Trước khi ngủ, Hàn Đông nghe được điện thoại Du Minh không ngừng phát ra tiếng chuông tin nhắn, thuận miệng hỏi: "Nói chuyện phiếm với ai vậy, tán gẫu được lâu như vậy?"
Không có gì đáp lại.
Hàn Đông đi vào phòng Du Minh, phát hiện Du Minh đã nằm dài ở trên giường, di động còn đặt trên bàn, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng chuông.
"Có cần tôi cầm qua cho cậu không?"
Du Minh nói thẳng: "Không cần, cậu giúp tôi tắt máy là được."
"Trực tiếp tắt máy? Cậu cũng không nhìn xem là ai cho gửi sao? Vạn nhất có chính sự đó."
Du Minh giọng điệu không kiên nhẫn: "Không có chính sự gì cả, cậu tắt đi là được."
Hàn Đông nháy mắt có vài phần hứng thú, tự chủ trương thay Du Minh xem tin nhắn.
"Tài khoản thành công chuyển vào 520 nguyên."
"Tài khoản thành công chuyển vào 999 nguyên."
Tài khoản thành công chuyển vào 1314 nguyên."
"..."
(nguyên = nhân dân tệ)
Hàn Đông vội nhắc nhở Du Minh, "Cậu còn nói không có chính sự, chuyển khoản còn không tính là chính sự a?"
Nghe nói như thế, Du Minh càng phiền, cả người chui vào chăn không rên một tiếng.
Hàn Đông đột nhiên ý thức được điều gì, "Tiền này không phải là Hạ Hoằng Uy gửi cho cậu chứ?", lại nhìn mức chuyển khoản, càng cảm thấy mười phần chắc chắn rồi.
Hạ Hoằng Uy biết Du Minh không thích ra ngoài mà chỉ mua sắm trực tuyến, cho nên mỗi lần Du Minh tức giận, hắn liền trực tiếp chuyển tiền đến tài khoản ngân hàng của Du Minh, thẳng đến cậu phản ứng với hắn mới thôi.
"Tôi thiên, cậu thật là đang ở trong phúc mà không biết hưởng a!"
Du Minh nhịn không được mở miệng, "Cậu thích thì chuyển cho cậu là được."
"Đừng, không có công không thể hưởng lộc, tôi không thể chiếm tiện nghi của người này."
"Vậy tôi cầu xin cậu cũng không được sao? Tôi nhìn thấy đống tiền kia liền thấy phiền!"
Hàn Đông cảm thấy cuộc sống của Du Minh đã vượt qua tưởng tượng của mình ngày trước.
Ngày hôm sau, Hàn Đông trong lúc rãnh rỗi, lại đi siêu thị tìm được một khúc gỗ hoàng hoa lê, liền ở lì trong phòng mân mê.
"Chờ? Lần trước Vương tổng còn chưa có lấy hết gỗ đậu đỏ đi sao?" Du Minh kinh ngạc.
"Đây là tôi lại từ hàng bán gỗ vụn mua được, tốn mấy ngàn đại nguyên đó, làm tôi đau lòng chết đi được. Sớm biết lúc trước đã trộm một khúc giấu đi, hại tôi chặt một gốc lớn như vậy!"
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì a?" Du Minh hỏi.
Hàn đông đầu cũng không ngẩng lên nói: "Làm đồng hồ."
"Tặng Vương tổng sao?"
Du Minh không phải giật mình vì tâm ý của Hàn Đông, mà là giật mình vì Hàn Đông hào phóng, mấy ngàn đối với Hàn Đông mà nói quả thực cũng như rút gân chặt xương.
Hàn Đông nói: "Đúng a, tặng quà cho anh ấy."
"Cậu còn tặng quà cho anh ta?" Du Minh thầm nghĩ trong lòng, cậu trực tiếp đem mình đưa tới cửa không phải tốt hơn sao?
Hàn Đông sâu kín thở dài, "Bất đắc dĩ a, tôi không muốn từ bỏ vai diễn kia."
"Cậu là vì giành lại vai diễn kia mới chịu lấy lòng anh ta?"
"Giành cái gì mà giành, vai diễn kia vốn là của tôi!" Hàn Đông tối hôm qua xem bói mới biết được.
Du Minh khó hiểu, "Vậy cậu còn lãng phí số tiền này làm gì?"
Hàn Đông vẻ mặt đau khổ, "Tôi là muốn nhờ Vương Trung Đỉnh xóa đoạn nam giả nữ kia đi."
Ra là như vậy... Du Minh đang nghĩ ngợi, tiếng chuông tin nhắn lại vang lên.
Hàn Đông so với cậu còn kích động hơn, "Tôi xem xem lần này gửi bao nhiêu."
Xem mức chuyển khoản xong, Hàn Đông lại lật lật lại tin cũ, muốn tính xem Hạ đại thiếu từ tối qua đến giờ gửi bao nhiêu tiền đến đây. Kết quả đang xem, đột nhiên nhìn thấy một cái tin nhắn.
"Còn nói không chịu nhận tiền của người ta, ngày hôm nay ai trộm chuyển ra hai ngàn?" Hàn Đông quay sang Du Minh trêu chọc.
Du Minh vẻ mặt không hiểu, "Ai chuyển ra? Tôi từ tối qua đến giờ vẫn không động qua cái tài khoản kia."
Hàn Đông thấy Du Minh không giống như là đang nói giỡn, tự mình ngẫm lại cũng thấy không thích hợp. Với loại tính cách này của Du Minh, một chút lợi ích nhỏ này thật không đáng để ý.
"Không phải là tài khoản của cậu bị trộm chứ?"
Hàn Đông so với Du Minh còn lo lắng hơn, lão tử còn chưa có chiếm được chút tiện nghi nào đâu, ai... Cướp tay trên của ta sao?
Du Minh nói: "Cậu xem xem lúc chuyển ra là mấy giờ?"
Hàn Đông nhìn kỹ liếc mắt một cái, hai giờ đêm, ai muộn như vậy còn chưa ngủ? Hoặc là nói... Ai đó ngủ rồi còn lại bò lên, tự mình giải quyết tâm nguyện chưa hoàn thành?
Du Minh trực tiếp chuyển tầm mắt nhắm ngay Hàn Đông.
"Không thể nào, tôi thái độ làm người chính trực như vậy, có khả năng làm cái loại trộm cắp này sao?" Hàn Đông vừa nói lời này vừa có chút lo lắng.
Du Minh thật nói: "Cậu tiêu cũng không sao, dù sao tôi cũng không cần."
Hàn Đông mở tài khoản ngân hàng của mình, nhìn thấy không còn một phân tiền, nhất thời thở dài một hơi, hoàn toàn cam chịu!
Vương Trung Đỉnh đi đến triển lãm đồng hồ ở Thụy Sĩ, đi cùng y còn có Y Lộ, Y Lộ là đi với tư cách làm đại sứ thương hiệu.
Cùng ngày, Y Lộ mặc váy liền áo cổ chữ V màu lam, nắm tay Vương Trung Đỉnh thu hút hoàn toàn sự chú ý của mọi người.
Triển lãm đông hồ hàng năm Vương Trung Đỉnh đều tham gia, theo số lượng sưu tầm ngày một tăng lên, y càng ngày càng khó mua được cái gì mới. Cái mới này không phải ở kiểu dáng, mà là ở chế tạo trên cơ sở thao tác cùng kỹ thuật đột phá, xem ra lần này lại phải tay không mà về.
Y Lộ thì khác, là phụ nữ nàng chỉ cần xinh đẹp vừa mắt là đủ. Cho nên nàng gần như tung một cái lưới, nhìn trúng bảy tám cái, mà trong mắt Vương Trung Đỉnh tất cả đều là gân gà, hơn nữa giá cả lại quá cao.
Y Lộ một hơi tiêu tốn hơn ba nghìn vạn.
Lúc nàng trả tiền, Vương Trung Đỉnh quay sang một nam nhân cách đó không xa đưa ánh mắt ám hiệu. Người nam nhân kia vọt đến phía sau Y Lộ, rất nhanh ngăn nàng lại rồi quét thẻ xuống.
....
"Phiền ngài lấy cái đồng hồ này ra để tôi xem."
Nghe được một thanh âm quen thuộc, Vương Trung Đỉnh nhịn không được nhìn sang bên cạnh, thế nhưng thấy được Lý Thượng.
"Sao cậu lại tới đây?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Lý Thượng cười trả lời: "Tôi vừa hay không có việc gì, tới đây đi dạo."
"Vậy sao không báo với công ty? Nếu cậu muốn đến, công ty sẽ xem xét trả cho cậu một phần lộ phí."
Lý Thượng vội xua tay, "Không cần, tôi chỉ là tới đây tham quan thôi."
Đang nói, nhân viên công tác đem cái đồng hồ Lý Thượng chọn ra.
"Tiên sinh, đây là cái ngài yêu cầu."
Vương Trung Đỉnh liếc một cái, phát hiện ánh mắt Lý Thượng cũng không tệ lắm. Trong cả mấy ngàn vật phẩm triển lãm, hiếm có mấy cái có thể lọt vào mắt Vương Trung Đỉnh.
Chủ yếu là, cái này đồng hồ rất hợp với Lý Thượng.
Có Y Lộ tương phản, hình tượng Lý Thượng ở trong mắt Vương Trung Đỉnh cao hơn gấp không biết bao nhiêu lần.
"Cậu cũng thích sưu tầm đồng hồ?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Lý Thượng nói: "Chưa tới sưu tầm, thấy thích là mua. Bất quá đồng hồ đeo tay của tôi giá cả cao thấp nào cũng có, cũng không nhất định phải giá trị cao. Chủ yếu nếu yêu thích, cơ bản sẽ mua không bỏ được."
Loại ý niệm này vừa giống với Vương Trung Đỉnh, gặp được tri kỷ, Vương Trung Đỉnh liền hàn huyên vài câu. Trong quá trình nói chuyện phiếm phát hiện Lý Thượng có một vài quan điểm rất có kiến giải, xem ra trong khoảng thời gian này bỏ không ít công phu nghiên cứu.
"Tiên sinh, thật có lỗi, ngài đủ tư cách mua."
Những đồng hồ nổi tiếng đều hạn cho người giao hàng, thông thường chỉ phục vụ cho hộ khách VIP.
Loại phục vụ VIP này cũng không phải chi tiền là có thể lo liệu, cần trước khi mua phải mua qua một vài loại sản phẩm trung thấp, trải qua quá trình thưởng thức dần dần, cuối cùng mới cho phép gia nhập.
Hơn nữa gia nhập rồi cũng không phải muốn mua là mua, rất nhiều kiểu dáng cần thời gian dài sắp xếp.
Những kiểu dáng đó cũng không phải là quá đắt, ví như cái Lý Thượng chọn này cũng chỉ hơn mười vạn Mỹ kim (hơn 100.000 đô la). Nhưng người trong nghề thấy, liền biết người này thuộc loại thân phận và địa vị gì.
Vương Trung Đỉnh là hộ khách VIP loại 1, cũng được sắp xếp trên danh sách khách quen.
Cái đồng hồ này y vừa hay có tư cách mua.
Nhưng là đối với người yêu đồng hồ mà nói, nhượng lại tư cách chính là khinh nhờn đối thủ. Cho nên Vương Trung Đỉnh mua xong, không thu một phân tiền của Lý Thượng, chính là làm quà tặng cho hắn.
Lý Thượng biết rõ đạo lý, cho nên không nói thêm, thoải mái mà nhận.
Một chuyến đi Thụy Sĩ này, Vương Trung Đỉnh cuối cùng là mất hứng mà về.
"Xin hỏi, Du Minh ở đâu?" Nhân viên chuyển phát nhanh gõ cửa.
Du Minh vội vàng đi ra, "Có."
"Đây là của anh."
Bởi vì Hạ Hoằng Uy thường xuyên gửi đến đây một vài thứ đồ, cho nên Du Minh không hề nghĩ ngợi liền ký tên.
Hàn Đông thật ra còn để bụng hơn cậu, vội vàng đến mở bọc, "Tôi thay cậu xem xem là cái gì."
Sau khi mở ra, Hàn Đông trợn tròn mắt, đầy một thùng đồ dùng nữ, nội y quần tất, túi da phục sức, đồ trang điểm... Hầu như đầy đủ hết. Lại nhìn giá cả, vừa đúng hai ngàn nguyên, cũng chính là số tiền lấy từ tài khoản Du Minh.
Hàn Đông đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nhịn không được da đầu run lên.
Du Minh thấy sắc mặt Hàn Đông không tốt, mới hỏi: "Là cái gì a?"
"Không, không có gì." Hàn Đông vẻ mặt xấu hổ.
Du Minh đi tới nhìn thoáng qua, trên mặt nháy mắt lộ ra biểu tình không thể nhẫn nhịn.
Hàn Đông cảm giác một tia sét sắp từ trên đỉnh đầu nện xuống.
"Nhất định là Hạ Hoằng Uy, nhất định là tên Hạ Hoằng Uy biến thái!"
Hàn Đông chợt đột nhiên lại tìm sống trong đường chết, cũng vội bày ra một biểu tình không thể nhẫn nhịn, "Vội vàng gửi mấy thứ này đến, cái này gọi là gì a? Đây không phải vũ nhục cậu sao?"
Du Minh không nói gì, một đạp đóng nắp thùng lại.
Hàn Đông vội vàng lui về phòng mình, mở máy tính tìm cuống hàng đã mua trên web, quả nhiên thấy tài khoản đăng nhập biến thành Du Minh. Du Minh từng dùng máy tính của hắn mua đồ linh tinh, còn lưu lại cả tiền cùng mật mã, cài đặt tự động trả...
Hàn Đông khóc không ra nước mắt, hơi kém tự chặt tay mình.
Khiến cho hắn không thể chịu đựng, hắn còn xem được bản ghi chép mình và chủ cửa hàng nói chuyện phiếm.
"Có thể bớt chút hay không?"
"2118 là giá thấp nhất rồi."
"2000, lấy số chẵn, bất luận có vấn đề gì cũng sẽ không tìm anh trả hàng."
"Vậy được rồi."
Sau khi Hàn Đông ngu ngơvài giây đồng hồ, hoả tốc vọt tới phòng Du Minh, dùng giọng điệu càng bi phẫnnói: "Dù sao cũng là tiền của hắn, trả cái gì mà trả? Trực tiếp ném đi!"