Phong Mang

Chương 284: Ngươi được ta không được!




Chu Lê bị chỉnh, không chỉ có giúp cho Du Minh hả giận, còn mang đến cải thiện đáng kể cho tình trạng của cậu. Mấy người lúc trước luôn nhăm nhe hiện giờ đều thành thật lại, trong thời gian ngắn rốt cuộc không ai dám có tâm cơ gì với Du Minh nữa.

Nhưng mà tình huống của Hạ Hoằng Uy bên kia lại không hề hoà dịu, ngược lại có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng, lúc trước chỉ là Hạ mẫu, sau lại cả Hạ phụ, tình hình càng ngày càng phức tạp.

Cho nên, ngày tháng của Du Minh vẫn như cũ không được dễ chịu.

Cũng may có người anh em rắn rỏi Hàn Đông này mỗi ngày đồng cam cộng khổ cùng cậu, Du Minh và Hạ Hoằng Uy không được gặp mặt, Hàn Đông cũng không đi gặp Vương Trung Đỉnh, vô luận Vương Trung Đỉnh bên kia lấy lòng như thế nào, Hàn Đông vẫn là quyết tâm không quay về.

"Tôi nói, cậu làm loạn cái gì? Nên về thì về đi." Du Minh cũng nhìn không được nữa.

Hàn Đông ngạnh cổ lên vẻ mặt bất khuất, "Người kia đối với tôi như vậy, tôi lại dễ dàng tha thứ cho y? Tôn nghiêm nam nhân của tôi ở đâu?"

Hai chữ "tôn nghiêm" từ miệng tên đê tiện này nói ra nói đến Du Minh cảm thấy thật buồn cười, "Cậu phải hiểu cho chính xác đạo tôn nghiêm một chút, lần tới người ta tặng đồ vật này nọ cũng đừng nhận, Hồi Hồi ăn đến ngon lành như vậy, còn dám nói tôn nghiêm với tôi."

(hồi hồi 回回 là cái món nợ tội gì k biết =.=)

Trên mặt Hàn Đông có chút nhịn không nổi, "Tôi đó là sợ lãng phí lương thực, bỏ đi rất đáng tiếc, trả về lại nguội lạnh."

"Vậy đồng hồ trên cổ tay cậu thì sao? Cái này có thể trả."

Hàn Đông vừa nghe xong vội vàng ôm tay bảo vệ, hậu trứ kiểm bì cười, "Tôi nhưng không trả, tôi đang thiếu một cái đồng hồ dây da đeo buổi tối."

Du Minh hừ lạnh một tiếng, "Đồng hồ còn phân ban ngày ban đêm?"

"Cậu đây là không hiểu a? Ban ngày cần mang đồng hồ kim loại cứng cáp, tạo dựng khí chất thành thục lão luyện. Buổi tối mang đồng hồ dây da mềm mại, có thể mang bầu không khí thư giãn, cái này gọi là thưởng thức cuộc sống."

Du Minh 'thiết' một tiếng, không thèm nói gì nữa.

...

Bên này, Vương Trung Đỉnh hỏi Nhị Lôi: "Đồ vật tặng chưa?"

"Tặng rồi."

"Cậu ấy nhận không?"

"Nhận."

Vương Trung Đỉnh chờ thật lâu, hi vọng Nhị Lôi cấp cho chút mặt sau, kết quả miệng Nhị Lôi này vừa ngậm lại liền một mực không mở ra nữa.

"Cậu ấy không nói gì khác?" Vương Trung Đỉnh rốt cục nín không được hỏi.

Nhị Lôi biểu cảm có lỗi nói, "Gì cũng không nói."

Hàng này... Vương Trung Đỉnh quả thực không có cách nào với hành vi hai mặt này của hắn, lại tự nhận đuối lý, chỉ có thể cắn răng chịu đựng."Tây Tây." Mở miệng gọi nhi tử.

Tây Tây chạy chậm một đường vào phòng, "Ba ba."

"Đi gọi đuôi sam thúc thúc của con về." Vương Trung Đỉnh trực tiếp phân phó.

"Gọi như thế nào?" Tây Tây hỏi.

Vương Trung Đỉnh trầm mặc hơn nửa ngày mới mở miệng.

"Cứ nói con nhớ."

Tây Tây nói: "Nhưng mà con không nhớ chú ấy."

Vương Trung Đỉnh nóng nảy, "Làm sao con có thể không nhớ đây?"

"Chú ấy giành đồ ăn, đồ uống, đồ chơi của con, con vì sao phải nhớ?"

Vương Trung Đỉnh, "..." Nói cũng phải.

"Ba ba, liền cái đức hạnh đó, người sẽ không còn nhớ chú ấy đi?"

Vương Trung Đỉnh xoa xoa ấn đường, nói lời sâu sắc khuyên nhủ: "Chính là bởi vì chú ấy không khiến người ta yêu thích, chúng ta mới phải gọi về, ba ba bình thường là dạy con như thế nào?"

Tây Tây nói: "Dĩ sở bất dục vật thi vu nhân."

(thứ mình đã không thích chớ nên đẩy cho người khác)

"Cái này đúng rồi." Vương Trung Đỉnh gật đầu.

Tây Tây sâu kín thở dài, "Vậy được rồi, con tận lực."

...

Giữa trưa hôm sau, Tây Tây đến ký túc xá Hàn Đông, đi vào cũng không mài mài nị oai, mà làm một bộ tiểu Vương Trung Đỉnh sừng sững ở cửa, hai cái tiểu cánh tay khoanh vòng trước ngực.

"Cũng đủ rồi đi." Ồm ồm nhắc nhở.

Hàn Đông thoảng như không nghe thấy.

Đôi mắt nhỏ của Tây Tây tròn ngước lên trời một trận, "Đừng bắt cháu khó xử."

Hàn Đông như trước cứ thế ăn cơm của mình.

Tây Tây rốt cục băng không được nữa, ngón tay út mò lên khung cửa, rầu rĩ nói: "Cháu nhớ thúc."

Tâm Hàn Đông nháy mắt hóa thành một vũng nước.

Hắn lập tức đi qua ôm lấy Tây Tây, nói: "Vừa nãy ở cửa hàng ta thấy một cái xe đua đặc biệt khốc."

"Thật?" Tiểu mắt của Tây Tây lập tức sáng lên.

Hàn Đông gật đầu, "Thật, ta dẫn cháu đi xem xem."

Vì thế buổi tối, Tây Tây ôm một đại đội đồ chơi trở về nhà.

Vương Trung Đỉnh hỏi: "Người đâu?"

"Người nào?" Tây Tây đã đem toàn bộ lời của Vương Trung Đỉnh vứt ra sau đầu rồi.

Vương Trung Đỉnh chán nản, "Ta không phải bảo con gọi đuôi sam thúc thúc về sao?"

"Chú ấy không muốn về nữa." Tây Tây bận rộn đùa nghịch xe đua của mình.

Vương Trung Đỉnh nheo mắt, "Không trở lại nữa?"

Tây Tây ừ hai tiếng, "Chú ấy nói thời gian sau này nếu nhớ chú ấy, chỉ cần nhìn chỗ đồ chơi này là được."

Phổi Vương Trung Đỉnh hơi kém phát nổ, ngươi được ta không được a!Vì thế, Vương tổng luôn luôn lấy chính trực, cao lãnh làm trứ danh của chúng ta, cuối cùng bị ép đến nảy sinh ý đồ lừa đảo.

Trực tiếp thừa dịp Hàn Đông mộng du đi dụ bắt người.

Kết quả ngày hôm nay ý thức phòng bị của Hàn Đông đặc biệt mạnh, bất luận Vương Trung Đỉnh dùng chiêu số gì cũng không mắc mưu.

"Em không thể để Minh Nhi ở lại đây một mình, cậu ấy được em không được."

Vương Trung Đỉnh gấp đến độ ngay cả mấy lời tình thoại buồn nôn cũng sắp bão ra rồi.

"Tôi không có em thì được sao?"

Hàn người mù vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, "Bây giờ là thời kì đặc biệt, em phải lưu lại bồi cậu ấy."

"Em bồi thì bồi ban ngày a, ban đêm bồi cái gì?"

Hàn Đông lại vô cùng quyết tâm, vô luận Vương Trung Đỉnh nói như thế nào cũng không dao động.

Vương Trung Đỉnh không thể nhịn được nữa, thay đổi tác phong quân tử vốn có, trực tiếp khiêng người đi.

Hàn Đông gào thét, giãy dụa kêu khóc ầm ĩ không có tác dụng, cứ như vậy bị Vương Trung Đỉnh áp giải về nhà.

Sau khi về đến nhà, Vương Trung Đỉnh tựa như dã thú nhiều ngày chưa bắt được món ăn tanh, "Vung đũa ngấu nghiến" Hàn Đông một trận.

Hàn Đông so với y còn kích động hơn, liên tiếp bắn mấy lần, cuối cùng gào đến giọng đều khàn rồi.

Vương Trung Đỉnh thật không biết mấy ngày này hắn phải nghẹn như thế nào.

Vừa buồn bực lại đau lòng.

Trong lòng Vương Trung Đỉnh rất rõ, Hàn Đông cũng không có thực sự giận mình, hắn luôn là sấm to điểm nhỏ, ngoài miệng tính toán chi li, kỳ thật rộng rãi hơn so với bất kỳ ai.

Hắn không muốn trở về, hơn phân nửa là bởi vì Du Minh.

Kỳ thật Hàn Đông rất nghĩa khí.

Trước kia luôn trộm trở về, là bởi vì hắn cảm thấy chuyện này không lớn. Một khi Du Minh bên kia thực sự xảy ra chuyện, Hàn Đông tuyệt đối là kiên cố.

Loại nghĩa khí này ở trong giới, quả thực chính là vật báu hiếm thế. Không nói chỉ mới quen biết một hai năm, dù là loại quan hệ phát tiểu của Vương Trung Đỉnh cùng Hạ Hoằng Uy, cũng chưa hẳn có thể đạt tới mức độ này.

Hàn Đông người này, càng tiếp xúc sâu, càng yêu, nhìn càng thấu, càng khó mà kềm chế.

Vương Trung Đỉnh một đêm đều ôm chặt.

Buổi sáng, Hàn Đông tỉnh lại, trong mơ mơ màng màng chạm đến một lồng ngực rắn chắc lại bóng mịn, đó là loại xúc cảm mà từ nhỏ cuộc sống sung sướng lại trải qua trường kỳ rèn luyện mới có được, vì thế nhịn không được sờ soạng thêm một trận, miệng còn tìm đến cần cổ Vương Trung Đỉnh ý vị hôn.

Biểu tình trên mặt Vương Trung Đỉnh miễn bàn có bao nhiêu hưởng thụ.

Hàn Đông hôn lên hôn xuống mới ý thức ra không thích hợp, mạnh mở hai mắt, ngây ngốc nhìn Vương Trung Đỉnh.Vương Trung Đỉnh thu hồi biểu tình say mê hưởng thụ kia, ra vẻ một bộ dạng hờ hững tự nhiên.

"Em sao lại trở về đây?" Hàn Đông hỏi.

Mặt Vương Trung Đỉnh không đổi sắc trả lời: "Còn có thể tại sao? Mộng du tự mình trộm chạy về."

"Em biết mà ——" Hàn Đông một biểu cảm tự mình phỉ nhổ, "Em vẫn là phụ Minh Nhi rồi."

Vương Trung Đỉnh thúc giục, "Được rồi, nhanh chóng rời giường đi."

Hàn Đông như cũ ở trên giường vò tóc lăn lộn, "Ta con mẹ nó làm sao lại không có định lực như vậy đây..."

Khóe miệng Vương Trung Đỉnh thoáng lộ ra một nét cười lơ đãng.

...

Vài ngày sau, hậu kỳ 《 Trộm Ảnh 2》 thuận lợi hoàn công, trailer phim khai hỏa.

Sáng sớm, Vương Trung Đỉnh vừa hiện thân liền khiến cho cả đại lầu công ty đều sôi trào.

"Ta kháo, đây... Đây là Vương tổng sao?"

"Phải a, hôm nay sao lại đẹp trai như vậy?"

"A a a a, chưa từng thấy ngài ấy mặc như vậy, đây là có việc vui gì sao?"

"..."

Vương Trung Đỉnh nam nhân này xem trọng màu đen cùng xám chặt chẽ cẩn thận, ngày hôm nay lại mặc một áo sơmi màu đỏ rượu vang, làm nổi bật làn da đến phi thường hồng nhuận, thoạt nhìn cả người thần sắc phi phàm, không cần quá nhiều trang sức, chỉ cần đem tay áo xắn lên, cúc ngực vi mở, liền mê chết một đám nữ nhân.

Mà ngày hôm nay y lại đến một nơi mà mười mấy năm qua từ khi bắt đầu sự nghiệp chưa bao giờ hiện thân —— trường quay chương trình tống nghệ.

Chu Lê vướng vào thuốc phiện không thể tránh khỏi lại là một ảnh hưởng không nhỏ đến 《 Trộm Ảnh 2》, phần diễn của nàng toàn bộ bị cắt, cũng may không ảnh hưởng gì tới tính liền mạch của nội dung, cũng không cần gia nhập thêm nữ diễn viên mới.

Vì thế bộ phim này thành ra đều là nam nhân diễn.

Ngoại giới vốn đã ôm các loại nghi ngờ đối với 《 Trộm Ảnh 2》, Chu Lê rời khỏi càng hạ thấp đánh giá của mọi người.

Cho nên Hạ Dương Trác, Hàn Đông, Lý Thượng cả ba vị này phải sử xuất tất cả vốn liếng để vãn hồi lòng tin của người xem.

Tiết mục đầu tiên thường là khách quý mở màn.

Hạ Dương Trác thì không cần nói, vừa lên sân khấu liền là tiếng vỗ tay cùng reo hò như núi lở sóng thần, tạo thành áp lực không nhỏ cho hai người xuất tràng phía sau.

Lý Thượng lúc trước đã rất khoe khoang, lần này lại chung sân khấu với Hàn Đông, tâm tư tranh cường háo thắng đều viết ở trên mặt.

Độ biến hóa về nhan sắc của Lý Thượng trong một năm này có thể nói là kinh người, ngũ quan bình thường không có gì đặc biệt trở nên lập thể thâm thúy hơn rất nhiều. Nếu nói Hạ Dương Trác thuộc cấp bậc bơ kem, Lý Thượng chính là thuộc loại mị lực nam nhân thành thục gợi cảm.

(bơ kem chắc chỉ vẻ ngoài non nớt)

Mà Hàn Đông lại đi lộ tuyến hoàn toàn tương phản.

Một cái cà vạt xinh đẹp hình thắt hình M, một thân âu phục cắt may khéo léo. Vị trí ống quần giao với giày da chỉ dao động ở 0.5-2 cm, đảm bảo quần tây thời thời khắc khắc bảo trì độ huyền rũ tự nhiên lại không đến mức xuất hiện nếp uốn trên giày.

Cẩn thận chặt chẽ chuyên nghiệp như thế, tất phải xuất ra từ tay Vương Trung Đỉnh.

Lời dạo đầu đi qua, MC liền tiến hành phỏng vấn đồng thời với cả ba người.

Trong quá trình phỏng vấn này, đều có thể thấy được đạo hạnh sâu cạn của mỗi vị.

Lý Thượng hiển nhiên là trải qua không ít chương trình như vậy, giành nói giành máy quay giành đến vô tình lại tự nhiên, thường xuyên gánh những vấn đề lớn, đùa đến người xem dưới đài cười ha ha, khí tràng nháy mắt vượt qua hai người còn lại.

Mà Hàn Đông có danh dự quốc tế quấn thân, lại thêm cố ý giả bộ cao lãnh, làm cho người ta nảy sinh một loại cảm giác khó có thể tiếp cận, MC vốn cũng không dám nói chuyện với hắn, bởi vậy cơ hội phát biểu liền càng ít.

Phỏng vấn đồng thời để làm nóng đã xong, MC bắt đầu phỏng vấn từng người.

Đầu tiên chính là Lý Thượng.

"Nghe nói Lý Thiên Bang là người nhiều biệt danh nhất trong giới, cái gì Lý Đại Chân Dài a, Lý Đại Tài Tử a, có thể nói cho chúng tôi biết cụ thể về từng cái không?"

Lý Thượng ra vẻ khiêm tốn, "Không không, mọi người chỉ là nói vui thôi."

MC rất biết bưng hắn, "Không phải chứ? Lý Đại Chân Dài chính là người trong giới công nhận a. Tôi nhớ lúc ấy trên bìa tạp chí đều là ảnh chân dài của anh, lúc ấy tôi đã nghĩ, chân người này là như thế nào? Lại có thể dài như vậy, đã vậy còn thẳng."

Lý Thượng cũng phi thường phối hợp với MC, hôm nay mặc một cái quần dài bó sát, càng lộ ra hai cái chân thon dài cao ngất.

"Có thể cho chúng tôi thưởng thức chân dài hay không?"

Lý Thượng ngượng ngùng, "Hay là thôi đi?"

MC ý vị khuyến khích, người xem dưới đài cũng ồn ào theo.

"Đi một vòng, đi một vòng."

Lý Thượng "miễng cưỡng" đi một vòng ở trên đài, từng tư thế đặt chân đều vừa hay triệt để khoe ra hai cái đại chân dài.

Dưới đài tiếng thét chói tai liên tục.

MC lại nói: "Lý Thiên Bang còn có một biệt hiệu —— Lý Đại Tài Tử, người xem biết là từ đâu mà có không?"

Mọi người ồn ào không rõ.

MC nói: "Năm trước bộ phim 《 Xé Rách 》 đại nhiệt, kịch bản chính là Lý Thiên Bang sáng tác."

Phía dưới nháy mắt một mảnh tiếng kinh hô.