Phong Mang

Chương 297: Kinh thiên nghịch chuyển




Hôm sau trời còn chưa sáng, Du Minh đã bị một trận điện thoại của Hàn Đông đánh thức.

"Có việc gì a?" Giọng nói Du Minh nồng đầm mùi gắt ngủ.

Hàn Đông ở bên kia thở ngắn than dài, "Ai, anh em gần đây lo muốn chết, mất ngủ đã mấy ngày rồi."

"Cậu còn lo? Tôi lại phải chúc cậu đường làm quan rộng mở đó."

"Tôi không giỡn với cậu, có một số việc qua điện thoại nói không rõ, cậu ra ngoài, hai ta tìm chỗ ngồi một chút."

Du Minh vẫn là không tình không nguyện bò ra khỏi chăn gối ấm áp.

Nửa giờ sau, cậu gặp được Hàn Đông sắc mặt hồng nhuận, hai mắt hữu thần, khóe miệng lập tức co rút mấy cái. Như vậy còn dám trâng tráo xưng mình mất ngủ? Quả nhiên không ốm mà rên.

"Nói chút, cậu có cảm thấy Vương Trung Đỉnh gần đây đặc biệt kỳ quái không?" Hàn Đông nói thẳng nghi hoặc trong lòng.

Phản ứng của Du Minh so với Phùng Tuấn không khác biệt, "Không cảm thấy."

"Còn chưa cảm thấy được? Còn phải làm đến bao nhiêu hung hăng càn quấy nữa cậu mới có thể cảm thấy?"

"Hung hăng càn quấy sao? Tôi cảm thấy thật sự sáng suốt, trong lúc mấu chốt này nếu không bưng cậu còn chờ thời điểm nào nữa?"

Hàn Đông vẻ mặt rối rắm, "Chủ yếu là tôi cảm thấy anh ấy làm có chút quá mức, không phù hợp với tính cách ngày trước."

"Ngành giải trí vốn cũng không phải là cạnh tranh công bằng gì, ngay từ đầu đã phân chia thành ba bảy loại đối đãi, nếu thân làm lão tổng lại không có năng lực công nhận này, anh ta còn mở công ty giải trí cái gì? Trực tiếp làm công ích đi."

"Vấn đề là trước kia không như vậy a, đột nhiên tựa như thay đổi thành người khác."

"Trước kia không như vậy là bởi vì thời cơ chưa đủ chín muồi, cậu không phải từng nói Vương tổng đã chế định kế hoạch phát triển cho cậu sao? Lúc trước là giai đoạn chuẩn bị, hiện tại vừa hay đến thời kỳ bay cao, đãi ngộ trước sau đương nhiên sẽ có khác biệt."

"Tôi muốn nhấn mạnh không phải là thái độ, mà là vấn đề tính tình, tính cách anh ta thay đổi rất nhiều biết không?"

Du Minh rất ôn hoà: "Tôi lại không sống chung cùng người ta, tôi như thế nào biết được?"

"Cậu có thể coi trọng vấn đề của tôi một chút không? Trong lòng anh em hiện tại đang rất bất an!"

Du Minh lúc này mới liếc mắt qua Hàn Đông, "Vậy cậu nói một chút, tính tình anh ta đã có biến hóa gì?"

Hàn Đông nghĩ nghĩ, nói: "Tôi đơn cử cho cậu một ví dụ đi, ngày đó ở sân bay đụng phải một phóng viên khó chơi, liên tiếp hỏi thân thế của tôi. Dựa theo ngày xưa, Vương Trung Đỉnh nhất định sẽ bịa ra mấy câu rồi đuổi phóng viên đi, kết quả anh ta ngay cả giải thích cũng không giải thích, lập tức đến một bạt tai, phóng viên kia lập tức gục xuống đất không đứng lên nổi."

Tuy rằng Du Minh cũng hiểu được có hơi quá đáng, nhưng cậu vẫn nói: "Kỳ thật đây cũng không phải là lần đầu tiên, cậu ngẫm lại lần trước Tôn Mục vũ nhục cậu, Vương tổng không phải còn đánh ác hơn?""Tôn Mục đó là vốn đã thiếu đánh, nhưng phóng viên không có ngôn ngữ quá khích gì, chỉ là hỏi nhiều vài câu, không biết Vương Trung Đỉnh làm sao lại mất khống chế."

"Cái ngày hôm đó có phải vốn đã không vui không?"

"Không a, lúc lên xe vẫn tán gẫu chuyện trang trí phòng tân hôn cùng tôi đó."

Nói đến trang hoàng phòng tân hôn, Hàn Đông lại nghĩ tới một sự kiện.

"Cậu còn nhớ cái giường gỗ tôi làm ngày trước không? Chính là dùng gỗ đậu đỏ sam làm ra đó."

Du Minh có thể không nhớ rõ sao? Cậu thật ra còn trơ mắt nhìn đồ bị khiêng đi nữa là.

"Anh ta lại có thể trả cho tôi! Còn nói muốn đặt trong phòng tân hôn, nói đời này cũng không thay đổi."

Nghe nói như thế, Du Minh cũng trầm mặc.

Cậu đến nay còn ghi nhớ thật sâu gương mặt giận dữ của Vương Trung Đỉnh lúc ấy, nếu quả thật như lời Hàn Đông vừa nói, bệnh đãng trí của Vương Trung Đỉnh cũng không khỏi quá nặng đi?

Hàn Đông lại nói: "Vương Trung Đỉnh người này coi trọng nhất cái gì? Thể diện! Lời anh ta nói ra có khi nào lại thu hồi? Nhưng thời điểm đem cái giường kia dọn ra, đánh tiếng cũng không đánh một chút, nói thẳng: Có phải thích không? Được, kéo đến nhà mới đi."

"Có lẽ ngày hôm đó chính là cao hứng."

"Đúng a, cao hứng một ngày thì có thể, mỗi ngày đều cao hứng lại có chút quá đi? Trước kia sẽ luôn dạy dỗ tôi một trận, hiện tại tôi nói cái gì chính là cái đó, cũng không nhăn mặt. Trước kia thấy tôi mân mê liền khó chịu nói tôi không làm chuyện đứng đắn, hiện tại đào đến một đống đồ linh tinh cho tôi mân mê..."

Hàn Đông nói một hơi thật dài, Du Minh xem như nghe rõ.

"Cậu chính là đến khoe khoang với tôi đi?"

Hàn Đông vội nguỵ biện, "Thật không phải, tôi quả thật trong lòng không yên, không biết anh ấy sao đột nhiên cứ như vậy a."

"Có lẽ là cậu hiện tại càng ngày càng hỏa, anh ta lo lắng cậu bị người đoạt đi, ý thức được nguy cơ rồi."

Du Minh nói xong lại cảm thấy có chút điểm gượng ép, bởi vì biểu hiện của Vương Trung Đỉnh gần đây thật sự không giống như là có cảm giác nguy cơ, cả ngày gióng trống khua chiêng tuyên truyền, chỉ sợ rêu rao không đủ lớn.

Hàn Đông cũng nói như vậy, "Anh ta hiện tại quá mức tự tin, có hôm tôi hỏi, anh cứ ủng hộ như vậy, không sợ em bị người nhìn trúng sao? Cậu đoán anh ấy nói cái gì? Anh ấy nói trúng thì trúng thôi, dù sao em cũng là người của tôi. Tôi lại nói vạn nhất tự tôi muốn chạy đến với người khác? Anh ta đặc biệt bình tĩnh đáp lại bốn chữ: Em chạy không được."

"Các ông như vậy?" Du Minh cũng hoài nghi.

Hàn Đông vội gật đầu, "Đúng rồi, những lời như vậy thỉnh thoảng lại phun ra một câu."

Du Minh vẫn còn tận lực tìm kiếm lời giải.

"Có lẽ lúc trước anh ta chính là nghĩ như vậy, chỉ là không muốn biểu đạt ra, ở cùng cậu thời gian lâu dài, mới lộ ra chân tình.""Biểu đạt thì thật ra cũng không có gì, chỉ là có đôi khi anh ấy biểu đạt cái đó, thực..." Hàn Đông xấu hổ cười.

Hứng thú của Du Minh nháy mắt bị khơi lên rồi, có thể khiến cho Hàn Đông khó mở miệng, là cực lạc đến cỡ nào?

Hàn Đông tìm đến bên tai Du Minh, giọng điệu thần kinh hề hề: "Có một đêm lúc chúng tôi đang 'cái kia', anh ấy lại có thể gọi tôi... Bảo Bảo..."

Mặt Du Minh thoáng một cái liền cứng lại rồi.

Lúc trước cậu còn có thể vắt hết óc suy diễn ra đủ loại lý do, nhưng một tiếng "Bảo Bảo" này từ miệng Vương Trung Đỉnh nói ra, thật đúng là... quá con mẹ nó kinh dị!

"Anh ta là từ khi nào thì bắt đầu thay đổi?" Du Minh hỏi.

Hàn Đông cẩn thận nghĩ nghĩ, "Có vẻ như chính là sau một lần đi công tác."

"Vậy cậu không hỏi anh ta đi công tác làm gì sao?"

"Anh ấy nói đi bận việc công ty."

"Ai đi cùng? Cậu chưa hỏi người kia sao?"

"Tôi hỏi Nhị Lôi rồi, Nhị Lôi cũng nói giống như anh ấy."

Du Minh nhíu mày, "Vậy bất thường rồi."

Hàn Đông lại bắt đầu cân nhắc, "Cậu nói anh ấy có phải là bị đại sư nào tẩy não rồi không?"

"Nếu là thực bị tẩy não, hiện tại đã sớm đi tìm người khác."

"Kháo, cậu có ý gì?"

Du Minh cong khóe môi, "Được rồi, đối tốt với cậu là đủ rồi, quản nguyên nhân làm gì."

"Chủ yếu là tốt quá, tôi đặc biệt không quen, có đôi khi thậm chí muốn gây ra chút chuyện, cho anh ấy đá tôi mấy cái."

Du Minh hừ lạnh, "Cậu chính là bệnh tiện, ba ngày không đánh liền ngứa da."

Hàn Đông cười hắc hắc, trêu chọc: "Nếu không tôi thừa dịp này đi thông đồng với Nguyên Trạch? Đã có thể giúp đỡ cậu, còn có thể chọc Vương Trung Đỉnh xù lông."

"Được a, hắn ngày hôm nay cũng hẹn bảo muốn hảo hảo nói chuyện với tôi đó."

Nghe Du Minh vừa nói như thế, Hàn Đông nháy mắt thu hồi ngoạn náo.

"Nói chuyện? Nói chuyện gì?"

"Hắn chưa nói, chỉ bảo tôi đến hội sở Mộc Dương tìm hắn."

Hàn Đông vẻ mặt cẩn thận, "Vậy cậu phải cẩn thận một chút, mang thêm vài người, tiểu tử này đặc biệt âm hiểm."

"Được, tôi biết rồi."

...

40′ sau, Du Minh tới hội sở.

Nguyên Trạch ngồi ở trên ghế sa lon, tuấn nhan vô địch, gương mặt lạnh lùng, làm cho người ta vừa mới tiến vào đã có loại cảm giác đóng băng ba thước.

"Ngồi đi." Thản nhiên nói với Du Minh.

Du Minh cũng không khách khí, trực tiếp ngồi đối diện Nguyên Trạch.

Ước chừng năm phút đồng hồ trôi qua, Nguyên Trạch vẫn không mở miệng.

Du Minh rốt cục nhịn không được hỏi: "Cậu muốn nói chuyện gì với tôi?"

"Không có chuyện gì để thương lượng." Nguyên Trạch nói.

Trong lòng Du Minh có dự cảm không tốt, "Vậy cậu tìm tôi đến làm gì?"

"Làm mồi."

Du Minh nháy mắt minh bạch rồi, nhưng đã chậm, khi cậu vừa muốn ra ngoài, cửa đã bị một bức tường người hoàn toàn phong kín.

Hàn Đông vốn đã đề phòng Nguyên Trạch, cho nên Du Minh vừa đi không bao lâu, hắn liền cố gắng liên hệ, nhưng mà gọi điện thoại vài lần cũng không thông, kháp tay tính toán, nguy rồi...

Vì an toàn của bản thân, Hàn Đông trước khi đi đã chuẩn bị phòng hộ, còn gọi cả Tiểu Lương cùng năm bảo tiêu còn lại, chậm rãi đuổi về hướng hội sở.

Nhưng vừa đến cửa đã bị người ngăn cản.

"Chỉ một người có thể đi vào."

Hàn Đông vội vàng giải thích, "Bọn họ là để đảm bảo an toàn của tôi."

"Trong hội sở chúng tôi có an bài bảo vệ, nhất định sẽ cam đoan an toàn của ngài."

Hàn Đông suy nghĩ trong chốc lát vẫn là đáp ứng, trước khi đi còn dặn dò Tiểu Lương: "Nửa giờ sau nếu tôi còn chưa ra, lập tức gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh."

"Ân, tôi biết rồi."

Hàn Đông treo tim lên đivào.