Phong Mang

Chương 150: Mắc nợ chồng chất




Du Minh đi không bao lâu, diện thoại Hàn Đông liền vang lên.

Nha? Sao điện thoại lại quay về rồi?

Hàn Đông chỉ cảm thấy thắc mắc, lại không ý thức được căn phòng so với trước kia sạch sẽ hơn rất nhiều, hoặc nói là lúc trước hắn căn bản không hề có cảm giác bẩn.

Người gọi điện thoại là Lý Thượng.

"Có rảnh không? Đi ra tâm sự chút." Lý Thượng hỏi.

Hàn Đông ngẫm lại ngày hôm nay vừa trở về, nhất định không có việc gì bận, vì thế liền đáp ứng.

Trên đường, tiểu Lương quay sang Hàn Đông nói: "Lý Thiên Bang bị thương."

Hàn Đông mấy ngày này vẫn luôn tách biệt với thế giới bên ngoài, đối với tình hình của Lý Thượng hoàn toàn không biết gì.

"Bị thương? Chuyện khi nào?"

"Ngay ngày hôm sau khi các cậu thi đấu xong, nói là trong lúc huấn luyện bị ngã gãy xương. Nhưng tôi nghe người ta nói, hắn gần đây căn bản không có huấn luyện, không biết có phải chỉ là cố ý lăng xê hay không."

Hàn Đông lắc đầu, Lý Thượng chắc chắn sẽ không mạo hiểm dùng "xương cốt" để lăng xê, khả năng lớn là thật sự bị thương, chỉ là nguyên nhân thực sự không phải do huấn luyện, có thể là có ẩn tình khác."

20 phút sau, Hàn Đông đến địa điểm hẹn trước.

Lý Thượng đã ở bên trong chờ hắn, so với quá khứ đại phô trương, lần này chỉ dẫn theo một gã bảo tiêu. Hơn nữa sau khi Hàn Đông đi vào, người bảo tiêu này bị mời đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Hàn Đông cùng Lý Thượng.

"Cậu bị thương?" Hàn Đông hỏi.

Lý Thượng bất đắc dĩ cười cười, "Cậu cũng biết, xương cốt của tôi giòn hơn so với người bình thường."

"Cậu chưa từng nói với tôi, tôi làm sao biết được?" Hàn Đông cố ý giả ngu.

Lý Thượng sâu kín nói: "Cậu không phải Đại Tiên Nhi sao?"

"Cậu tin thật sao?"

"Ngay từ đầu quả thật không tin, tính đến chuyện cậu đem quần cho tôi, tôi cũng nghĩ là trùng hợp. Thẳng đến sau khi thi đấu, tôi mới tin cậu từng nói qua, cậu nhất định sẽ nổi tiếng."

Hàn Đông hừ cười một tiếng, "Cậu nói chuyện với tôi rốt cục đừng quanh co lòng vòng, cậu có biết mấy lần gặp mặt trước tôi chỉ muốn đánh cậu không?"

"Tôi không quanh co lòng vòng, nói không chừng cậu càng muốn đánh tôi." Lý Thượng ngoài cười nhưng trong không cười.

"Tôi thật thắc mắc, tôi trêu chọc gì cậu, sao cậu mãi theo tôi gây khó dễ?"

"Bởi vì những thứ tôi muốn, cuối cùng đều thuộc về cậu, hơn nữa cậu không phải trả giá nhiều như tôi."

Hàn Đông khó chịu, "Ai trả giá nhiều hơn a? Lão tử ở cửa Bắc Ảnh ngồi xổm năm năm, cậu ngồi xổm có vài ngày a?"

Lý Thượng nói: "Cậu bất quá góp vào năm năm, tôi đã góp vào chính là nửa đời sau."

Hàn Đông thật lâu không có mở miệng.

"Bất quá là tôi tự chuốc lấy." Lý Thượng thừa nhận.

Hàn Đông không muốn nói nhiều cái đề tài này, trực tiếp hỏi: "Cậu tới tìm tôi có chuyện gì?"

"Chỉ là muốn nói cho cậu biết, tôi muốn rời công ty."

Hàn Đông giật mình, "Cậu muốn đi đâu?"

"Công ty trù tính Phùng Mục Chi."

Hàn Đông một bộ biểu tình hâm mộ, "Tôi sát, đây chính là đại mỹ nữ."

Lý Thượng thật nói: "Tuổi quá lớn, không có ý nghĩa."

"Cậu nha thiếu nữ nhân lên giường sao?"

"Y Lộ với tôi không có quan hệ thân thể."

Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, "Tôi đối với chuyện dơ bẩn của cậu không có hứng thú."

"Cậu đối với cô ta không có hứng thú, nói không chừng cô ta có hứng thú với cậu." Trong lời Lý Thượng nói mang thâm ý.

Hàn Đông giống như còn nói còn hiểu rõ hơn, "Chuyện của tôi không cần cậu phải quan tâm, cậu vẫn là nên quản tốt chuyện của mình đi."

Vừa nói xong, người phục vụ liền bưng trà bánh đến.

"A ─ anh là Lý Thiên Bang?" Người phục vụ nhìn thấy Lý Thượng ánh mắt lập tức phóng điện.

Hàn Đông trực tiếp bị vứt qua một bên.

Không còn cách nào khác, hắn tuy rằng thế đủ, nhưng độ hấp dẫn cùng nổi tiếng còn thua xa Lý Thượng.

Người phục vụ đi rồi, Lý Thượng tiếp tục đáp lời Hàn Đông.

"Yên tâm, tôi nhất định sẽ vượt qua, hơn nữa sẽ càng ngày càng tốt."

"Đừng dùng loại ngữ khí thị uy này, tôi cũng không đến nỗi bắt cậu thống khổ để làm vui."

Lý Thượng cười ha ha, "Đại Tiên Nhi chính là ĐạiTiên Nhi, sống được thực tiêu sái. Bất quá tôi muốn nói cho cậu biết, tôi gặp Diệp Thành Lâm rồi."

Hàn Đông nháy mắt mất bình tĩnh, "Cậu gặp ở đâu?"

"Hoàng Tứ Nhi, giúp tôi đẩy xe lăn." Lý Thượng ra vẻ muốn bỏ đi.

Hàn Đông vội vàng ngăn lại, "Đừng vội đi, nói cho tôi biết trước, cậu đã thấy Diệp Thành Lâm ở đâu?"

"Tôi thanh toán." Lý Thượng nói xong đã được đẩy ra ngoài.

Hàn Đông ở phía sau nghiến răng.

...

Hai ngày sau đó, Hàn Đông được thông báo đi gặp đoàn làm phim.

Đội hình đoàn phim này tương đối lớn, chỉ riêng đạo diễn đã có sáu người, ngoài Calne là tổng đạo diễn, còn có năm phó đạo diễn. Giám chế ba người, tổng giám chế cũng đến từ Hollywood, đã hợp tác rất nhiều phim cùng Calne đạo diễn. Vương Trung Đỉnh là nhà sản xuất chính, dưới y còn có vài nhà sản xuất nữa...

Cho nên lúc Hàn Đông tới phòng họp, cảm giác tựa như trở lại hiện trường tập sảnh, các loại gương mặt quen thuộc.

Lúc ấy những người này chẳng thèm ngó tới hắn, hiện tại toàn bộ trừng mắt trân châu xem.

Còn có một lão già không đứng đắn, nhìn thấy Hàn Đông liền hỏi: "Ngày hôm nay sao không có mặc nữ trang đến?"

Hàn Đông ngại ngùng cười cười, "Lúc trước mặc chỉ là vì yêu cầu công việc, bình thường sao có thể mặc?"

"A ~ thật không? Tôi lại tưởng cậu thường xuyên giả dạng như vậy, bằng không sao có thể diễn nữ nhân điêu luyện như vậy được?"

"Ngài quá khen, tôi chỉ là mèo mù gặp chuột chết, vừa hay bắt được trạng thái thôi."

Đại khái là nhìn vẻ mặt Hàn Đông nghiêm túc, lão già không đứng đắn kia tự biết mất mặt, cũng không tiếp tục trêu chọc.

Lão mới vừa đi không đến một phút đồng hồ, Hàn Đông đã quay ngoắt thành bộ dạng gian trá nhảy nhót đến trước mặt Vương Trung Đỉnh.

"Vừa rồi lão ta hỏi em ngày hôm nay sao không có mặc nữ trang."

Mặt Vương Trung Đỉnh quả nhiên chìm xuống.

Trong lúc họp, Hàn Đông trộm gửi cho Lý Thượng một tin nhắn.

"Cậu rốt cuộc thấy Diệp Thành Lâm ở đâu?"

Không đầy một lát Lý Thượng đã trả lời.

"Tôi gửi tin này cho Vương tổng rồi."

Hàn Đông vụt ngẩng đầu, thấy sắc mặt Vương Trung Đỉnh không hề khác thường, mới thở dài một hơi.

Mẹ kiếp! Thế mà làm ta sợ!

Lúc này, Calne lại nghiêng đầu sang hướng Hàn Đông hỏi: "Mấy ngày trước tôi gửi tin nhắn cho cậu sao lại không có hồi đáp?"

Hàn Đông sửng sốt, "Anh gửi tin nhắn sao? Không nhận được a!"

"Có phải điện thoại di động của cậu có vấn đề không?"

"Không có khả năng a, người khác tôi đều nhận được."

Nói xong lời này, Hàn Đông đột nhiên liền hiểu ra sao lại như vậy. Vứt một ánh mắt nghi ngờ về phía Vương Trung Đỉnh, kết quả không nhận được lời giải thích, trái lại đổi lấy một câu nhắc nhở lạnh cứng.

"Trong lúc họp không được xì xào bàn tán."

Hàn Đông bĩu môi, vừa muốn cất điện thoại đi, liền nhận được tin nhắn của Du Minh.

"Tôi được nhận vai rồi."

Hàn Đông ngơ ngác nhìn tin nhắn chính mình gửi Lý Thượng, tin nhắn Calne bị xóa sạch, tin nhắn Du Minh gửi tới... Đột nhiên lau mồ hôi một trận, sao lại cảm giác mình đang mắc nợ chồng chất thế này?

Sau khi họp xong, mỗi người cầm tài liệu mình phụ trách về chuẩn bị.

Calne cùng vài vị phó đạo diễn bắt đầu khảo xét tổ diễn viên.

Hàn Đông thì không cần khảo sát, hắn lần này tới chỉ để làm quen một chút cùng mấy diễn viên khác.

Theo như Vương Trung Đỉnh đã nói, diễn viên được chọn lần này hầu như đều là người mới. Hàn Đông tính ra là vào nghề cũng đã lâu, còn lại tất cả đều là khuôn mặt mới. Có người mới xuất đạo, có người còn đang học.

Chỉ riêng nữ chính là không thấy lộ diện.

Hàn Đông buồn bực, liền hỏi một vị phó đạo diễn bên cạnh.

Phó đạo diễn nói: "Theo kế hoạch, nữ diễn viên ngay từ đầu đã được quyết định, không cần qua quá trình này."

Ta sát! Ai mà mạnh như vậy?

"Chẳng lẽ cậu không biết sao?" Phó đạo diễn có vẻ như rất bất ngờ.

"Không biết a! Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai?" Hàn Đông vẻ mặt chờ mong.

Giọng điệu phó đạo diễn không mặn không nhạt, "Y Lộ."

Một chậu nước lạnh ào ào từ đỉnh đầu rót xuống, tưới Hàn Đông đến lạnh thấu tim.

Tại sao phải là cô ta a? Vì cái gì không phải người mới a? Đã có Thẩm Sơ Hoa như vậy, ít nhất cũng phải cho Hàn Đông ta chút mới mẻ a!

"Không phải nói toàn bộ đều sử dụng người mới sao? Như thế nào cô ta lớn tuổi như vậy còn..."

Hàn Đông đang phê bình, đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Thật ngại, tôi tới muộn." Y Lộ cười đi đến.

Cả nhóm đạo diễn đều là một thái độ khoan dung, "Nếu biết cô bận, chúng tôi chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian của cô."

Y Lộ cùng bọn họ hàn huyên một chút, lập tức đi tới chỗ Hàn Đông.

Hai người tuy rằng đã sớm quen biết, nhưng chính thức nói chuyện vẫn là lần đầu tiên.

"Hi vọng lão sư chỉ giáo nhiều hơn." Hàn Đông vẻ mặt khiêm tốn.

Y Lộ cười ôn nhu, "Xét về tuổi nghề tôi là sư phụ của cậu, nhưng nói về kỹ năng diễn xuất tôi đây vẫn còn phải học tập cậu đó."

Cùng là một lời nói dối, từ miệng Lý Thượng nói ra thì giả tạo như thế, từ miệng Y Lộ nói ra lại chân thành như vậy, đây chính là chênh lệch đẳng cấp a!

Mặc dù Hàn Đông đã tính ra nữnhân trước mặt từ nay về sau cũng không phải người lương thiện gì, nhưng vẫnkhó có thể ngăn lại hảo cảm với nàng. Nhất là vài câu khách khí kia, quả thực dốitrá tới khảm sâu trong tâm trí Hàn Đông.