Phong Ngự

Quyển 1 - Chương 50: Tử mạch phi thương




Thời gian một nén nhang trôi qua, hơn mười bóng người nối đuôi nhau đi đến khoảnh sân rộng lớn trong Thanh Vân đại điện, dẫn đầu là một lão nhân cao lớn mặc trường bào tím sậm, đầu tóc trắng phất phơ trong gió tựa như được một cổ lực nào đó làm thổi bay, tản ra bốn phía hết sức quỷ dị, từ xa nhìn lại trông có khí thế kinh người.

Lão nhân này đúng là Phong Nhược chưa gặp qua, nhưng mới nhìn thoáng qua thấy vị viện chủ Điền Mộ của Thiên Xu Viện đang từ tốn theo sát bên thì có thể đoán ra được phần nào rồi, nếu vậy chắc chắn đó chính là vị Kim Đan kỳ của Ngự Thú Điện, trưởng lão Mạc Vân.

Lúc này Mạc Vân vừa bước ra tới, lão chỉ mới dùng cặp mắt to như chuông đồng quét qua xung quanh thôi đã khiến cho luồng nhiệt khí trên quảng trưởng giảm xuống rất nhiều, chúng đệ tử vốn đang bàn tán sôi nổi cũng trở nên im lặng.

“Đây chính là cao thủ Kim Đan kỳ sao? Chỉ một cái liếc mắt đã có uy thế đến cỡ này rồi !” Trong lòng Phong Nhược sợ hãi than thầm, trách sao Khúc Vân đã từng nói qua, bất kỳ môn phái nào chỉ cần có một cao thủ Kim Đan kỳ tọa trấn cũng đủ để tăng thêm địa vị của môn phái đó, bởi vì thực lực của cao thủ Kim Đan kỳ quá mức kinh khủng, quả thật Phong Nhược không chút nào nghi ngờ nếu bảo Mặc Vân hoàn toàn có khả năng thoải mái mà tàn sát toàn bộ Thanh Vân Tông !

Lúc này Mạc Vân đang đứng trên bậc thềm cao chừng mười trượng ở khoảnh sân ngay lối vào Thanh Vân đại điện, lập tức có vài tên đệ tử đời thứ hai của Thiên Xu Viện nịnh hót mang ra một chiếc ghế bộc phát khí thế trùng thiên, có lẽ đây là chiếc ghế của chưởng môn được đặt trong Thanh Vân đại điện.

Lão Mạc Vân kia không chút khách khí lập tức ngồi lên, lúc này mới tùy ý phất tay, ngay cả một câu cũng chẳng buồn mở miệng.

Thế mà viện chủ Điền Mộ của Thiên Xu Viện đứng bên cạnh lại tỏ vẻ giống như được ân xá vậy, lập tức vẻ mặt trở nên hưng phấn.

Chỉ thấy Điền Mộ tiến về phía trước một bước, trước hết dùng ánh mắt sắc bén đảo qua toàn bộ môn nhân trên khoảng sân rộng lớn, rồi lúc này mới thỏa mãn gật gật đầu mà nói: “Đệ tử Thanh Vân Tông nghe lệnh ! Chưởng môn của bổn tông đã bị kẻ xấu hãm hại vào tháng trước, chẳng may phải quy tiên, đương nhiên bổn tông không thể một ngày vô chủ, nay nhận được lời đề nghị của Mạc Vân tiền bối ở Ngự Thú Điện nên ngay bây giờ ta sẽ cùng Diệp sư đệ của Thiên Cơ Viện cạnh tranh chức vị chưởng môn, kính xin Mạc Vân tiền bối đứng ra đảm nhiện phán xét công bằng, đối với chuyện này xin hỏi còn ai có ý kiến gì nữa không ?”

Giọng nói của Điền Mộ rất đắc ý và cũng rất to lớn, tiếng nói vang vọng toàn bộ khoảng sân rộng lớn thể hiện ra một loại uy thế ngợp trời !

Điền Mộ vừa dứt lời thế là chúng đệ tử Thiên Xu Viện đã rống cổ họng lên hô to: “Mọi chuyện xin để cho viện chủ phân phó !”

“Hừ ! Điền sư huynh có lẽ hơi tự tin rồi đó !” Ngay lúc đệ tử của Thiên Cơ Viện còn chưa biết phải làm thế nào cho đúng, thì tức khắc có một tiếng hừ lạnh truyền ra từ bên trong Thiên Cơ đại điện, sau đó một bóng người từ từ bước ra, đúng là viện chủ Diệp Hoằng của Thiên Cơ Viện, bước theo phía sau vị đó chính là Lam Lăng và truyền công hộ pháp, tới hôm nay những tiền bối đời đầu trong Thanh Vân Tông chỉ còn lại bốn người mà thôi, nhưng trong số đó đã có ba người đứng về phía Điền Mộ rồi.

Hiển nhiên Diệp Hoằng đã chuẩn bị sẳn sàng cho cuộc tỷ thí này, trên người vị viện chủ này được mặc một bộ trang phục trắng toát, bộ đồ này phát ra quầng trắng sáng rực liên tục, chắc hẳn phẩm chất cũng thuộc hạng rất tốt, còn trên lưng vị này lại đang đeo một thanh kiếm ngũ phẩm lóe ra quang mang hồng sắc.

Rõ ràng lúc này Diệp Hoằng đã bỏ đi hình tượng nho nhã lúc trước, cả người giống như lợi kiếm chuẩn bị rời vỏ !

“Là bộ trang phục Sạn Tuyết đó ! Hơn nữa lại hội đủ năm món ! Chậc chậc... bộ này còn lợi hại hơn nhiều so với bộ trang phục Lăng Vân đấy ! Với lại có thêm thanh kiếm Sương Hồng ngũ phẩm kia nữa, đó là kiếm khí có phẩm chất cao nhất, nghe đồn rằng có thể chống lại cả phi kiếm nhất phẩm !”

Diệp Hoằng vừa lộ ra thực lực chân chính liền khiến cho chúng đệ tử trong Thiên Cơ Viện có thêm tia hy vọng, dù thế nào đi nữa thì bọn hắn cũng thuộc về Thiên Cơ Viện, nên sẽ rất vui nếu Diệp Hoằng đánh bại được Điền Mộ.

“Ha ha ! Diệp sư đệ, ngươi đã không động thủ tỷ thí mấy chục năm trời rồi, không ngờ tới phong thái của sư đệ vẫn không giảm sút bao nhiêu a !” Điền Mộ chỉ đánh giá sơ qua bộ trang phục và kiếm khí trên người Diệp Hoằng, nhưng sắc mặt hắn vẫn tràn đầy vẻ tự tin mà cười to lên.

“Nếu Diệp sư đệ đã có hứng thú như vậy thì không bằng chúng ta tăng thêm phần thưởng đi ? Chỉ cần Diệp sư đệ đánh bại được ta ngay trong cuộc so tài này thì Thiên Xu Viện của ta lập tức sát nhập vào Thiên Cơ Viện, còn nếu như sư huynh ta đây lỡ mà đánh bại được ngươi... thì Thiên Cơ Viện của ngươi sẽ sát nhập vào Thiên Xu Viện ! Diệp sư đệ thấy thế nào ?”

Tuy Điền Mộ nói chuyện có vẻ như vô cùng thoải mái, nhưng chúng đệ tử Thiên Cơ Viện vừa nghe qua lời này thì nội tâm không khỏi phát lạnh ! Xem ra lời đồn lúc trước quả nhiên không sai, thật sự đúng là Thiên Xu Viện muốn chiếm đoạt luôn Thiên Cơ Viện mà !

“Hừ ! Lời nói đùa của Điền sư huynh có lẽ đi hơi xa rồi ! Thiên Xu Viện và Thiên Cơ Viện vốn được tách ra theo tổ huấn của sư môn bổn tông, chẳng lẽ ngươi muốn tùy ý phá bỏ hay sao ? Làm thế chính là khi sư diệt tổ đấy !” Diệp Hoằng lại nghiêm nghị quát lớn.

Do bị Diệp Hoằng la mắng trước mặt số đông đệ tử như thế, nên sắc mặt của Điền Mộ cũng dần trở nên khó coi, “Đã như thế thì … ta cùng Diệp sư đệ lập tức phân hạ cao thấp đi !”

Vừa dứt lời, Điền Mộ nhanh chóng cởi bỏ trường bào trên người xuống, lập tức một quầng ánh sáng màu tím dần dần lan tỏa ra, dưới ánh mặt trời trông nó phát sáng rực rỡ, đến nổi khiến cho đám đệ tử bên dưới bị hoa mắt một lút lâu mới thích ứng trở lại !

Thật lâu sau mọi người mới thấy rõ ánh sáng phát ra từ bộ trang phục sắc tím do nhiều bộ phận khác nhau cấu thành nên, bao gồm áo giáp, nẹp ống quyển, bao cổ tay, giày chiến và áo choàng , thế nhưng ngay sau đó Điền Mộ còn lấy ra thêm một chiếc mũ sắt màu tím vốn thuộc bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương nữa, nên giờ đây cả người hắn lập tức bùng phát ra một cỗ khí thế mạnh hơn Diệp Hoằng gấp mấy lần !

“Tử Mạch Phi Thương, thật không ngờ là một bộ Tử Mạch Phi Thương ! Ngươi... tại sao ngươi có được bảo khí cỡ này ?” Lúc này Diệp Hoằng đã hoàn toàn bị áp chế, so với bộ Tử Mạch Phi Thương trên người Điềm Mộ thì bộ trang phục Sạn Tuyết này có vẻ như nhợt nhạt và vô lực, vì vậy vị viện chủ này ngay cả một chút dũng khí để tỷ thí cũng không còn nữa !

Không riêng gì Diệp Hoằng mà phần đông đệ tử Thanh Vân Tông bên dưới cũng bị làm cho tê cứng người tựa như toàn bộ bị hóa đá vậy, bọn họ chỉ có thể ngẩn người nhìn lên Điền Mộ giống như đang chiêm ngưỡng vị thiên thần ở trên cao, chẳng ai tưởng tượng ra nổi trên thế gian này lại có một bộ trang phục uy phong đến thế !

“Không thể so được, không cách nào so sánh được... Trang phục Tuyết Tằm, Lăng Vân hay Sạn Tuyết là gì chứ, chẳng bộ nào có thể sánh bằng !” Phong Nhược thì thào lẩm bẩm, bây giờ dù cho hắn không thừa nhận cũng không được, bộ Tử Mạch Phi Thương trên người Điền Mộ căn bản khiến cho hắn phải buông xuôi đi ý chí phản kháng.

“Ha ha ! Diệp sư đệ, không ngờ ngươi cũng nhận ra bộ Tử Mạch Phi Thương này đấy, bây giờ thế nào ? Còn muốn tỷ thí nữa không ?” Điền Mộ tỏ vẻ càn rỡ tột cùng, hắn ngửa mặt lên trời cười to, lúc này cả người hắn đều được Tử Mạch Phi Thương bảo vệ, có thể nói dưới tình huống này thì mọi công kích hoặc đánh lén đều biến thành đồ bỏ đi, bởi vì chưa phá được lực phòng ngự của bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương thì đừng nói gì đến đấm đá với hắn.

Sắc mặt của Diệp Hoằng đã sớm chuyển sang trắng bệch tái mét, hai tay nắm chặt đến nỗi phát ra những tiếng cót két... Vị viện chủ này biết rất rõ thanh kiếm khí ngũ phẩm Sương Hồng không thể phá nổi phòng ngự của Tử Mạch Phi Thương, bởi vì bộ trang phục đó vốn thuộc đẳng cấp của tu sĩ Kim Đan kỳ.

Nhưng bây giờ đã trót lỡ đâm lao thì phải theo lao, nếu như không chiến đấu mà nhận bại thì xem như Thiên Cơ Viện của vị viện chủ này sẽ hoàn toàn sụp đổ !

Thật lâu sau Diệp Hoằng mới cắn răng thốt ra: “Diệp Hoằng xin thỉnh giáo cao chiêu của sư huynh”.