Lý Thượng này không nói trang đầu đề, ngay cả trang 2 cũng không thấy, bởi vì Du Minh đã có dự kiến trước rồi, chỉ đạo Hạ Dương Trác không lên được đầu đề, trực tiếp lui xuống bậc tiếp theo, giành hết mấy vị trí tốt còn lại.
Kết quả là, Lý Thượng không chỉ có không cướp được vị trí tốt, còn chiêu tới một trận mắng.
Nguyên bản Phùng Mục Chi muốn Lý Thượng nói mấy lời cảm nhận lĩnh giải này là để làm nổi bật hắn ăn nói ngay thẳng, kết quả Hàn Đông "Không ngờ tới" lại giành giải biên kịch, khiến cho hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
"Đả bại ảnh đế thì thế nào? Không có ảnh đế sáng tác kịch bản, ngươi có thể nắm được nam phối hợp diễn xuất sắc nhất sao?"
"Tôi xem hắn ấu trĩ, 《 Xé Rách 》 không phải hắn viết sao? So sánh thật sự là bom xịt."
"Vốn trước kia rất thích Lý Thiên Bang, hiện tại... Ha ha..."
"..."
Phùng Mục Chi phẫn hận khép laptop lại, từ từ nhắm hai mắt, trong lòng các loại luẩn quẩn.
Cho dù kịch bản 《 Trộm Ảnh 》 hắn viết đến xuất sắc, biên kịch dù sao cũng chỉ thuộc loại nhân viên phía sau màn, nếu như không có người âm thầm điều khiển, không có khả năng sinh ra hiệu ứng náo động lớn như thế.
Có thể có bản lĩnh này, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có chưởng môn nhân của tập đoàn Trung Đỉnh rồi.
Suốt một ngày, tâm tình Phùng Mục Chi đều bị bao phủ bởi buồn phiền.
Không chỉ có bởi vì cố gắng bao nhiêu ngày bị mất trắng, cũng vì loại thái độ đột nhiên biến hóa này của Vương Trung Đỉnh, khiến nàng mơ hồ có chút bất an.
Sau khi xong việc, toàn bộ nhân viên đều rời công ty.
Phùng Mục Chi còn đang ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Đột nhiên, cửa phòng vang lên.
"Mời vào."
Một trận tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ nện bước càng ngày càng gần.
Phùng Mục Chi nghiêng đầu sang, sắc mặt kịch biến.
"Sao anh lại tới đây?"
Thái Bằng như trước lộ vẻ vẻ mặt súc sinh cười, "Tôi nhớ cô."
"Tôi cảnh cáo anh, đây là văn phòng tập đoàn Trung Đỉnh. Chỉ cần nhấn một cái chuông báo động, lập tức sẽ có bảo vệ xông tới."
Bàn tay Thái Bằng trực tiếp đặt ở bộ vị yếu ớt của Phùng Mục Chi xoa nhẹ một phen.
"Chỉ sợ chờ bọn họ xông tới, cô so với tôi còn hi vọng bọn họ biến đi hơn."
"Không cần, cút, a..."
Thái Bằng trực tiếp nâng hai chân Phùng Mục Chi đặt tên tay cầm ghế làm việc, dùng kéo cắt một lỗ thủng lớn trên âu phục, dùng tư thế vô cùng nhục nhã hung hăng thu phục.
Phùng Mục Chi ban đầu cực độ kháng cự, sau lại cuồng loạn rên rỉ, thẳng đến khi Thái Bằng đi rồi còn chấn động không dứt.Hàn Đông đang muốn về nhà, đột nhiên thấy Thái Bằng từ nơi không xa đi tới, không khỏi sửng sốt.
"Anh đến đây làm gì?"
Thái Bằng sâu kín nói: "Chơi cậu."
"Kháo, cái miệng này đáng ra không nên phản ứng với anh." Hàn Đông quay đầu nói với tiểu Lương, "Chúng ta đi."
Thái Bằng vươn tay túm Hàn Đông lại.
Tiểu Lương cùng năm vệ sĩ khác đồng loạt ra tay, cũng không thể làm cho Thái Bằng buông ra.
"Anh làm gì đây?" Hàn Đông hỏi.
Ánh mắt Thái Bằng giống như cái đinh ghim ở trên mặt Hàn Đông, bên trong trộn lẫn các loại cảm xúc phức tạp khó có thể hình dung.
Gã phát hiện, bản thân đối với ai cũng có thể kiên quyết làm tới, chỉ riêng với Hàn Đông lại tới không nổi.
Quá trình này không biết duy trì bao lâu, cuối cùng Thái Bằng vẫn là thả tay, bước đi khỏi tầm mắt của Hàn Đông.
...
Đảo mắt lại đến cuối năm, các công ty lớn vội vàng làm báo cáo tổng kết, tập đoàn Trung Đỉnh cũng không ngoại lệ.
Vương Trung Đỉnh phân phó Nhị Lôi phân phát bản dự thảo kế hoạch sang năm cho giám đốc từng phòng.
Mọi người xem qua bản dự thảo này đều có chung một ý nghĩ —— Ta kháo, đây cũng quá "Chuyên sủng" đi?
Vương Trung Đỉnh tự mình định ra phần kế hoạch này, đề ra toàn bộ các hạng đầu tư cùng với hoạt động buôn bán sang năm, tạm thời chưa nói điện ảnh, ở lĩnh vực phim truyền hình liền cấp cho Hàn Đông các hạng ưu đãi, chỉ nói quảng cáo, một mình cuồng lãm hai mươi tám cái phẩm bài cao nhất, còn có thể bá đạo hơn chút nữa không?
"Xác định đều thỏa thuận được sao?" Có người yếu ớt hỏi.
Vương Trung Đỉnh ổn thanh trả lời: "Đó không phải chúng ta mang đến thỏa thuận, mà là bọn họ đến nói chúng ta mới ứng."
Tất cả mọi người đều rùng mình.
Phùng Mục Chi từng trang từng trang nhìn xuống, sắc mặt tầng tầng chuyển hoá, càng đổi càng khó coi.
Lý Thượng là một nghệ sĩ đang hồng, hoạt động an bài ít ỏi còn chưa tính, cư nhiên còn không bằng năm trước!
"Vương tổng, tôi cảm thấy an bài của công ty đối với Lý Thiên Bang có chút quá mức giản lược đi?"
Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Vốn là rất tường tận, nhưng hắn có rất nhiều hoạt động xung đột với Hàn Đông, chỉ có thể chọn một."
Phùng Mục Chi khó có thể tin lời này là từ miệng Vương Trung Đỉnh nói ra được, hơn nữa còn là nói công khai.
"Mọi người còn vấn đề gì không?"
Vương Trung Đỉnh hỏi xong, không đầy một giây sau tự mình trả lời, "Được rồi, quyết định như vậy."
Mọi người, "..."
Phùng Mục Chi vừa muốn gọi Vương Trung Đỉnh lại, y ngay cả cái bóng cũng biến mất rồi.
Hai giám đốc ở bên cạnh nghị luận sôi nổi."Đại Tiên Nhi đây là bỏ thuốc mê hồn gì cho Vương tổng a?"
"Tôi thấy Vương tổng lần này là thật sự động tâm rồi."
"Nghe nói còn muốn chuyển nhượng một bộ phận cổ phần công ty cho Hàn Đông."
"Đây chẳng phải là 'Vợ chủ tịch' danh chính ngôn thuận sao? May mắn tôi chưa chọc vào hắn, bằng không cuộc sống sau này sẽ không sống dễ chịu rồi."
"..."
Phùng Mục Chi buồn bực đi tìm Phùng Tuấn hỏi tình huống.
"Vương tổng gần đây làm sao vậy?"
Phùng Tuấn một biểu tình bất minh sở dĩ, "Cái gì làm sao vậy?"
"Cậu không phát hiện Vương tổng gần đây thay đổi đặc biệt lớn sao?"
Từ lúc lên làm phó tổng, Phùng Tuấn trở thành người bận rộn từ đầu đến đuôi. Trừ bỏ khi cần kí hợp đồng, rất ít vào văn phòng Vương Trung Đỉnh, cho nên hoàn toàn không hiểu cách nói này của Phùng Mục Chi.
"Anh ta thay đổi như thế nào?"
Phùng Mục Chi nghiêm mặt nói: "Khư khư cố chấp, bá đạo cường quyền."
"Có sao?" Phùng Tuấn hoàn toàn không cảm thấy.
"Tại sao không có? Kế hoạch ngày hôm nay cậu không thấy sao? Bìa mặt tạp chí mấy ngày nay cậu không thấy sao? Công ty chúng ta đều sắp biến thành làm công cho Hàn Đông rồi."
"Tỷ là nói việc này a?" Phùng Tuấn không thèm để ý, "Hoàn toàn là ở trong kế hoạch, Vương tổng sớm đã muốn bưng hắn, chỉ là thời cơ chưa chín muồi mà thôi."
"Nhưng mà..."
"Tiểu Mã, giúp tôi giao tài liệu này cho bộ tài vụ." Phùng Tuấn đi trước.
Phùng Mục Chi vừa định tiếp tục, điện thoại Phùng Tuấn lại vang lên.
"Tôn tổng, ngài khỏe chứ, tôi lập tức tới ngay."
Ngắt điện thoại xuống ngay cả một câu chào cũng không đánh liền bước đi.
Phùng Mục Chi đầy bụng oán khí, nhưng không có đối tượng thích hợp để phát tiết. Lý Thượng cái loại người này không biết khi nào sẽ lại cắn lại ngươi một miếng, nói cho hắn biết còn không bằng tự mình nghẹn.
Về đến nhà ăn qua loa chút đồ, Phùng Mục Chi liền lên giường nghỉ ngơi.
Giữa đêm, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt Thái Bằng.
Gương mặt dã vị mười phần dương cương.
(dương cương: đàn ông, nam tính)
Cùng với các loại cảnh tượng khó coi cùng mùi vị tiêu hồn tận xương...
Càng nghĩ càng không thể thu.
Phùng Mục Chi chỉ nghe qua sa vào sắc đẹp, mà không biết dính vào nam sắc cũng sẽ khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.
Vì thế, nàng đưa tay vươn tới mảnh đất tư mật của mình.
Đang ở lúc hứng khởi, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một ánh đèn điện thoại mãnh liệt tiến vào, chiếu đến chính là bộ vị nàng khó có thể mở miệng.
"Phùng tỷ, thật đủ hăng hái."
"Làm sao anh vào được?" Phùng Mục Chi nháy mắt luống cuống.
Thái Bằng không giải thích, bay thẳng đến cạnh nàng, đem cái tính khí đã sớm nóng rực kia hung hăng sáp nhập bộ vị đói khát khó nhịn.
"A —— "
Sau đó Thái Bằng cũng không rời đi, mà là thừa dịp Phùng Mục Chi mệt mỏi, lần thứ hai nhắc tới chuyện đi ăn máng khác.
"Tôi có giao tình mười mấy năm cùng Vương tổng, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?"
"Giao tình?" Thái Bằng hừ cười một tiếng, "Là 'Tiền' đi?"
Phùng Mục Chi không phủ nhận, "Tôi vốn là thương nhân, vì tiền cũng là chuyện hợp tình hợp lý, Hằng Vũ truyền thông các người có kinh tế mạnh như vậy sao?"
"Cô đã đến rồi không phải sao ~ "
Phùng Mục Chi sửng sốt.
Thái Bằng lại nói: "Chẳng lẽ cô còn nhìn không ra sao? Ông chủ các người đã bị Hàn Đông mê hoặc đến thần hồn điên đảo, cô đi theo y cũng là tự chịu diệt vong."
Phùng Mục Chi có một khắc thật sự đã bị Thái Bằng cảm động, nhưng rất nhanh lại khôi phục thần trí.
"Đừng nói nữa, tôi đều có định đoạt."
...
Phùng Mục Chi bị ép nóng nảy trực tiếp đem hợp đồng của Lý Thượng vứt lên bàn làm việc của Vương Trung Đỉnh.
"Lý Thượng hủy hợp đồng cùng công ty."
Diễn cảm Vương Trung Đỉnh không có biến hóa gì.
Phùng Mục Chi lại nghĩ Vương Trung Đỉnh nhìn ra phép khích tướng của mình, liền tiếp tục nói lời quyết đoán tạo áp lực cho cấp Vương Trung Đỉnh.
"Tiền bồi thường hợp đồng gấp mười đã chuẩn bị xong rồi."
Vương Trung Đỉnh nói: "Không cần."
Phùng Mục Chi lập tức phản bác, "Lý Thượng tâm ý đã quyết."
"Tôi là nói không cần tiền bồi thường."
"Cái gì?" Sắc mặt Phùng Mục Chi đột biến.
Vương Trung Đỉnh chỉ nói bốn chữ, nhưng bốn chữ này khiến cho Phùng Mục Chi ghi nhớ cả đời.
"Cầu còn không được." Vương Trung Đỉnh nói.
Phàm là người khiến Hàn Đông nháo tâm, tốt nhất có thể cút xa bao nhiêu thì cút.