tên mập chết bầm này cố tình chơi chúng ta đây!” Đường Thanh cũng phẫn nộ nói.

Sắc mặt Lam Lăng biến đổi một lúc, đôi bàn tay nắm thật chặt sau đó lại buông ra, cuối cùng vẫn thở dài rồi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Tình hình bây giờ đã là những cố gắng lớn nhất mà sư phụ ta có thể làm rồi, chúng ta đành phải chịu đựng thôi, bất quá một ngày nào đó nhất định ta phải làm cho tên mập chết tiệt kia nhai phân chó mới được!”

“Không tệ! Sư tỷ nói hay lắm, tên mập chết bầm này quả rất đáng giận, thế nhưng muốn trừng trị hắn thì trước tiên chúng ta phải tăng thực lực lên mới được! Lam sư tỷ, bọn đệ đều nghe lời tỷ!” Đường Thanh cũng hung hăng tiếp lời.

“Thôi được rồi! Trước tiên chúng ta hãy sắp xếp lại tiểu viện này một chút, chỉ sợ trong khoảng thời gian sắp tới chúng ta phải ở lại nơi này lâu à!” Lam Lăng cảm nhật chút xót xa mà nhìn về phương Bắc một thoáng, sau đó mới xoay người trở lại vẻ mặt kiên quyết rồi dẫn đầu đi thẳng vào trong tiểu viện vô cùng hoang tàn kia.

“Ôi dào! Có lầm không đây, nơi này cũng có thể dành cho người ở sao, tiểu viện trong tiểu trấn tuyệt cốc còn tốt hơn mấy lần so với nơi này nữa!” Mới vừa bước chân vào tiểu viện lưng chừng núi này, lập tức Đường Thanh đã la lên thật to.

Tiểu viện này chẳng những không có trận pháp phòng hộ mà thậm chí ngay cả phần lớn tường bao xung quanh cũng sụp đổ xuống, ở chính giữa tiểu viện chỉ có hai gian có thể xem như phòng còn nguyên vẹn, về phần những linh mộc trong sân cũng đã sớm chết héo hết sạch, nếu như phải nói có chỗ nào đặc biệt nhất trong này thì đó chính là số linh mộc chết héo đó lên đến mười một cây! Gốc linh mộc ở giữa đã phát triển to như vại nước, phỏng chừng cũng đã thụ linh ít nhất ba bốn trăm năm rồi, mà mười gốc linh mộc xung quanh kia chỉ thụ linh chừng vài chục năm mà thôi!

Không hề nghi ngờ gì nữa, gốc linh mộc ở chính giữa kia đã bị Tiên Thiên Mộc Sát công kích, còn Trấn Thiên Tông vì muốn vây Tiên Thiên Mộc Sát đó ở chỗ này nên đã trồng thêm mười gốc linh mộc ở xung quanh! Nghĩ đến đây mới rõ nguyên nhân vì sao những vùng gần nơi này lại rất hoang vu!

“Không thể nào! Lại là linh mộc chết héo, không biết chúng ta có may mắn thấy được mười một gốc linh mộc này sống lại không nhỉ? Chậc chậc... nếu được như vậy thì linh khí ắt hẳn sẽ dồi dào đến mức nào đây?” Vẻ mặt Bành Việt hơi chút chờ mong mà thì thầm.

“Hì! Việc này có lẽ Bành Việt ngươi phải đi cầu Đường Thanh thôi!” Lúc này Phong Nhược mới mở miệng nói, “Các ngươi còn nhớ ở tiểu trấn tuyệt cốc không, ai là người đầu tiên phát hiện ra gốc linh mộc chết héo kia nảy chồi không nhỉ?”

Qua lời nhắc nhở của Phong Nhược, toàn bộ ánh mắt của đám người Lam Lăng lập tức tập trung về phía Đường Thanh, ngay tức khắc khiến cho thâm tâm hắn hơi bị sợ hãi.

“Ê này! Mọi người... Việc đó có quan hệ gì với ta đâu, dù sao ta cũng chỉ là người đầu tiên phát hiện ra thôi mà!” Đường Thanh nhanh chóng nhảy về phía sau một bước, cuống quýt khoát tay nói.

“Hì hì ! Đường Thanh, ngươi gấp gáp gì chứ! Vừa rồi bọn ta cũng chưa nói ngươi bị yêu nữ nhập thân mà, hơn nữa dù cho có bị yêu nữ hớp hồn thì đã sao? Ít ra ngươi cũng phải khiến cho linh mộc sống lại một lần nữa mới được! Đợt này tất cả chúng ta đều phải trông cậy vào ngươi rồi!” Phong Nhược cười cười nói, mười một gốc linh mộc này chắc chắn hắn phải phục sinh lại toàn bộ, chỉ có điều nếu như việc này thật sự mà xảy ra... giống như trước kia hắn từng dự đoán linh mộc sẽ chết đi, thì lúc đó nói không chừng sẽ bị Lam Lăng với Minh Khê nghi ngờ, vậy thì chẳng bằng nhân cơ hội này mà tìm ai đó làm tấm bình phong vậy!

Về trường hợp việc này có thể thu hút sự chú ý của tên Bàng béo cùng đám đệ tử Trấn Thiên Tông khác hay không, ngược lại hắn cũng không cần lo lắng cho lắm, bởi vì theo tình hình lúc nãy thì có vẻ như chẳng có tên đệ tử Trấn Thiên Tông nào ưa thích nơi này, ngay cả tên Bàng Lập kia cũng đứng cách xa mấy trăm trượng để gọi người ra đón, đến lúc đó bọn hắn chỉ cần bố trí cho tiểu viện này một bộ Như Sơn Trận Pháp thì thật không thể an toàn hơn nữa!

“Đúng đúng đúng...! Đường Thanh, ta cầu xin ngươi nhất định phải hy sinh cho yêu nữ nhập thân đi! Tương lai của chúng ta tất cả trông chờ vào một mình ngươi đấy!” Bành Việt cũng nữa thật nữa đùa mà nói.

“Được rồi, đừng bàn những chuyện tùm lum kia nữa, Phong Nhược, Đường Thanh và Bành Việt, ba người các ngươi phụ trách sửa chữa tường viện, thuận tiện phá luôn hai gian phòng bẩn thỉu khó coi này đi, rồi làm lại năm gian phòng sạch sẽ, xinh xắn cho ta, bây gờ ta và Minh Khê sẽ đi xem qua ba trăm mẫu ruộng Hương Linh kia!” Đối với chuyện yêu nữ nhập thân đó đương nhiên Lam Lăng không tin, tuy nhiên kiểu nói đùa này lại khiến cho tâm tình nàng cảm thấy khá hơn rất nhiều, thế nên sau khi đem tất cả công việc cực nhọc dơ bẩn ném hết cho ba người Phong Nhược, nàng lập tức lôi Minh Khê đi ngắm cảnh.

“Ôi trời ! Mong rằng đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta xây nhà, nếu không thì ngay cả ta cũng cho rằng mình là thợ xây chính thống luôn rồi đấy!” Đường Thanh ôm đầu rầu rĩ, hắn nhịn không được mà thở dài một tiếng.

“Hắc! Có chuyện dễ làm hơn này, ngươi hãy tự mình rời khỏi đây rồi khai tông lập phái đi, sau đó đi khắp nơi thu nhận môn nhân đệ tử gì đó, như vậy ngươi có thể đem việc xây nhà cực khổ này quăng cho đồ tử đồ tôn của ngươi làm rồi!” Phong Nhược nhịn không được mà cười nói.

“Ồ? Phong Nhược, lời ngươi nói đúng thật là chí lý, ta thật không thể khai tông lập phái, nhưng Lam sư tỷ thì có thể đấy! Nếu như đến một lúc nào đó chúng ta sinh sống không ổn, hãy lập tức vọt đến chốn phàm nhân tìm một ngọn núi nhỏ non xanh nước biếc nào đó mà thành lập môn phái, Lam sư tỷ làm chưởng môn, ta làm hộ pháp, còn hai người các nguơi, một tên là viện chủ Thiên Cơ Viện, tên kia làm viện chủ Thiên Xu Viện, rồi chúng ta lập tức thu nhận môn đồ khắp nơi, nói không chừng cũng có thể ăn nên làm ra đấy!” Đường Thanh bỗng nói ra ý tưởng hài hước của hắn.

“Mơ mộng ít thôi, thứ ngươi nói là thứ thảo khấu đại vương chứ không phải là một môn phái! Bắt đầu làm thôi, hai người các ngươi đi đốn gỗ, còn ta đi phá phòng đây! Nếu không thì đêm nay mọi người chỉ có thể ngủ ở ngoài trời thôi!” Phong Nhược cười lớn mà an bài.

Đợi hai người Đường Thanh và Bành Việt cười cười nói nói rời đi, trước tiên Phong Nhược phá sập hai gian phòng kia, sau đó nhờ vào tro bụi bay đầy trời để che mắt mà bắt đầu đi đến bên cạnh mười một cây linh mộc chết héo kia tiến hành hấp thụ Tiên Thiên Mộc Sát!

Thời gian sau này do hắn đã dung hợp Tiên Thiên Mộc Sát vào trong pháp lực, vì thế quá trình hấp thụ cũng không cần phải gặp nhiều phiền phức như lúc trước, chỉ cần đưa pháp lực vào bên trong linh mộc là được rồi!

Tuy nhiên do cẩn thận để hoành thành tốt chuyện này nên Phong Nhược chỉ hấp thụ hết Tiên Thiên Mộc Sát của mười gốc linh mộc phía ngoài, còn gốc linh mộc bốn năm trăm năm ở giữa thì tạm thời hắn không dám đụng đến, do bây giờ lượng Tiên Thiên Mộc Sát bên trong nhất định rất nhiều, nếu hắn tùy tiện hút tất cả vào tay thì nói không chừng thật sự không cách nào khống chế được.

Biện pháp tốt nhất chính là hấp thụ từng chút một, một mặt tăng cường pháp lực của mình, mặt khác vẫn cứ tiếp tục hấp thu!

Sau khi Phong Nhược hấp thu hết tất cả Tiên Thiên Mộc Sát trong mười gốc linh mộc phía ngoài kia, thì bên trong cơ thể hắn cũng đã có hơn ba mươi tia Tiên Thiên Mộc Sát, với lượng Tiên Thiên Mộc Sát này hắn cũng phải liên tục dùng lực lượng của Mộc Linh Thạch mới có thể áp chế được, may mắn là quanh đây hiện tại không có ai, nếu không đương nhiên khó mà giấu diếm được.

“Phù! Nguy hiểm thật! Quái lạ, tại sao Tiên Thiên Mộc Sát này càng ngày càng khó áp chế vậy? Chẳng lẽ do pháp lực trong cơ thể mình không đủ mạnh hay sao?” Phong Nhược âm thầm ngẫm nghĩ, hắn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên hắn dung hợp Tiên Thiên Mộc Sát dường như chẳng mệt mỏi chút nào, thậm chí còn không nhận ra bất kỳ sự tác động nào cả, thế nhưng từ khi hắn dung hợp Tiên Thiên Mộc Sát càng nhiều hơn, dù cho khả năng phóng thích Mộc Sát kiếm khí ngày càng lợi hại nhưng cảm giác không được khỏe lại cại mãnh liệt hơn nhiều.

“Sự dung hợp pháp lực của mình và Tiên Thiên Mộc Sát không có gì sai lầm, thế thì... cuối cùng vấn đề nằm ở đâu đây?”