Phong Miêu Chứng

Chương 7: Cậu lại vén váy tớ lên!




Anh bỗng giơ tay phải lên, nhìn chòng chọc mấy giây.

Nơi lòng bàn tay, có lưu lại dấu vết long lanh, giống như vết son bóng.

Xúc cảm mềm mại dưới lòng bàn tay vào mấy phút trước nhanh chóng chui vào đầu.

Trong nháy mắt hai ngày liền trôi qua, vào buổi chiều thứ tư.

Nam sinh lớp 3 chiếm được sân bóng, hai tay phần lớn mọi người trống trơn, một chai nước cũng không mang theo.

”Trì ca, Cố thiên kim mang nhiều nước vậy sao, có muốn chúng tớ giúp một tay không?”

Trì Tự: ”Cậu ấy không nhất thiết phải tới.”

”Cậu không nói sớm, tớ cũng không mang nước này!”

Trì Tự liếc nhìn: ”Cứ cho là cậu ấy đem đến, đây chẳng qua là việc riêng, cậu thật sự muốn uống chùa nước của tớ.”

Gia cảnh Cố Ý như thế nào các cậu không biết à?

Nam sinh này lầu bầu nói:

”Cố thiên kim thiếu chút tiền này.”

Đợi gần mười phút, ngay cả bóng dáng Cố Ý cũng không thấy.

”Đừng để ý cậu ấy.” Trì Tự đề nghị, ”Chúng ta bắt đầu trước đi.”

Lúc này nhiệt độ ngoài trời vừa phải, sắc trời cũng sáng ngời, có thể phát banh, không đợi được Cố thiên kim nam sinh lớp 3 đáng bóng uể oải.

Trì Tự vô cùng hối hận khi nói chuyện này với bọn họ.

Sau năm giờ, một chiếc xe vận tải chạy đến, dừng giữa sân bóng rổ và siêu thị.

Mọi người đều cho là giao hàng cho siêu thị, không ai để ý đến.

Cố Ý không biết trốn ở̀ góc nào, vẫy tay gọi Trì Tự:

”Trì đẹp trai, chờ lâu rồi!”

Trì Tự dừng bước, truyền bóng cho một nam sinh khác, ánh mắt rơi lên người cô.

Thấy hai tay cô trống trơn, Trì Tự có chút do dự.

Cố Ý lấy điện thoại di động ra gọi, cách quá xa, không nghe được tiếng nói chuyện.

Sau đó, cô sãi bước tới chỗ anh, trên mặt tùy ý nở nụ cười.

Trì Tự như cũ nhìn cô chằm chằm, không hiểu cô đang làm gì.

Có người sau lưng đập vai anh:

”Trì ca, nước ở đằng này.”

Xe tải chở hàng dừng trên đường mở cửa sau, ba nhân viên mặt đồng phục màu xanh da trời đang bận rộn.

Đầu tiên có hai nhân viên chuyển hai thùng nước suối xuống, một mực chuyển đến sân bóng rổ lớp 3.

Hóa ra tìm nhân viên chở…

Các nam sinh đang cảm thấy không có tí sức lực nào, lại thấy nhân viên thứ ba chuyển một thùng tới.

Sau đó là thùng thứ tư, thùng thứ năm, thùng thứ sáu….

Các thùng nước khoáng hình vuông được đặt gọn gàng, xếp thành một bức tường cao gần nửa người bọn họ.

Cố Ý đứng ở ngoài tường, hay tay bắt chéo, cằm nhọn đưa lên, giống như yêu tinh được như ý.

Trì Tự đứng bên trong bức tường, buồn bực không nói.

Anh xưa nay chững chạc lãnh đạm, lúc này lại cảm thấy không thể ngăn cản được.

”Trì…Trì ca, hai mươi thùng đấy….”

”Ừ.”

”Trì ca?”

Trì Tự nghiêng đầu nhìn cậu ta: ”Cậu không phải không đem nước sao? Bây giờ có nước đó.”

”…”

Mặt trời lơ lửng giữa không trung đã lộ ra nắng hoàng hôn, người giao Nongfu Spring chậm rãi rời đi.

Người giao hàng: Thật phấn khởi, cho tới bây giờ không có nhiều người nhìn tôi khuân vác đồ như vậy đâu.

Dưới trời chiều, tóc Cố Ý đen nhánh nhuộm tầng hồng quang.

Cô vòng qua ”tường nước suối”, bước chân nhanh nhẹn đi tới bên Trì Tự, nhân tiện nhìn quần chúng ăn dưa đang trợn mắt há mồm.

Hạ Vũ Tâm và bạn cùng phòng Lâm Mông vừa vặn đi ngang qua, không kiềm được dừng chân xem.

Hạ Vũ Tâm: ”Chậc chậc chậc, thật là một trận chiến lớn.”

Lâm Mông xa xa nhìn thấy Cố Ý và Trì Tự đứng chung một chỗ, trong lòng khó chịu, vì thế khinh miệt nói: ”Nhiều tiền thì sao, Trì Tự cũng gai mắt cậu ta.”

”Cũng chưa chắc.” Hạ Vũ Tâm cười nói. ”Tớ chỉ thích người nhiều tiền.”

”Như thế nào?” Cố Ý nhướn mày, ”Hai thùng nước suối sao có thể bày tỏ sự áy náy của tớ? Ít nhất phải hai mươi thùng.”

Trì Tự vẫn nhàn nhạt như cũ: ”Ừ.”

Cặp mắt đào hoa của Cố Ý híp lại:

”Đủ để giành được một tiếng cười của mỹ nhân chưa?”

Xưa có đốt lửa đùa giỡn chư hầu [1], một người cưỡi ngựa hồng trần làm phi tử cười [2].

Cố Ý hôm nay có cảm giác, cô cùng vị Chu U Vương, Đường Huyền Tông cũng liều mạng.

[1] Năm 779 TCN, Bao Quýnh bị tội với Chu U vương, bèn dâng lên ông một mỹ nữ là Bao Tự. Thấy Bao Tự duyên dáng, xinh đẹp tuyệt trần, Chu U Vương liền ngày đêm sủng ái. Bao Tự rất ít khi cười. U vương tìm mọi cách để làm Bao Tự cười nhưng đều không thành. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Theo lời Quắc công Thạch Phủ, Chu U vương sai đốt lửa cho chư hầu mang quân đến để cho Bao Tự cười. U vương làm theo.

Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật tiếng cười lớn. U vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho Bao Tự cười. Xong U vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc.

Từ lần Bao Tự cười, U vương rất mừng, lại sai đốt lửa phong đài lần nữa và các chư hầu lại bị lừa. Từ đó các chư hầu mất lòng tin vào thiên tử nhà Chu.

[2] Đây là nói về sự sủng ái của Đường Huyền Tông cho Dương Qúy Phi. Hoàng đế say đắm Dương Quý phi, chiều chuộng nàng hết mực. Như cuộc đi tắm suối của nàng tại Hoa Thanh Trì mỗi lần tốn hàng vạn bạc của quốc khố và làm chết hàng trăm mạng người, ông cũng thẳng tay, không chút tiếc rẻ.

Nhưng nàng ”mỹ nhân” lại tỉnh bơ, thậm chí ngay cả một chút biểu cảm cũng không có.

Khóe miệng còn có xu hướng đi xuống?

”Mỹ… Trì ca đẹp trai, cậu không hứng thú sao?”

Trì Tự chỉ muốn trong nháy mắt biến mất khỏi bãi tập.

”Cậu muốn gì? Ăn uống chơi đùa, cái gì cũng được!”

Trì Tự thiếu chút bị cô chọc cười: ”Cậu đang muốn bao nuôi tôi?”

Anh nói xong liền hối hận.

Mẹ.

Nói chó má gì vậy!

Cố Ý lập tức hưng phấn, đôi mắt cực kỳ sáng: ”Được, chủ ý này của cậu thật tốt!”

Trì Tự: ”…Mơ đi.”

Nói xong, anh cũng không để ý người đứng sau lưng bức tường kia, cướp bóng từ đồng đội.

Trì Tự: ”Còn đánh nữa không?”

Đồng đội: ”Đánh…Đánh đánh đánh.”

*****

Một tuần lễ tiếp theo, nam sinh lớp 10/3 uống nước sống qua ngày, cảm động và nhớ đến đại ân đại đức của Cố thiên kim.

Danh tiếng của Cố thiên kim nổi lên, toàn bộ 16 lớp tám trăm người, cứ giờ rảnh rỗi lại đồn đại về giai thoại.

Bản thân Cố thiên kim rất không vui.

Phương diện học tập của cô thì được ngày nào hay ngày ấy, nhưng cô vốn rất khôn vặt.

Còn không phải bởi vì Trì Tự kia.

Anh bây giờ thấy cô liền đi đường vòng, cho dù không may mặt đối mặt, cũng nhìn không chớp mắt, làm bộ như rẩt xa lạ.

Cố Ý thật không nói nên lời, nếu so với Đậu Nga [3] thì cô còn oan ức hơn!

[3] “Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.

Đây là một câu chuyện chân thật xảy ra vào triều Nguyên, bởi ảnh hưởng chấn động vào thời bấy giờ, vậy nên đã được ghi vào trong “Liệt Nữ truyện” giống như sử ký vậy.

Nếu các bạn muốn biết rõ hơn về nỗi oan của Đậu Nga thì vào đường link này đọc: http://tinhhoa.net/cau-chuyen-luan-hoi-oan-hon-dau-nga-doi-mon-no-500-nam.html

Cho đến buổi liên hoan mừng học sinh mới đó, Cố Ý thấy Trì Tự mặc áo đuôi tôm ở phía sau sân khấu.

Cách nhiều ngày, cô cuối cùng cũng có thể thưởng thức được mỹ nhan thịnh thế của Trì mỹ nhân.

Trì Tự ngồi tập luyện trên ghế dài, trong tay cầm đàn violon, trên mặt dường như dặm phấn, ngũ quan anh tuấn tôn lên da thịt trắng, vẻ đẹp trai làm đổ bao học tỷ lớp mười một đang vây xung quanh.

Qúa nhiều người vây quanh anh, Cố Ý từ đầu đến cuối cũng không chen vào nói một câu.

Cô tối nay cũng có nhiệm vụ, với tư cách là thành viên đội nghi thức, cô phải dẫn dắt người xem, truyền micro cho lãnh đạo nói.

Bởi vì điều này, cô đứng ở nơi gần sân khấu nhất, nghe ca khúc do một nhóm biểu diễn violon chơi, <Đợt sóng Cổ Lãng Tự>

Trong tiếng ca, thiếu niên cao gầy khép hờ cặp mắt, đẹp trai đến mực không thể không ngừng thở.

Trong đầu Cố Ý nghĩ:

Hóa ra Trì thủ khoa còn là một người nghệ thuật, thật đẹp trai.

Khi còn bé Cố Ý có rất nhiều hứng thú, tất cả đều bỏ dở nữa chừng, không đến nơi đến chốn.

Học nghệ thuật chính là khiêu chiến nghị lực của cô, huống chi cô căn bản không có loại nghị lực này.

Lúc này thấy Trì Tự trên sân khấu, cô bỗng nhiên cảm nhận được một chút xíu tốt đẹp của nghệ thuật.

Ca khúc kết thúc, tiếng vô tay lẫn lộn tiếng thét con gái chói tai:

”A a a đẹp trai quá!”

”Người ở giữa kia đẹp trai quá!”

Cố Ý thở ra giận dữ: ”Hừ, thủy tính dương hoa [4], câu dẫn khắp nơi!”

[4] Thủy tính dương hoa: dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương, ý chỉ tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất.

Chút xíu tốt đẹp của nghệ thuật trong nháy mắt biến mất gần như không còn.

Tiết mục trình diễn hoàn tấu xếp đầu tiên, phía sau còn một danh sách chương trình dài.

Sau khi công việc đội nghi thức kết thúc, các học tỷ để cô về khán đài xem biểu diễn.

Cố Ý bực bội khó chịu, mượn cớ đi vệ sinh, chạy ra khỏi cung thể thao một mình.

Cô mặc bộ đồng phục nghi lễ, một chiếc váy học sinh kiểu Anh, chiếc váy ca-rô màu đỏ phối hợp với áo sơ mi trắng, chất liệu vải hỗn hợp, nên Cố Ý mặc rất không thoải mái.

Bên ngoài trăng sáng sao lưa thưa, cô suy nghĩ, có nên đầu tư cho đội nghi thức một bộ đồng phục chất liệu tốt một chút.

Bên trong cung thể thao truyền đến tiếng hoan hô của nam sinh, lẫn vào tinh thần cổ vũ ca nhạc, chắc chắn là các cô gái đến từ câu lạc bộ hip-hop đã ra sân.

Trì đẹp trai bây giờ đang làm gì?

Khẳng định là cũng đang vô tay khen ngợi người đẹp chăng.

Xùy.

Cố Ý đi về phía trước một bước, chân bỗng trượt, giống như đạp phải thứ gì.

Chai nước suối?

Nongfu Spring?

”Cậu sao ở đây?”

Cố Ý ngước mắt lên, lúng túng: ”Ai đó?”

Trì Tự: ”…”

Trì Tự: ”Bệnh quáng gà?”

Mượn ánh đèn yếu ớt, Cố Ý phân biệt một ít, lập tức nở nụ cười:

”Có chút quáng gà, nhưng vẫn nhận ra cậu.”

Cô khom người nhặt chai nước lên: ”Cậu sao?”

Trì Tự từ cửa hông cung thể dục đi xuống bậc thang: ”Ừ, không cẩn thận tay trượt.”

Cố Ý: ”Kéo đàn violon tốt như vậy, sao có thể tay trượt được?”

Trì Tự; ”Sao?”

Cố Ý: ”Cho nên cậu nhất định là cố ý, cố ý ném tới, cố ý hấp dẫn sự chú ý của tới.”

Không khí ngưng trên ba giây.

Cố Ý không thấy rõ nét mặt anh, nhưng lại cảm thấy anh lúc này rất buông lỏng, không cứng nhắc giống như ngày thường.

Trì Tự thong thả mở miệng: ”Cậu vừa mới nói, cố ý (Cố Ý) ném tới, cố ý (Cố Ý) hấp dẫn cậu, thú vị, chính cậu ném tới để hấp dẫn chính cậu.” [5]

[5] Ở đây Trì Tự đang chơi chữ, từ ”cố ý” mà Cố Ý nói là 故意, nhưng Trì Tự lại dùng từ 顾薏 – chính là tên của Cố Ý để nói.

Gió lạnh từ ngọn cây thổi tới, phất qua gương mặt, thổi bay mái tóc dịu dàng đen nhánh của Cố Ý.

Cô đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, dường như đang mặc  bộ đồ quý giá nhất thế giới.

”Tại sao cậu không nói nửa câu đầu?”

”Cái gì?”

Cố Ý hít sâu một hơi:

”Cho nên cậu nhất định là có cố ý (Cố Ý).” [6]

[6] Cố Ý lại đang chơi chữ, dùng từ tên mình.

Vì vậy, cậu (Trì Tự) nhất định là có cố ý (Cố Ý).

Trì Tự không nghĩ tới bị cô đem đến một đội quân, rất lâu sau cũng không nói lời nào.

Cố Ý đoán rằng anh đang xấu hổ.

Không sao, anh không nói, cô có rẩt nhiều lời có thể nói.

”Mặt cậu sao mà long lanh thế, mới vừa rửa mặt tẩy trang sao?”

Trì Tự không đáp.

”Cởi áo đuôi tôm rồi? Tớ còn chưa nhìn kỹ, mới nãy còn muốn chụp ảnh nữa mà.”

Trì Tự trầm mặc.

”Lớp các cậu lát nữa có điểm danh sao….”

”Xuỵt.”

Trì Tự đột nhiên bước đến gần cô, nắm cổ tay cô.

”Làm sao…”

”Phiên trực của thầy đến rồi.”

Đằng sau bức tường hình cung của cung thể dục phát ra ánh sáng, Trì Tự kéo tay Cố Ý chạy qua một bên khác.

Không may là bên kia cửa chính cung thể dục, cũng có người giữ cửa.

”Bên kia.” Cố Ý chỉ chỉ phía trước một cây đa lớn.

Một giây trước khi thầy cầm đen pin tới, hai người tránh vào phía sau cây đa.

Cố Ý rất không hiểu: ”Làm gì vậy, cứ nói chúng ta đi vệ sinh.”

Trì Tự: ”Một nam một nữ, đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến bên ngoài nhà vệ sinh?”

Cố Ý bừng tỉnh hiểu ra: ”Cậu sợ chúng ta bị cho rằng yêu sớm?”

Trì Tự nghiêm mặt, im lặng không nói.

”Sợ cái gì, yêu sớm thì yêu sớm a…”

Trì Tự trực tiếp đưa tay bụm miệng cô lại.

Giọng anh nén xuống cực thấp:

”Nếu như bị phát hiện yêu sớm, ghi lỗi, trả về, viết kiểm điểm, còn mời gia đình tới uống trà.”

Ánh sáng từ đèn pin  nhấp nháy thoáng qua cây, qua lại mấy lần.

Cố Ý ngoan ngoãn nhận ra sợ hãi.

Những thứ khác cô cũng không sợ, nhưng cô chỉ sợ việc mời phụ huynh, phí xây trường mười triệu, cha cô để mặt ở chỗ nào?

Gió thổi lá cây xào xạc, lấn át tiếng bước chân thầy đang làm nhiệm vụ.

Trì Tự dắt Cố Ý đứng sát vào, tầm nhìn quá tối, bọn họ cử động rất hết sức khó khăn.

Thời điểm khẩn trưởng nhất, người tiểu cô nương phía trước bỗng vặn vẹo.

Anh hận không thể một đao kết liễu cô: ”An tĩnh một chút!”

Sau lưng là lồng ngực anh kề sát, tiếng tim đập hỗn loạn, Cố Ý chưa bao giờ cảm thấy một trận nóng ran như thế này.

Sức nóng này đi từ bên ngoài vào trong, từ trên xuống dưới, khắp nơi tán loạn, sau đó tập trung ở chỗ tiếp xúc thân thể hai người.

Tầm nhìn ban đêm của cô trong nháy mắt tốt lên.

Chiếc cằm kiên nghị của thiếu niên, sống mũi nhỏ thẳng tắp, còn có chút lõm, hốc mắt rồi gốc cạnh rõ ràng, cách cô gần như vậy, dường như ngẩng đầu một cái là có thể chạm được.

Anh nhếch môi, thật giống như thiếu kiên nhẫn.

Vù, vù.

Tim cô hình như muốn nổ tung.

Miệng bị anh bụm, Cố Ý nói quanh co hai  tiếng, lại bắt đầu uốn éo, hai tay bỏ xuống không biết sờ cái gì.

Trì Tự rốt cuộc cũng buông cô ra:

”Cậu điên rồi?”

Cố Ý không điên, nhưng lại sắp khóc: ”Cậu, cậu vén váy tớ rồi!”

Trì Tự vội vàng lùi một bước, quay lưng lại, sắc mặt đột biến.

Cố Ý kéo kéo váy, sững sờ một lúc:

”Thầy, thầy đi rồi hả?”

Trì Tự vẫn như cũ đưa lưng về phía cô, thanh âm kỳ quái: ”Ừ.”

Anh cảm thấy mình điên rồi.

Người ta ít nhất cũng là nữ sinh, mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, như vậy lại bị anh kéo tới đi, còn không để cho cô nói chuyện.

Anh mặc quần dài đương nhiên không có cảm giác, cứ nghĩ tới động tác vừa nãy, váy của cô có thể bị anh trong lúc vô ý cọ sát kéo lên….

Đời này Trì Tự cũng chưa khó xử như vậy.

”Thật xin lỗi.”

”Không có sao…”

Cố Ý so với anh càng lờ mờ.

Cũng không biết sao, đầu mũi cứ một mực lưu lại mùi trên người anh, lành lạnh nhạt, nhưng lại thơm phức thơm nồng vây vương vấn không ngớt.

Trong lồng ngực, tim đập nhanh giống như xe lửa theo quỹ đạo, tiếng đông đông của búa gõ vào tâm thất, chấn động vào tai Cố Ý, gò má như lửa đốt nóng phỏng.

Cô cô cô… Cô cảm giác mình sắp nổ…

Trì Tự hiếm khi quan tâm cô: ”Cậu không sao chứ?”

”Không có sao!” Cố Ý lùi lại một bước, ”Tớ tớ tớ… Tớ đi trước đây…”

Nói xong, Cố Ý chạy trối chết.

Tấm lưng kia ở trong mắt Trì Tự, giống như chịu bao ủy khuất.

Cố Ý chạy một đường về ký túc, giả bộ đau bụng lừa gạt giáo viên quản lý ký túc.

Trì Tự thì trở lại cung thể thao tiếp tục xem biểu diễn.

Đi đến đại sảnh cung thể thao, xung quanh sáng như ban ngày,

Anh bỗng giơ tay phải lên, nhìn chòng chọc mấy giây.

Nơi lòng bàn tay, có lưu lại dấu vết long lanh, giống như vết son bóng.

Xúc cảm mềm mại dưới lòng bàn tay vào mấy phút trước nhanh chóng chui vào đầu.

Anh cảm thấy không biết làm thế nào.

Ước chừng mấy giây sau, anh rất nhanh chóng thả tay xuống, thần sắc tự nhiên đi vào phòng trưng bày.