Lúc Hàn Đông trở về phòng, Tây Tây đã thông báo xong xuôi tình huống cho Vương Trung Đỉnh.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh có thể suy nghĩ là biết.
"Thế nào?" Hỏi Hàn Đông.
Hàn Đông khó có khi thành thật như vậy, "Quả thật so với anh soái... hơn một chút."
Một cước bị đạp bay đến giường lớn.
Hàn Đông một bên xoa mông, một bên còn trơ mặt đập giường cười to.
"Chỉ thổi phồng hắn một câu, anh đến nỗi sao?"
Vương Trung Đỉnh không nói chuyện, trực tiếp trầm mặt tông cửa xông ra.
Hàn Đông lúc này mới cảm giác được không thích hợp, nháy mắt cười không nổi nữa.
Chuyện gì xảy ra?
Ta vẫn chưa tiết lộ thân phận của Nguyên Trạch a, như thế nào phản ứng này giống như là...
Hàn Đông chuyển tầm mắt về phía Tây Tây.
Người phía sau đang che cái tiểu miệng vụng trộm vui.
"Là tiểu tử ngươi, xem lão tử có gọt chết ngươi không!"
"A a a a..."
Vương Trung Đỉnh ra cửa liền hỏi Nhị Lôi: "Em họ của Hạ Hoằng Uy kia, an bài chỗ ở chưa?"
"Chưa, vẫn luôn ở trên phi cơ, trong máy bay kia tương đối xa hoa, so với điều kiện trên đảo của chúng ta ưu việt hơn, hẳn là không cần phải an bài phòng."
"Như vậy sao được? Hắn có thể không cần, tôi nhất định phải an bài, đây là đạo đãi khách cơ bản."
Nhị Lôi gật gật đầu, "Vậy được rồi."
Vương Trung Đỉnh đi đến máy bay sang trọng của Nguyên Trạch, bên trong cabin, Nguyên Trạch đang ngồi ở quầy ba tự rót tự uống, thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm.
"Nguyên tổng, Vương tổng đến gặp ngài."
Nguyên Trạch nhướng mày, "Vương tổng?"
"Chính là Vương Trung Đỉnh, chủ tịch tập đoàn Trung Đỉnh, cũng là bạn từ nhỏ của biểu ca ngài."
"Thì ra là hắn, mời vào đi."
Một khắc Vương Trung Đỉnh nhìn thấy Nguyên Trạch kia, cũng cương chết lặng vài giây đồng hồ, không có biện pháp, dung nhan kia lực sát thương quá lớn.
Nếu là đem khuôn mặt này ghép lên dáng người của Hàn Đông, liền có thể đặt vào viện bảo tàng làm triển lãm rồi.
Bất quá sau khi phục hồi lại tinh thần Vương Trung Đỉnh cũng không biểu hiện ra địch ý gì, tựa như nhìn thấy khách nhân thông thường, chào hỏi bắt tay thái độ bình thản.
Cũng là một người Nguyên Trạch phi thường để ý, số lần xuất hiện công khai của Vương Trung Đỉnh tính ra không nhiều lắm nhưng đều thể hiện ra khí chất không tầm thường cùng kiểu thời trang đã đẹp phải đẹp hơn, khiến Nguyên Trạch có thêm chút hảo cảm, lời nói lạnh lùng ngạo mạn cũng hạ xuống không ít."Vương tổng, ngưỡng mộ đã lâu." Một ly rượu tây đưa tới trước mặt Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh lễ phép tiếp nhận, nhấp một ngụm, gật gật đầu, "Không tồi, là khẩu vị tôi thích."
Nguyên Trạch ảm đạm cười, "Xem qua ngài sản xuất mấy bộ phim, tiêu chuẩn đều phi thường cao."
"Quá khen."
Nguyên Trạch chợt lời nói xoay chuyển, "Vương tổng, có câu không biết có nên nói hay không..."
Vương Trung Đỉnh sảng khoái trả lời: "Cứ nói đừng ngại."
"Tôi rất khó lý giải, một nam nhân phẩm hạnh tốt như Vương tổng, như thế nào lại vạn nữ nhân như hoa như ngọc không thích, cố tình ái mộ một nam nhân?"
Vương Trung Đỉnh bật cười, "Kỳ thật tôi cũng rất khó hiểu."
Thấy Vương Trung Đỉnh chẳng những không tức giận, còn biểu đạt ra đồng tình bất đắc dĩ, Nguyên Trạch cũng không còn điểm băn khoăn lúc đầu, nói chuyện càng thêm không nể mặt.
"Hàn Đông kia đứng không đứng cùng, ngồi không ngồi cùng, phản ứng chậm chạp, ngôn ngữ hỗn loạn, ở trong mắt tôi cơ hồ không có điểm nào tốt."
"Thật tốt quá." Vương Trung Đỉnh buột miệng. =)))))))))
Nguyên Trạch, "..."
Vương Trung Đỉnh tiếp tục nói: "Hắn quả thật không có điểm nào tốt."
"Nếu như vậy, tôi khuyên Vương tổng nên sớm chia tay hắn cho thỏa đáng, miễn cho thanh danh của mình bị hủy."
Vương Trung Đỉnh giả bộ một vẻ mặt bất đắc dĩ, "Có đôi khi, không phải muốn chia có thể chia được."
Nghe nói như thế, Nguyên Trạch lập tức nghĩ đến chính là Hàn Đông nắm giữ một vài cơ mật của công ty, mới khiến cho Vương Trung Đỉnh nhìn trước ngó sau như thế.
(nhìn trước ngó sau: do dự, không quyết đoán)
"Vương tổng thật sự là phải gặp người không tốt đẹp gì." Nguyên Trạch một giọng điệu cảm thông.
Vương Trung Đỉnh lại làm một giọng điệu lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình.
"Tôi chỉ là tạo phúc nam nhân khác, chỉ cần các người đừng đi theo vết xe đổ của tôi là tốt rồi."
Nguyên Trạch cười cười, "Vương tổng thực biết đùa."
...
Sau khi Vương Trung Đỉnh đi không lâu, Hàn Đông liền mon men đi tra xét tình huống.
Từ phòng thủy tinh đến sân bay, trên đường phải vượt qua mảnh rừng rậm kia, lúc này trời đã đen như mực, rừng cây càng toát ra vẻ âm trầm.
Hàn Đông không dùng đèn pin, trong hoàn cảnh tối đen, thị giác của hắn còn linh mẫn hơn so với bình thường.
Đột nhiên, Hàn Đông nghe được một trận tiếng bước chân quỷ dị.
Lúc nhanh lúc chậm, lúc nhẹ lúc nặng, như là bị thọt.
Trong đoàn phim không có người què a!Huống hồ đã trễ thế này, ai lại đi tung tung ở trong rừng rậm như vậy đây?
Chẳng lẽ là ban ngày lạc đường bị thương, không đi ra được?
Hàn Đông đưa mắt nhìn bốn phía, không thấy một bóng người.
Có lẽ là nghe nhầm rồi, Hàn Đông nhấc chân lên tiếp tục đi lên phía trước.
Kết quả đi chưa tới hai bước, tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên, còn kèm thêm tiếng thở dốc.
Chờ Hàn Đông dừng lại, lại không thấy một bóng người, chỉ có cỏ dại xung quanh đong đưa theo gió đêm.
Kháo! Coi như phải quay phim ma ở chỗ này, cũng không cần giúp tôi xây dựng không khí như vậy đi?
"Ai a?" Hàn Đông gầm lên giận dữ.
Không người trả lời.
"Thiếu con mẹ nó giả thần giả quỷ cho tôi, mau cút ra đây!"
Lúc này, một thanh âm trầm thấp vang lên tại một bụi cỏ cách đó không xa.
"Cậu cũng có lúc sợ hãi?"
Thân hình Hàn Đông cứng đờ, nháy mắt đoán được đây là thanh âm của Lý Thượng.
"Cậu đêm hôm không ngủ đi, chạy tới đây làm gì?" Hàn Đông đi về hướng phát ra thanh âm.
Lý Thượng không nói gì, vừa bình ổn hơi thở, vừa lấy thuốc lá từ trong túi quần ra tự mình đốt.
Thời điểm Hàn Đông đi đến bên cạnh, mồ hôi trên trán Lý Thượng đã chảy thành giọt đồng loạt chảy vào trong cổ áo.
Hàn Đông nháy mắt hiểu được sao lại thế này rồi.
Lý Thượng có một cảnh diễn chạy ở trong rừng, nhưng là sau khi làm phẫu thuật, chân của hắn cơ bản đã mất đi khả năng chạy. Vì không muốn bị chế giễu, liền thừa dịp mọi người nghỉ ngơi, trộm đến cánh rậm này khổ luyện. (cũng khổ)
Vừa rồi Hàn Đông sở dĩ không nhìn thấy người, là bởi vì Lý Thượng chạy một hồi liền bị trượt ngã. Nơi này cỏ tương đối đối cao, hơn nữa trời tối đen, nếu bị ngã xuống sẽ rất khó phát hiện.
"Sớm biết có ngày này, lúc trước còn cố làm gì?" Hàn Đông quả nhiên bắt đầu nói nói mát.
Lý Thượng lạnh mặt nói: "Cũng không có việc gì? Không có việc gì thì cút nhanh đi."
Hàn Đông không chỉ có không đi, còn vui sướng khi người gặp họa, xoay quanh người Lý Thượng.
"Ca đây đi đứng cũng được đi? Hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng đi? Có phải rất ghen tị không?"
Lý Thượng nắm lấy một viên đá ném về hướng Hàn Đông.
"Cậu con mẹ nó mới ghen tị? Cút!!!"
Hàn Đông cười ha ha, "Tự mình chậm rãi chịu tội đi, cho cậu lúc trước ra vẻ, đáng!"
Lý Thượng chính là đi lại không thuận tiện, nếu đi đứng tốt, đã sớm nhào lên đem Hàn Đông kia bóp chết rồi.
...
Lúc Hàn Đông tới sân bay, Vương Trung Đỉnh đã rời đi, hai người đi hai đường khác nhau, cho nên trên đường không gặp.
Nguyên Trạch vừa thấy Hàn Đông, ý tứ bài xích trên mặt vô cùng rõ ràng.
"Tới làm gì?"
Hàn Đông nói: "Tôi tới tìm Vương Trung Đỉnh."
Nguyên Trạch mới vừa nghe Vương Trung Đỉnh phun tào bản tính Hàn Đông này ném đi không được, lúc này thấy hắn tìm đến, cảm giác chán ghét càng cường liệt hơn.
"Đuổi đến thật là đủ nhanh a."
Hàn Đông cười hắc hắc, "Vậy anh ta chỗ này không?"
"Không có." Nguyên Trạch trả về hai chữ lạnh lùng.
Hàn Đông kinh ngạc, "Không có ở đây? Không thể nào? Cái kia, vừa nãy ra cửa, tôi vẫn còn nhìn thấy..."
Phanh!
Lời còn chưa nói xong, cửa cabin đã đóng lại.
Hàn Đông phải là một cái quẫn, liền cái thái độ này còn có thể yêu thích ta? Thực con mẹ nó tà môn!
Thời điểm Hàn Đông trở lại phòng thủy tinh, Vương Trung Đỉnh đang tắm trong phòng tắm. Hàn Đông nghe được tiếng nước ào ào, trong lòng nhất thời thở nhẹ nhõm một hơi.
Tây Tây đã nằm úp trên sofa nhỏ ngủ.
Hàn Đông bế nó lên.
Tiểu cánh tay Tây Tây ôm một vòng trên cố hắn, thì thào gọi: "Ba ba, ba ba..."
Hàn Đông đặc biệt không biết xấu hổ đáp lại, "Ây, ây..."
Vương Trung Đỉnh chờ ở phòng tắm tương đối lâu, vốn là muốn đợi Hàn Đông vào cùng tắm, kết quả hàng này đặt đầu lên giường liền ngủ mất rồi.
Chờ Vương Trung Đỉnh đi ra, Hàn Đông lại không thấy bóng.
Áo, quần đều ở đây, chỉ riêng người không thấy.
Trong lòng Vương Trung Đỉnh thầm hô một tiếng không ổn, nhị hàng này tuyệt đối là mộng du chạy ra ngoài rồi, vừa muốn mặc y phục đi ra ngoài tìm, Hàn Đông liền phong trần mệt mỏi bước vào cửa.
"Em đi làm gì vậy?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hàn Đông không nói chuyện, trực tiếp chui vào chăn.
Vương Trung Đỉnh đoán được vị này nhất định là bị lạnh, không tiếp tục quở trách, chỉ kéo lại chăn cho hắn, đi qua đóng cửa.
...
Sau khi Lý Thượng trở về, cơ hồ cả người đều tê liệt rồi.
Hắn miễn cưỡng tắm rửa một cái, thật vất vả bò lên giường, kết quả phát hiện cửa sổ không hiểu sao lại mở.
Bỏ đi, lại phải xuống giường, đối với hắn mà nói ngang với chịu tra tấn. Không liên quan a, gió đêm đặc biệt lạnh, tổn thương ở chân rất dễ nặng thêm.
Giằng co qua lại một lúc, Lý Thượng vẫn là cố nén khó chịu ở chân, từng bước một lết tới phía trước cửa sổ.
Vừa muốn kéo cửa sổ đóng lại, động tác đột nhiên ngừng một chút.
Ngay trên tủ đứng cạnh cửasổ, đặt một hộp thuốc mỡ giúp lưu thông máu...