”Thế nào, lợi hại không, tớ đúng là một tay làm ấp giường nhỏ thiện nghệ.”
Trì Tự: ”…”
Cố Ý rất đắc ý: ”Cậu được lời rồi.”
Sáng sớm, Cố thiên kim mắt còn chưa mở to, nhưng đã khẩn trương đến cửa thư viện thành phố đúng giờ.
”Tầng ba khu phía tây phòng đọc thứ 3 hàng thứ hai bàn số 5…”
Cố Ý mặc dù đối với con số và không gian rất nhạy cảm, nhưng với kinh nghiệm xã hội lại là một đại tiểu thư mù đường nghiêm trọng.
Nhưng mà, cô không phải người mù đường bình thường.
Cô thích một người con trai toàn năng.
Cố Ý cúi đầu gửi tin nhắn cho Trì Tự:
<Này, cậu xuống đón tớ đi>
Trì Tự: <Tôi sẽ làm ảo thuật cho cậu>
Cố Ý: <…>
Có phải cô gửi nhầm người không?
Trì Tự: <Cậu nhìn bên phải>
Khóe miệng Cố Ý nở một nụ cười.
Aiya, còn chơi chiêu này, sáo lộ [1] này cô cho một trăm phần trăm.
[1] Sáo lộ – 套路: nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương, tiếng Việt mình có thể hiểu như câu “đẹp trai không bằng chai mặt”.
Cô ngẩng mặt lên, tràn ngập mong chờ mà quay qua bên phải.
Một vị lão đại gia cưỡi xe điện nhỏ chạy tới, hướng phía Cố Ý cười cười hữu nghị.
Cố Ý: …
Ngay lúc thất thần, trên mặt bỗng có đồ ấm áp kề tới.
Là một ly sữa đậu nàng nóng.
Còn thấy một cánh tay thon dài trắng.
Cố Ý dậm chân một cái, giọng yết ớt: ”Cậu chơi tớ ư?”
Xoay người lại, gương mặt cô lại không kìm chế được cười ngọt ngào:
”Tớ không phải đang nằm mơ chứ, Trì bạn học?”
”Vậy giấc mơ này của cậu hơi dài.”
Từ sau khi anh tỏ tình, Cố Ý thỉnh thoảng vẫn hỏi anh một lần:
”Tớ không phải đang nằm mơ chứ?”
Trì Tự trả lời ít nhất một trăm lần, lòng rất rầu rỉ.
Tháng mười một, đầu mùa đông lành lạnh vắng lặng, trời hơi râm không trong thời tiết u tối cả một bầu trời thành phố, lúc nào cũng truyền tới từng đợt gió lạnh.
Ly sữa đậu nành nóng trong tay truyền hơi ấm từ lòng bàn tay đến trái tim.
”Còn ngẩn người sao.” Trì Tự sờ đầu cô.
Bởi vì mới vừa cầm ly sữa đậu nành, tay anh cũng nóng, kề lên ót cô rất thoải mái.
Ôi.
Trong lòng Cố Ý vừa ngọt vừa chua.
Qúa hư ảo, cô vẫn cảm thấy cô đang nằm mơ!
Mười phút sau, mộng đẹp bể tan tành.
Trì thủ khoa vẫn là cái máy học tập lạnh nhạt, chỉ lo cắm đầu học tập, hầu như không quan tâm người khác.
Bàn của bọn họ ở vị trí hẻo lánh, chỉ hai người bọn họ, không có người khác. Cố Ý đem văn phòng phẩm để lên bàn, muốn nói chuyện với anh.
”Này, cậu nói tớ nên làm hóa học trước, hay là làm toán học?”
”Tùy cậu.”
”Có lẽ tớ vẫn nên nghỉ ngơi một chút, tớ thật là mệt.”
”…”
Cô nằm sấp lên mặt bàn, rồi lại ngẩng đầu lên: ”Cậu nói tớ ngủ bao lâu thì được?”
”…”
”Tại sao cậu không trả lời?”
”…”
Trì Tự nắm bút bi, soạt soạt viết xong một đề:
”Yên lặng một chút, đừng ồn ào.”
Những lời này kích thích đến cô.
Cố Ý đưa tay che sách bài tập của anh:
”Tớ không quan trọng sao? Tại sao cậu lại muốn gạt tớ sang một bên?”
”Cố Ý.” Trì Tự bất đắc dĩ nói, ”Cậu có muốn cùng tôi học không?”
”Dĩ nhiên muốn a.”
”Tôi cũng muốn.” Anh dừng một chút, ”Cho nên phải thích ứng với sự tồn tại của cậu.”
Từ nhỏ đến lớn, Trì Tự đều một mình học tập, cũng rất hưởng thụ cảm giác một mình tự tại. Nhưng tình huống bây giờ đã phát sinh thay đổi, lần đầu tiên anh kéo một người khác vào vòng thoải mái của mình, mà cảm giác tồn tại của cá nhân quá cao, anh chỉ có thể luyện tập hết sức giảm cảm giác tồn tại của cô xuống, sau đó thích ứng, cuối cùng thành thói quen.
Học tập và yêu đương không giống nhau, hai người có thể ở bên nhau nói yêu đương, nhưng không nhất định có thể học tập cùng một bàn.
Anh hy vọng, Cố Ý có thể học tập cùng một bàn với anh.
Cố Ý hiểu biết nông cạn:
”Vậy tớ vẫn bị lạnh nhạt.”
Trì Tự cúi đầu lướt nhanh qua một hàng chữ trong sách vở, trực tiếp đọc lên:
”Ở giai đoạn hiện tại, phải nắm bắt những mâu thuẫn chủ yếu.”
”Học tập chính là mâu thuẫn chủ yếu, tớ là mâu thuẫn thứ yếu?”
Trì Tự nhướng mày, coi như là ngầm thừa nhận.
Tiểu cô nương dùng sức đẩy sách chính trị của anh, dựa vào ghế khó chịu.
”Tới.” Trì Tự gọi cô.
”Hừ.”
Anh di chuyển tới phía trước lật vài trang, dùng bút highlight bôi một hàng chữ, chỉ cho cô xem:
”Mâu thuẫn chủ yếu và thứ yếu là phân chia theo giai đoạn, cậu hẳn là cái này.”
Cố Ý liếc một cái, lại không nhịn được cười lên.
Dòng chữ ”Lý tưởng xã hội là cao quý nhất, mục tiêu cuối cùng là đầy tham vọng nhất”.
Hóa ra cô là mục tiêu cuối cùng của anh nha, cô đây rất nguyện ý.
Xưa nay chưa từng có đấy, cô cảm thấy sách chính trị này còn có chút ý nghĩa.
”Nam sinh học khoa xã hội đều như vậy sao, nói tới nói lui đều cùng một bộ.”
”Lý luận sinh ra chính là vì sẽ có một ngày thay đổi thực tế…”
”Im miệng im miệng.” Cố Ý cầm cục tẩy đập anh.
”Không lộn xộn.”
Trì Tự cười nhận lấy, bỏ cục tẩy của cô về lại hộp bút cô.
Lăng đầu thanh [2] mới vừa nói lời yêu đương thực chất bên trong đều có chút đê tiện, cho dù thông minh như Trì thủ khoa, cũng không chạy trốn được cái quy luật khách quan này.
[2] Lăng Đầu Thanh: là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mâu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
[ Nghe đồn là do ]: Tên đầy đủ của Lăng Đầu Thanh là Bách Hưởng Thiên Túc Trùng, cũng là Thổ Long, là quái vật khó thấy được trong truyền thuyết địa phương, tả nó giống như con rết có nhiều chân, màu xanh biếc, lại to lớn vô cùng, cái đầu to cỡ nắm tay của người trưởng thành. Hễ thấy cái gì là tấn công liền, cho nên người ta gọi nó là Lăng Đầu Thanh, ở nông thôn đồn Lăng Đầu Thanh lớn rất chậm, từ thời thơ ấu đến thời kỳ trưởng thành cần tận mấy trăm năm.
Hơn nửa giờ trôi qua, chỗ trống bên cạnh bọn họ dần dần có người ngồi xuống, Cố Ý cuối cùng cũng ổn định tinh thần mà làm vài đề.
Bài tập hình học giải tích từ đầu tới cuối đều là tính toán, tay phải Cố Ý cầm bút, tay trái gạt những sợi tóc ngắn ngủn bên mặt, khi gặp phải câu phức tạp cần giải quyết, cô liền để tay xuống đè tờ giấy nháp, ánh mắt theo đầu ngòi bút từng chút từng chút viết xuống.
Khi mèo điên nhỏ nghiêm túc ngược lại rất đoan trang.
Trì Tự ngước mắt nhìn cô, vài giây sau lại cúi đầu đọc sách, nhất thời cảm thấy cái đề bài bỏ đi này thật sự rất tẻ nhạt vô vị.
Làm xong một mặt của bài thi toán học, tinh thần của Cố Ý tăng gấp trăm lần, đưa tay lật phía sau bài thi tiếp tục làm.
Nghỉ ngơi vài giây, cô nghe bạn học bên cạnh xì xào bàn tán.
”Tay cậu sao lạnh như vậy?”
”Mới vừa đi nhà vệ sinh rửa tay.”
”Tớ ủ cho cậu.”
Một cặp đôi nhỏ ngồi song song bên cạnh cô, tay trái người nam bọc tay trái cô gái, ẩn núp dưới bàn, tay phải để lên bàn viết chữ làm đề.
Cố Ý nhìn chằm chằm mấy giây giống như vừa phát hiện ra đại lục mới.
Còn có loại hành động này sao, thật là lợi hại.
Sau đó, cứ cách mỗi phút Cố Ý đều chăm chú nhìn bọn họ một cái.
Còn nắm tay sao.
Còn nắm…
Cậu ta chắc chắn không lạnh nữa, sao vẫn còn nắm!
Cố Ý xé một mảnh giấy nhỏ từ sách bài tập, viết lên:
- Tay tớ lạnh.
Tờ giấy nhỏ bay tới trước mặt Trì Tự, anh cầm lên xem, sau đó bỏ xuống…
Tiếp tục làm đề.
Lòng Cố Ý như tro tàn.
Cô lật tới bài thi cuối cùng, khổ đại cừu thâm [3] mà ghi ghi tính tính.
[3] Khổ đại cừu thâm (苦大仇深) ý nói mối thù sâu nặng, gần như câu thâm thù đại hận ấy.
Không biết qua bao lâu, chính cô đang vò đầu bứt tai nghĩ không ra, trong tay đột nhiên có một vật mềm nhũn.
Cố Ý ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu niên đứng bên cạnh cô:
”Ở đâu ra túi sưởi ấm tay quý báu này?”
”Mới vừa mua.”
”Cậu mới chạy ra ngoài sao?”
Sắc mặt Trì Tự có chút lạnh:
”Cậu không nhìn thấy?”
Cố Ý: ”…”
Cô đang đắm chìm tập trung tiêu điểm đường hyperbon, đường xéo với đường parabol vào yêu hận thù, thật sự không có chú ý tới.
”Trì Tự?” Nam sinh đang ngồi với bạn nữ kia gọi anh, ”Thật sự là cậu, rất lâu không gặp.”
”Đã lâu không gặp.”
Thật ra thì Trì Tự đã sớm nhận ra cậu ta rồi. Bọn họ là bạn học lớp bên trường trung học cơ sở, không quá quen, anh cũng không chào hỏi.
Bạn gái của nam sinh kia dường như cũng biết Trì Tự:
”Đây là Thủ khoa năm đó chúng ta thi sao?”
”Đúng đúng đúng, cậu nghe nói qua à?”
”Toàn trường chúng ta ai mà không biết cậu ấy…”
Lúc cặp đôi nhỏ nói chuyện, ánh mắt Cố Ý vẫn tập trung lên đôi tay đang nắm chặc của bọn họ.
Trì Tự thấy biểu tình của cô kỳ quái, hỏi:
”Thế nào, còn lạnh không?”
Có lẽ là giọng nói của anh qua ôn nhu, vị bạn học trung học cơ sở kia trừng mắt lớn, có chút không tin nổi:
”Trì Tự, cậu… Đây là bạn học cấp ba của cậu à?”
Ánh mắt hướng phía Cố Ý.
Không đợi Trì Tự trả lời, Cố Ý đáp:
”Bạn học cách mười mấy lớp cấp ba.”
”À, hóa ra là….”
”Bạn gái.” Trì Tự đột nhiên ngắt lời, ”Cách mười mấy lớp vất vả lắm mới đuổi tới tay.”
Nam sinh: …
Đây là Trì thủ khoa cao lãnh cách biệt với người khác giới trong ấn tượng của cậu sao?
Trì Tự trở về chỗ mình, ngồi xuống, cũng không nhìn sách, mà nhìn chằm chằm tiểu cô nương đối diện.
Tiểu cô nương viết cho anh mấy chữ:
- Thật vất vả mới đuổi tới tay, không nên nâng tớ trong lòng bàn tay sao.
Trì Tự ghi trở lại:
- Có ý gì?
Cố Ý vẽ nét bút tay trong tay đơn giản, đưa tới.
Trì Tự liếc một cái, cau mày.
Đây là cái gì, một cái kim bài sao?
Anh vẽ một cái cúp trả lại cho cô, phức tạp tinh xảo.
Cố Ý liếc một cái, cau mày.
Một cái cúp, có ý gì?
Cô vẽ một đống phân, trả lại cho anh.
Trì Tự: …
Anh kẹp tờ giấy vào cuốn sách ấy, mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
Vậy mà đã qua mười một giờ rồi.
Giữa trưa, nhiệt độ bên ngoài phòng không mấy ấm áp, ngược lại càng thêm lành lạnh.
Cố Ý nhét túi sưởi ấm tay vào túi áo phía trước, hai tay cũng bỏ vào.
Xung quanh thư viện không có quán cơm, Trì Tự định đưa cô đến trung tâm thành phố ăn cơm trưa.
Bọn họ đứng ở ven đường bắt xe, bầu không khí khó hiểu có chút lúng túng.
Túi áo phía trước của Cố Ý bị túi sưởi ấm tay làm cộm lên thành một cục lớn, hình dáng có chút tức cười. Cô đứng bên cạnh Trì Tự, suy nghĩ nên nói với anh chút gì đó.
Lúc này, Trì Tự đột nhiên quay đầu nhìn cô:
”Túi sưởi ấm tay dùng tốt không?”
Cố Ý không rõ cho lắm, gật đầu: ”Dùng rất tốt, rất ấm.”
”Ừ, tôi cũng thử xem.”
Dứt lời, anh nắm tay đưa vào túi trước của Cố Ý, không tìm túi sưởi ấm tay, mà lại cầm chặt tay bé nhỏ của cô.
Thật mát a, tay của anh.
Cố Ý kích động cầm lại, trái tim như nai con đi loạn.
Trì Tự: ”Có thể cầm ra không? Cậu quá lùn.”
Cố Ý lại không hiểu anh đang nói gì, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Anh nắm bàn tay nhỏ bé ấm áp dễ chịu ra, nhét vào túi áo bành tô của mình.
Cố Ý lại kích động:
”Thế nào, ấm áp chứ!”
Trì Tự xoa xoa đầu ngón tay cô: ”Giống như một lò lửa nhỏ.”
Cố Ý ba hoa chớp mắt nói:
”Bà nội tớ cũng gọi tớ là lò lửa nhỏ, bà nói khi tớ còn bé ngủ chung với bà, có thể khiến bà nóng đến ra mồ hồi đấy!”
Mặt Trì Tự liền biến sắc: ”Ừ.”
Cố Ý lại gần:
”Thế nào, lợi hại không, tớ đúng là một tay làm ấp giường nhỏ thiện nghệ.”
Trì Tự: ”…”
Cố Ý rất đắc ý: ”Cậu được lời rồi.”
Ở trên đường lớn, đề tài lẳng lơ này bỗng chốc nổi lên.
Tiểu cô nương không hề phát giác, vẫn còn cọ lên người anh.
Trì Tự đi xa cô ra một chút: ”Vâng, tôi được lời.”
Chỉ mới lớp mười một thôi, mà hơi nghĩ đến hình ảnh kia, anh đã phát hỏa.
Cái biệt hiệu tay làm ấp giường nhỏ thiện nghệ này, trước tiên để cô giữ lại mấy năm, sau này lại dùng.