Cái này, Du Minh ngăn như thế nào cũng đều không nổi nữa.
Hạ Hoằng Uy túm lên áo Hàn Đông, giống xử trí một con tử cẩu, không khoan nhượng kéo ra bên ngoài.
"Ai nha ai nha, anh đừng nóng như vậy, người mộng du bị đánh thức sẽ hóa điên." Du Minh đuổi theo phía sau khuyên.
Hạ Hoằng Uy quay sang lộ ra một nụ cười giống như lệ quỷ.
"Yên tâm đi, hắn nếu là không điên, lão tử cũng sẽ đem hắn làm đến điên!"
Du Minh, "..."
Phịch một tiếng, cửa xe đóng lại.
Hàn Đông trực tiếp bị mang đến "Lò sát sinh".
Tây Tây không biết từ đâu vọt ra, ở phía sau xe vừa khóc vừa đuổi theo.
Hàn Đông nhắm mắt gầm lên giận dữ: "Mau ngăn nhi tử của tôi lại a! Nếu bị ngã đau lão tử nêm chết các người!"
Mới vừa nói xong, chính mình liền bị đẩy ngã xuống ghế.
Cho dù như vậy, Hàn Đông cũng vẫn không mở mắt.
Thời điểm Vương Trung Đỉnh chạy tới, Hạ Hoằng Uy đã sớm không thấy bóng rồi, y chứng kiến Tây Tây khóc đến thê thảm, đành trước tiên dỗ dành mẫy câu.
"Ba ba giúp con tìm trở về."
Tây Tây híp hai mắt sưng đỏ gật gật đầu: "Không thể để cho chú ấy lại bị người mang đi nữa."
Thần kinh mẫn tuệ của Vương Trung Đỉnh lập tức bắt giữ tới cái chữ "lại" kia.
"Cái gì gọi là lại bị người mang đi?"
"Thúc thúc lúc nhỏ đã bị người ta mang đi."
Vương Trung Đỉnh thần kinh căng thẳng: "Làm sao con biết?"
Tây Tây không nói nữa, cuộn người trong lòng Vương Trung Đỉnh thở đều đều. Trên thực tế vừa rồi vẫn chưa có thật sự tỉnh, cả quá trình đuổi theo xe đều là mộng du.
Vương Trung Đỉnh giao Tây Tây cho Du Minh trông giữ, bản thân vội vàng đuổi theo xe Hạ Hoằng Uy.
Trong lúc Du Minh ôm Tây Tây, Tây Tây thỉnh thoảng còn giãy mấy cái, miệng thì thào thúc thúc, thúc thúc, tiểu tay đã bấu chặt thành mấy bông hoa trên chiếc áo sơ mi cao cấp của Du Minh.
Du Minh kinh ngạc, không phải nói "Không thân" sao? Nhìn điệu bộ này giống như là "Không có hắn không được" a?
Hạ Hoằng Uy đưa Hàn Đông đến một hội sở, vào phòng liền lột quần hắn, kết quả roi da cũng đã vung lên, lại sửng sốt hạ xuống không nổi nữa.
Kháo! Chân dài xinh đẹp như vậy làm gì?
Hạ Hoằng Uy hoàn hồn lại, tiếp tục giương roi da lên.
Kết quả trong nháy mắt quất xuống lại dừng.
Thật sự là không hạ thủ nổi a!
Tựa như đang đem một trân bảo cận tồn trên đời phá hủy. Trừ bỏ tâm lý văn vẹo, ai lại có thể làm ra loại chuyện thất đức này?Vì thế, Hạ Hoằng Uy đổi sang phương pháp nhéo.
Một mặt có thể trút căm phẫn, một mặt còn có thể thử tiếp xúc chút.
Kết quả, Hàn Đông đau đến gào khóc vẫn nhất quyết không tỉnh.
Hạ Hoằng Uy oán thầm: nếu cứ không tỉnh, chẳng phải nhéo vô ích?
Vì thế, Hạ Hoằng Uy lại tăng thêm lực.
Kết quả, Hàn Đông tựa như tự mở ra hình thức bảo hộ, vô luận đau đến bao nhiêu thảm thiết, chính là mắt vẫn không mở.
Ta không tin trị không được ngươi!
Hai cái gọng kìm của Hạ Hoằng Uy vừa muốn phát uy, chợt nghe một trận tiếng ồn ào bên ngoài, tiếp theo cửa bị đá văng, Vương Trung Đỉnh bước nhanh tiến vào.
Chứng kiến trên đùi Hàn Đông xanh một khối tím một khối thảm đến cực điểm, Vương Trung Đỉnh cảm giác như chính là tim mình đang bị người mạnh nhéo mấy cái, sắc mặt nháy mắt theo nhan sắc của "đôi chân bảo bối" kia ra đi.
"Ai cho cậu nhéo?" Vương Trung Đỉnh rống to.
Hạ Hoằng Uy mặt không đổi sắc: "Lão tử nhéo hắn là nhẹ, không chặt hai cái chân này đã là không tồi rồi."
"Có ý gì?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hạ Hoằng Uy đem bao nhiêu "Chuyện tốt" của Hàn Đông một năm một mười thuật lại.
"Vậy thì thế nào?" Vương Trung Đỉnh lơ đễnh, "Đây là ân oán cá nhân bọn họ, đương sự người ta cũng chưa nói gì, cậu chỉ là anh họ làm loạn cái gì?"
"Làm loạn?" Hạ Hoằng Uy cũng nóng nảy, "Đó là đệ đệ tôi, hơi kém bởi vì hắn mà chết! Tôi có thể ngồi yên không ý đến?"
Trên thực tế Vương Trung Đỉnh cũng thật sự chột dạ, nhưng mà không có biện pháp, đau lòng quá lớn, lúc này y chỉ có thể lựa chọn không nói lý lẽ, một quyền hướng tới bụng Hạ Hoằng Uy.
Hạ Hoằng Uy tránh không kịp, mặt đều đau đến méo mó.
"Cậu con mẹ nó cũng dám động thủ với tôi?" Hạ Hoằng Uy túm lên cổ áo Vương Trung Đỉnh giận dữ hét.
Vương Trung Đỉnh châm biếm lại: "Không có biện pháp, em ấy là vợ tôi, tôi không thể đứng nhìn không can thiệp."
Hạ Hoằng Uy hung hăng gật đầu: "Được, được, cậu có dũng khí!" Lại một quyền trả trở về.
Vì thế, hai người nhanh chóng biến thành đánh nhau.
Bảo tiêu bên ngoài nghe được động tĩnh, vội vàng xông tới khuyên, thật vất vả mới đem hai người đang lửa giận ngùn ngụt này tách ra.
"Vương Trung Đỉnh, cậu con mẹ nó không còn thuốc chữa!" Hạ Hoằng Uy chà xát máu ở khóe miệng, không cam lòng mắng.
Vương Trung Đỉnh thoảng như không nghe thấy, trực tiếp mặc quần vào cho Hàn Đông, dùng bả vai bị thương vác hắn ra ngoài.
Mà trong lúc đó, Hàn Đông vẫn thủy chung không tỉnh.
Vương Trung Đỉnh một bên nghiến răng nghiến lợi một bên lại đau lòng không thôi, y không rõ Hàn Đông vì cái gì bị kích thích lớn như vậy cũng vẫn không tỉnh lại.
Chẳng lẽ thật sự là sợ tỉnh dậy sẽ cảm nhận được đau đớn, cho nên mở ra hình thức tự bảo hộ?
Đang nghĩ ngợi, Hàn Đông liền tỉnh lại rồi.
Đau lòng trong mắt Vương Trung Đỉnh vèo thu hồi, sắc mặt cũng hạ nhiệt nhanh chóng.
"Em thật đúng là biết tỉnh?"
Hàn Đông vẻ mặt mờ mịt: "Làm sao vậy?"
Vừa hỏi xong liền gục xuống hít sâu một hơi: "Chân em bị sao vậy? Ai nha, sao đau như vậy?"
Vương Trung Đỉnh nghi hoặc: "Em thật không nhớ rõ sao?"
"Nhớ rõ cái gì?"
Vương Trung Đỉnh cẩn thận quan sát biểu tình Hàn Đông, phát hiện không có dấu vết gì giả tạo.
Lúc này, Vương Trung Đỉnh đột nhiên nghĩ đến cái câu "Không thể để cho chú ấy lại bị người mang đi" của Tây Tây, nháy mắt huyết áp tăng vọt.
Chẳng lẽ thân thế đích thực của Hàn Đông ở ngay trong đầu của hắn, chỉ là bị tự hắn giấu đi!
Dạo này tôi thật là điên quá =.=
Vì thế, Hạ Hoằng Uy đổi sang phương pháp nhéo.
Một mặt có thể trút căm phẫn, một mặt còn có thể thử tiếp xúc chút.
Kết quả, Hàn Đông đau đến gào khóc vẫn nhất quyết không tỉnh.
Hạ Hoằng Uy oán thầm: nếu cứ không tỉnh, chẳng phải nhéo vô ích?
Vì thế, Hạ Hoằng Uy lại tăng thêm lực.
Kết quả, Hàn Đông tựa như tự mở ra hình thức bảo hộ, vô luận đau đến bao nhiêu thảm thiết, chính là mắt vẫn không mở.
Ta không tin trị không được ngươi!
Hai cái gọng kìm của Hạ Hoằng Uy vừa muốn phát uy, chợt nghe một trận tiếng ồn ào bên ngoài, tiếp theo cửa bị đá văng, Vương Trung Đỉnh bước nhanh tiến vào.
Chứng kiến trên đùi Hàn Đông xanh một khối tím một khối thảm đến cực điểm, Vương Trung Đỉnh cảm giác như chính là tim mình đang bị người mạnh nhéo mấy cái, sắc mặt nháy mắt theo nhan sắc của "đôi chân bảo bối" kia ra đi.
"Ai cho cậu nhéo?" Vương Trung Đỉnh rống to.
Hạ Hoằng Uy mặt không đổi sắc: "Lão tử nhéo hắn là nhẹ, không chặt hai cái chân này đã là không tồi rồi."
"Có ý gì?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hạ Hoằng Uy đem bao nhiêu "Chuyện tốt" của Hàn Đông một năm một mười thuật lại.
"Vậy thì thế nào?" Vương Trung Đỉnh lơ đễnh, "Đây là ân oán cá nhân bọn họ, đương sự người ta cũng chưa nói gì, cậu chỉ là anh họ làm loạn cái gì?"
"Làm loạn?" Hạ Hoằng Uy cũng nóng nảy, "Đó là đệ đệ tôi, hơi kém bởi vì hắn mà chết! Tôi có thể ngồi yên không ý đến?"
Trên thực tế Vương Trung Đỉnh cũng thật sự chột dạ, nhưng mà không có biện pháp, đau lòng quá lớn, lúc này y chỉ có thể lựa chọn không nói lý lẽ, một quyền hướng tới bụng Hạ Hoằng Uy.
Hạ Hoằng Uy tránh không kịp, mặt đều đau đến méo mó.
"Cậu con mẹ nó cũng dám động thủ với tôi?" Hạ Hoằng Uy túm lên cổ áo Vương Trung Đỉnh giận dữ hét.
Vương Trung Đỉnh châm biếm lại: "Không có biện pháp, em ấy là vợ tôi, tôi không thể đứng nhìn không can thiệp."
Hạ Hoằng Uy hung hăng gật đầu: "Được, được, cậu có dũng khí!" Lại một quyền trả trở về.
Vì thế, hai người nhanh chóng biến thành đánh nhau.
Bảo tiêu bên ngoài nghe được động tĩnh, vội vàng xông tới khuyên, thật vất vả mới đem hai người đang lửa giận ngùn ngụt này tách ra.
"Vương Trung Đỉnh, cậu con mẹ nó không còn thuốc chữa!" Hạ Hoằng Uy chà xát máu ở khóe miệng, không cam lòng mắng.
Vương Trung Đỉnh thoảng như không nghe thấy, trực tiếp mặc quần vào cho Hàn Đông, dùng bả vai bị thương vác hắn ra ngoài.
Mà trong lúc đó, Hàn Đông vẫn thủy chung không tỉnh.
Vương Trung Đỉnh một bên nghiến răng nghiến lợi một bên lại đau lòng không thôi, y không rõ Hàn Đông vì cái gì bị kích thích lớn như vậy cũng vẫn không tỉnh lại.
Chẳng lẽ thật sự là sợ tỉnh dậy sẽ cảm nhận được đau đớn, cho nên mở ra hình thức tự bảo hộ?
Đang nghĩ ngợi, Hàn Đông liền tỉnh lại rồi.
Đau lòng trong mắt Vương Trung Đỉnh vèo thu hồi, sắc mặt cũng hạ nhiệt nhanh chóng.
"Em thật đúng là biết tỉnh?"
Hàn Đông vẻ mặt mờ mịt: "Làm sao vậy?"
Vừa hỏi xong liền gục xuống hít sâu một hơi: "Chân em bị sao vậy? Ai nha, sao đau như vậy?"
Vương Trung Đỉnh nghi hoặc: "Em thật không nhớ rõ sao?"
"Nhớ rõ cái gì?"
Vương Trung Đỉnh cẩn thận quan sát biểu tình Hàn Đông, phát hiện không có dấu vết gì giả tạo.
Lúc này, Vương Trung Đỉnh đột nhiên nghĩ đến cái câu "Không thể để cho chú ấy lại bị người mang đi" của Tây Tây, nháy mắt huyết áp tăng vọt.
Chẳng lẽ thân thế đích thực của Hàn Đông ở ngay trong đầu của hắn, chỉ là bị tự hắn giấu đi!