Chuẩn bị khăn giấy trước đê.
Cuối cùng Tây Tây cũng không vượt qua được hùng hài tử kia.
Không có biện pháp, nhìn cha là biết, cha của hùng hài tử thể trạng tựa như Vương Trung Đỉnh, bắp chân một mảnh săn chắc, nhìn qua thật là kiện mỹ. Đáng tiếc chân Tây Tây lại giống Hàn Đông, trừ bỏ dài chút không còn bất cứ ưu thế gì.
Trận đấu vừa kết thúc, Tây Tây liền băng một bộ mặt không cam lòng bổ nhào vào trong lòng Hàn Đông.
Hàn Đông ôm Tây Tây ngồi lên đùi, lấy tay vỗ về phía lưng hài tử giúp thuận khí.
"Không có việc gì, lần này ta nhường, lần tới vượt qua a."
Mới vừa nói xong, hùng hài tử đã tới rồi.
"Tây Tây, cậu giận tớ sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Tây Tây ngạo kiều dán chặt vào hõm vai Hàn Đông, không nói lời nào.
Đổi lại là người giám hộ bình thường, lúc này khẳng định cười nói: "Yên tâm đi, nó sẽ không bởi vì chút việc nhỏ này mà tức giận đâu."
Hàn Đông này lại lé mắt nhìn, "Vô nghĩa, cháu chạy nhanh như vậy nó có thể không giận sao?"
Hùng hài tử lúng túng đứng đó.
Hàn Đông lại nói: "Không đi còn ngốc ở đây làm gì?"
"Ba của cháu bảo chuyển cáo một câu cho thúc."
"Cái gì?"
"Ba nói thúc chờ xem, trên sân đấu 5km sẽ thấy."
Hàn Đông trừng mắt, "Hắc, dám gây hấn với ta? Nói cho cha cháu biết, ông đây lúc nào cũng chờ hắn!!"
Hùng hài tử nhanh như chớp chạy về.
"Đứa bé kia tên là gì?" Hàn Đông hỏi.
"Triệu Nam." Tây Tây nói.
Nha, cũng là một phương hướng, "Vậy cha nó thì sao?" Hàn Đông lại hỏi.
"Triệu Chấn Bắc."
Ta phi, Đông Tây Nam Bắc Trung... Đây là loại tiết tấu muốn kết thông gia sao?
Hàn Đông lập tức hướng Tây Tây nói: "Cháu phải nhìn chuẩn chút, chúng ta là đại môn nhà giàu, người bình thường không thể kết giao, cháu biết cha của nó làm gì không?"
"Tổng cục Quảng Điện."
(Tổng cục Quảng Điện Trung Quốc viết tắt là SARFT quản lý về báo chí, xuất bản, điện ảnh, phát thanh và truyền hình, là một Bộ trực thuộc Hội đồng nhà nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Trung Hoa)
Mồ hôi Hàn Đông đổ xuống thành từng giọt trân châu, chẳng thể trách tướng mạo "Hạn ngu cấm bá".
(Hạn ngu cấm bá: Hạn chế giải trí, ngăn cấm truyền bá, chửi Tổng cục chỉ có suốt ngày ăn với cấm đây mà:v)
"Cái kia, Tây gia a, cháu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, lát nữa ta có thể phải nhường cho gã."
Tây Tây rất tỉnh táo nói: "Coi như không nhường thúc cũng chạy không qua, vị đó là quán quân Ma-ra-tông."Hàn Đông, "...cũng rất thật thà."
Tây Tây và Hàn Đông giống nhau, đứng trước vạch xuất phát đều ra vẻ không để ý, chờ vừa chạy liền bắt đầu liều mạng.
"Chạy mau a, chạy mau a..." Tiểu cánh tay Tây Tây lo lắng vung lên.
Ngón tay Hàn Đông đều bị tự mình nắm đến sắp căng gân rồi, lão tử đây là đang lấy mạng ra chạy được chứ?
Trương Chấn Bắc rất nhanh đã vượt qua Hàn Đông một vòng, lúc vượt qua còn nói: "Gánh nặng thần tượng lớn như vậy? Thi đấu còn đeo kính râm?"
(gánh nặng thần tượng: thần tượng luôn đặc biệt chú ý đến diện mạo, hành vi và các đặc điểm khác của mình, không bao giờ để lộ ra một hình ảnh xấu xí nào)
Hàn Đông khóc không ra nước mắt, sớm nói a, sớm nói lão tử đã sớm tháo xuống rồi, chính là sợ ngươi nhận ra mới đeo a...
Nửa chặng đường đầu Hàn Đông còn chú ý hình tượng một chút, chặng sau hoàn toàn chẳng quan tâm nữa, hổn hển loạn suyễn, đỏ mặt tía tai, mấy người giám hộ xem náo nhiệt ở bên cạnh ý vị nghị luận.
"Đây có phải Hàn Đông không? Nhìn thấy giống a!"
"Nghe nói tiểu diễn viên đối diễn cùng hắn cũng học ở trường này."
"Sẽ không thật sự là ruột thịt đi?"
"..."
Hàn Đông còn đang lau mồ hôi, Trương Chấn Bắc đã chạy vòng xong thứ hai đuổi tới.
"Minh tinh vì một đứa bé không phải con của mình chịu xuất đầu lộ diện như vậy tôi chính là lần đầu tiên mới thấy."
Kỳ thật Hàn Đông cũng không rõ, hắn bày đặt quảng cáo không chụp, tới đây mua việc cực nhọc, còn bị mọi người chỉ trỏ rốt cuộc là tính toán cái gì đây.
Nhiều lần nhìn thấy có mấy người giám hộ khoát tay nói không tiếp tục được, hắn cũng muốn dừng lại theo, kết quả vừa nhìn thấy bộ dáng Tây Tây hoa chân múa tay vui vẻ, hai cái chân tựa như không nghe lời tiếp tục tiến về phía trước.
Không bị bức đến mức độ nhất định, vĩnh viễn không biết người nào đó đối với mình có bao nhiêu quan trọng.
Lúc Hàn Đông ngừng lại nửa cái mạng cũng rơi mất rồi, thở hồng hộc chỉ vào Tây Tây nói: "Hôm nay ngươi nếu không gọi ta một tiếng cha, lão tử không để yên cho ngươi."
Tây Tây nhe răng nhỏ cười, không mở miệng.
Hàn Đông cũng không trông cậy gì, sau khi bình ổn hơi thở hỏi: "Không lấy được cúp vô địch cho cháu, thất vọng không?"
Tây Tây lắc đầu.
Hàn Đông yên tâm, vuốt vuốt cái đầu quả dưa nói: "Đồng học đang chờ cháu đó, mau đi đi."
Trước một khắc Tây Tây xoay người, đột nhiên kêu một tiếng ba ba.
Hàn Đông nhìn xung quanh, Vương Trung Đỉnh đến đây? Ở đâu? Ở đâu...
Chờ đến lúc nhận ra đây là gọi mình, Tây Tây đã không thấy bóng dáng.
Ta phi! Tốc độ phản ứng này, Hàn Đông cũng tự mình nghiến răng nghiến lợi.Bất quá một khắc nhấc chân đi ra ngoài kia, hắn vẫn cảm thấy một chuyến này, đáng giá.
...
"Vương tổng, có kết quả kiểm tra rồi."
Vương Trung Đỉnh vội hỏi: "Tình huống thế nào?"
"Hàn Đông có khoảng một phần tư huyết thống nước Nga."
Sau khi quẳng điện thoại xuống, Vương Trung Đỉnh liền hướng Nhị Lôi nói: "Giúp tôi đặt chuyến bay."
Nhị Lôi thắc mắc, "Vé máy bay đi công tác không phải đã sắp xếp xong rồi sao?"
"Không đi công tác."
"Vậy hiện tại phải đi đâu?"
"Biên cương."
Trong vòng hơn một tuần, Vương Trung Đỉnh liên tục qua lại giữa Nga và Trung Quốc để thu thập tin tức ở một làng biên cương, từng bước từng bước tìm tòi, coi như đào sâu ba thước cũng phải đào ra cha mẹ Hàn Đông.
Rốt cục, Vương Trung Đỉnh điều tra được thông tin về một hộ gia đình có quan hệ với Hàn Đông.
Nhưng không phải ở Nội Mông, mà là ở Hắc Hà.
Kết quả phản hồi của cục công an địa phương khiến cho Nhị Lôi trợn mắt líu lưỡi.
"Có thì có, nhưng là đã chết."
"Chết như thế nào?"
"Tai nạn giao thông."
Cảnh sát nói xong liền đem giấy chứng tử của Hàn Đông giao cho Nhị Lôi, trên ảnh chụp rõ ràng chính là Tây Tây nhắm mắt a, Nhị Lôi chảy mồ hôi lạnh ròng, này... Đây là tái hiện phim điện ảnh sao?
Vương Trung Đỉnh ngược lại rất lãnh đạm trấn định, hỏi cảnh sát: "Chết khi nào?"
"Năm bảy tuổi."
Nhị Lôi nhíu mày nhìn giấy chứng tử, "Đứa nhỏ này tên là Hàn Thiên Vương?"
"Ân, nghe nói là tên do ông ngoại đặt."
"Ông ngoại ruột?"
"Là cha của thẩm nó."
(thím = thẩm, thúc = chú, bá = bác nhé)
"A?."
Cảnh sát lại nói: "Lão nhân này đặc biệt thần, nhi đồng còn chưa sinh hạ đã tính ra ngày sinh nhật của nó, còn nói đứa nhỏ này tương lai là đại minh tinh. Kết quả mệnh quá xấu, không chỉ có chết yểu, ngược lại đem cả nhà đều khắc chết."
"Cả nhà?" Nhị Lôi kinh ngạc.
Cảnh sát gật đầu, "Thúc, thẩm, đường muội, muội muội ruột, mẹ, cha, ông ngoại... Có thể nói là diệt môn."
Vương Trung Đỉnh miễn cưỡng bình ổn tâm trạng, tiếp tục hỏi cảnh sát: "Ngài có thể nói cụ thể chút không?"
Thanh âm cảnh sát đều đều thuật lại.
"Thẩm nó và mẹ nó cơ hồ là mang thai cùng lúc, nhưng mà đứa bé gái con của thẩm mới vừa ra đời đã chết. Thúc nó luôn canh cánh trong lòng, nói đứa nhỏ này khắc đã chết con gái của mình, cho nên hai nhà liền đoạn tuyệt quan hệ. Sau đó đứa nhỏ này lại có thêm một muội muội, hai huynh muội gặp tai nạn xe mà chết, mẹ bọn trẻ luẩn quẩn trong lòng rồi tự sát, cha của nó một mình rời nhà. Chưa đến hai năm sau, người thúc lại tự tay giết vợ cùng cha vợ của mình, chạy án đến chỗ cha của nó, không ngờ người cha cũng bị tai nạn giao thông chết, cuối cùng người thúc bị tuyên án tử hình."
Nhị Lôi lặng lẽ xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, lượng tin tức này quá lớn.
Vương Trung Đỉnh có chút nghĩ không ra, "Đứa nhỏ này không có Nhị bá sao?"
"Chỉ có một Đại bá, tuổi còn trẻ đã chết."
Vương Trung Đỉnh nghi hoặc, nhị đại gia Hàn Đông cả ngày gọi kia, nhị đại gia kia là ai?
"Có thể đem ảnh chụp người cha cho tôi xem không?"
"Chờ tôi tìm xem."
Không đầy một lát, cảnh sát tìm thấy ảnh hồ sơ của người cha trên hệ thống, "Nha, đây là trước khi xảy ra tai nạn."
Nhị Lôi nháy mắt kinh ngạc đến ngây người, bởi vì người trong hình giống hệt Hàn Đông hiện tại.
Đây quả thực chính là bản hiện thực của 《 Trộm Ảnh 2》 a!
Cảnh sát thở dài, "Nói đến cha của nó cũng là mạng khổ, ca ca ruột đã chết, cha mẹ cũng ly hôn, cha nó liền đi theo bà nội nó tái giá vào gia đình hiện tại, sau đó có người thúc, cha nó liền bị gạt bỏ."
"Ý của ngài là cha và thúc của đứa bé là cùng mẹ khác cha?" Nhị Lôi hỏi.
Cảnh sát gật gật đầu, "Kỳ thật hai người bộ dạng rất giống nhau, chỉ là một người tay năm ngón bình thường, một người là lục chỉ."
"Ai là lục chỉ?" Nhị Lôi lại hỏi.
Vương Trung Đỉnh ở một bên sâu kín trả lời: "Đương nhiên là người cha, hắn là do ai sinh ra cậu còn không biết sao?"
Được rồi... Nhị Lôi không lên tiếng nữa.
Vương Trung Đỉnh lại hỏi cảnh sát: "Ngài có thể đem ảnh mẫu thân đứa bé cho tôi xem không?"
Cảnh sát tìm một lúc sau chỉ cho Vương Trung Đỉnh.
"Đây."
Vương Trung Đỉnh hơi nhíu mày, bởi vì y nhìn không ra mẫu thân nhi đồng có chút đặc điểm nào của người Nga, đồng dạng trên người phụ thân của hắn cũng không còn phát hiện.
"Trong nhà bọn họ có ai mang huyết thống Nga không?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Cảnh sát nói: "Chỉ có thẩm nó."
Cả người Vương Trung Đỉnh chấn động, sắc mặt Nhị Lôi cũng ở một khắc này đột biến.
"Có thể tìm ảnh chụp người thẩm cho tôi xem không?"
Cảnh sát vừa tìm vừa nói: "Thẩm nó lúc ấy chính là một bông hoa trong thôn, nghe nói hai cái đại chân dài kia mê đảo nam nhân cả thôn, hơn nữa có thể hát, hơn nữa có huyết thống nước Nga, còn có đoàn phim tìm nàng làm diễn viên đó."
Vương Trung Đỉnh càng nghe trong lòng càng bất an, chờ nhìn thấy diện mạo của người thẩm, thân thể đều cứng lại rồi.
Đây hoàn toàn là bản nữtrang của Hàn Đông.