Chớp mắt đã hết tháng năm, Đoàn phim Hàn Đông cũng dần tiến tới kết thúc.
Còn lại mấy cảnh quay đêm, hơn nữa đều tập trung của Hàn Đông và Du Minh, cho nên hai người mỗi ngày đều phải làm việc điên đảo.
Hôm nay là cảnh quay của Du Minh, mặc dù không có tham dự của Hàn Đông, Hàn Đông vẫn muốn cùng cùng đi.
11 giờ đêm, xe mới từ công ty xuất phát, Hàn Đông xuyên qua cửa kính xe đưa mắt nhìn về hướng khu văn phòng, nhịn không được lầu bầu nói: "Vương Trung Đỉnh thời gian này hình như không thức đêm."
Du Minh thuận miệng trả lời: "Hẳn là công việc không còn bận rộn như trước?"
"Sao lại thế được? Kỳ nghỉ hè nhiều phim điện ảnh như vậy, lại phải họp rồi tuyên truyền, hẳn là so với bình thường phải càng bận hơn mới đúng a!"
Hàn Đông mới vừa nói xong, Thẩm Sơ Hoa luôn luôn ngáp đột nhiên tinh thần đi lên.
"Đúng rồi, thời gian này Vương tổng quả thật bề bộn nhiều việc. Sáng hôm nay 10:28 tham gia một lễ khai mạc, lễ mới vừa chấm dứt lại lên phi cơ đi Hàng Châu, tham dự hoạt động kí hợp đồng. Buổi chiều 5:11 mới trở về, lại tiếp tục làm việc không ngừng..."
"Này! Này!" Hàn Đông ngắt lời Thẩm Sơ Hoa, "Cô là phụ tá của tôi hay là trợ lý của anh ta?"
Thẩm Sơ Hoa xấu hổ cười, "Em chỉ là nhiều chuyện muốn xem lịch trình của Vương tổng thôi."
"Xin cô làm việc đàng hoàng không được sao? Tôi không cầu cô nhớ nhật trình của tôi rõ ràng như thế, tôi chỉ hi vọng lần sau tôi bảo cô mua 2 cái bánh bao, cô đừng mua thành 2 cân!"
Thẩm Sơ Hoa bĩu môi, "Không phải em không muốn làm việc cho anh, mà là anh không có gì để cho em làm. Thông cáo của anh một cái cũng không có, việc tư anh lại không thích em giúp!"
Hàn Đông mất mặt, "Cái gì gọi là không có thông cáo a? Đây không phải bởi vì tôi có nhiệm vụ quay phim sao?"
"Nhưng Lý Thiên Bang người ta trong lúc quay còn chạy đến chỗ tuyên truyền! Ngay cả Trương Tinh Hồ còn luôn xuất hiện trên TV."
Lái xe cũng thay Hàn Đông sốt ruột, "Theo lý mà nói cậu chụp ảnh bìa xong hẳn phải có rất nhiều hãng quảng cáo và truyền thông liên hệ cậu a, sao lại yên ắng như vậy?"
Kỳ thật Hàn Đông cũng nghĩ không thông, lúc ấy chụp xong Nick tiên sinh còn đề cập qua tiếp tục hợp tác, sau lại không hề hồi âm. Còn nói quảng cáo gì, hãng truyền thông bất kể lớn nhỏ, gần như cũng không ai tìm qua hắn.
"Dưới tình huống bình thường, điện thoại liên hệ sẽ gọi tới ai?" Hàn Đông hỏi.
Trăm miệng một lời: "Đương nhiên là người quản lý."
Hàn Đông thử gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh, kết quả lại là tin nhắn thoại tự động, đã nhiều lần như vậy.
Tà môn, ngươi rốt cuộc đang bận cái gì đây?
Kết quả tới đoàn phim, Hàn Đông vô tình nghe được Lỗ đạo diễn nói chuyện điện thoại.
"Được, Vương tổng, cậu yên tâm đi, vài ngày còn lại tôi nhất định sẽ giám sát chặt chẽ."
Lỗ đạo diễn mới vừa ngắt máy, liền nghe tiếng Hàn Đông chất vấn.
"Vì cái gì Vương Trung Đỉnh nhận điện thoại của anh, không nhận của tôi?"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu: Này còn phải hỏi sao? Không phải chuyên đương nhiên sao?
Lỗ đạo diễn vỗ vỗ vai Hàn Đông, an ủi: "Vương tổng chỉ là tạm thời không thích cậu, cậu nghĩ a, anh ta đưa tới vật phẩm cũng có một phần của cậu. Mặc dù là quần ôm chân, nhưng chứng tỏ so với cách đối xử bình đẳng đã không còn nhiều khác biệt. Cậu cứ cố gắng thêm một chút, tương lai không xa Vương tổng hẳn là sẽ nhận điện thoại của cậu."
Hàn Đông, "..."
Một lát sau, Du Minh hoàn thành hóa trang, nhân viên công tác cũng chuẩn bị sắp xếp xong, máy quay bắt đầu.
Người diễn cùng Du Minh tên là Mã Bân.
Mã Bân nằm ở trên giường, hai hàng lông mày nhíu lại, biểu hiện rất rõ ràng là gặp quỷ áp giường.
Theo thông tin điều tra về hiện tượng "quỷ áp giường", rất nhiều người đều đã từng thấy "sự vật không sạch sẽ". Cái "sự vật" này không hẳn là thật, phần lớn là do ý thức nội tâm hình thành. Cũng chính là càng sợ thấy cái gì, càng sẽ thấy cái đó.
Mà nhân vật chính này mới vừa gia nhập vào giấc ngủ, đã cảm giác mình bị "Áp".
Các loại ý niệm kinh dị bắt đầu chui vào đầu hắn, trong phòng bất luận đồ vật gì đều có khả năng bị vặn vẹo thành hiện tượng khủng khiếp.
Ví như cái sàng đan (ra giường) trước mắt nhân vật, ở giữa vỡ một cái động lớn, mà cửa động kích thước chỉ bằng một cái vợt tennis
Người thường không thể nào chui ra từ nơi này, nhưng Du Minh có thể.
Ngoài ưu thế về cơ thế, phải nói đến công sức mấy ngày nay cậu vất vả gian khổ tập luyện.
Bởi vì độ dẻo dai có thể tạo ra hiệu quả vặn vẹo đồng thời cũng sẽ bày ra hình ảnh đẹp hơn. Muốn đạt tới độ kinh dị từ đầu đến cuối, nhất định phải có công phu phối hợp đồng thời tư thế cùng tốc độ nhanh chậm.
Cho nên cảnh này mới phải để quay ở cuối.
Không chỉ nam diễn viên nằm ở trên giường sợ hãi, cả studio mọi người đều kinh sợ.
Chỉ thấy một cái đầu từ từ trồi lên, tóc giả tán loạn lan ra ở trên giường.
Tiếp theo, một cái mặt trắng bệch hé ra, hiện lên trong màn hình!
Đồng thời xuất hiện còn có một cánh tay mạnh mẽ vặn lên từ phía gáy, thuận theo tư thế đó nửa cánh tay nữa thò ra. Sau đó là một nửa người trên dính đầy máu, hai cánh tay trong lúc bò ra luôn ấn mạnh xuống đến độ các đốt ngón tay lay động.
Nếu có người bất ngờ thấy màn khủng khiếp này, tuyệt đối sẽ bị ám ảnh đến chết.
Trong khi tất cả mọi người đang mãnh liệt khó chịu, Hàn Đông thế nhưng ở bên cạnh uống máu.
Phim kịnh dị đúng là không thể thiếu máu tươi, ngày nay thành phần chủ yếu chế tạo máu tươi là mật cùng sắc tố, có đôi khi còn thêm một ít hương liệu. Cho nên Hàn Đông thường đòi thêm hai chén, không chỉ giảm bớt mệt mỏi mà còn có thể trị táo bón.
Du Minh chuẩn bị bò lên giường, treo trên người Mã Bân. Bất chợt eo xoay tròn 180 độ, nửa người trên vốn dĩ hướng lưng về phía Mã Bân nháy mắt nửa vặn lại đây, nửa người dưới vẫn duy trì nguyên trạng.
Tất cả mọi người bịt chặt miệng, không dám thở mạnh.
Chỉ riêng Hàn Đông một mình tránh ở nơi tăm tối quay trộm.
Quá lợi hại, vậy lúc làm tình chẳng phải thích chơi thế nào thì chơi như thế sao?
Đột nhiên, căn phòng yên tĩnh phát ra một tiếng thét sợ hãi thảm thiết.
"A —— "
Ai cũng có thể nghe ra, tiếng này là phát ra từ sợ hãi thực sự.
"Cắt!"
Qua!
Theo ánh đèn sáng lên, toàn bộ nhân viên công tác đều trong một khắc đó vỗ tay.
"Cực khổ cực khổ rồi." Lỗ đạo diễn qua đỡ Du Minh xuống giường, "Quá tuyệt vời, hoàn toàn ngoài dự liệu của tôi."
Hàn Đông vội vàng trộm gửi bản sao của phân đoạn này cho Hạ Hoằng Uy, sau đó mới cất di động đi tới chỗ Du Minh.
Trương Tinh Hồ từ studio khác tới tham ban, thấy một người miệng đầy máu ôm vai một người mặt trắng bệch đi ra, nhất thời sợ tới mức kinh hồn bạt vía, "Hai người các cậu thật đúng là..."
Hàn Đông cười, "Cậu cũng vừa xong việc sao?"
"Đúng a." Trương Tinh Hồ xoa xoa cánh tay, "Chỗ các cậu âm khí thật nặng, tôi vừa mới đến đã nổi da gà."
"Có sao?" Hàn Đông không cảm thấy gì.
Kết quả một nữ diễn viên bên cạnh cũng nói: "Sao lại không có? Em đã bị bóng đè mấy ngày iền. Nhất là lại đối diễn cùng anh, diễn xong phải vài ngày ác mộng."
Vừa nghe nàng nói như thế, một loạt người đều đến hưởng ứng.
"Hàn đại Tiên nhi, làm tràng cúng bái đi."
"Đúng vậy a, cho tinh thần chúng tôi kiên định chút đi."
Đoàn phim phim kịnh dị từ trước đến nay rất tín đối với việc thờ cúng kiêng kị, 《Khu Ma Nhân》 (the exorcist – Quỷ ám) sở dĩ trở thành chi vương trong dòng phim kịnh dị, ngoài nội dung kịch bản đặc sắc, còn một nguyên nhân khác chính là trong quá trình quay đã có hơn một nhân viên công tác và diễn viên tử vong một cách bí ẩn, đạo diễn cũng bị bệnh tâm thần phân liệt. Mặc dù không có chứng cớ chứng tỏ nguyên nhân có liên hệ với bộ phim, nhưng quay phim kinh dị tổn hại là không thể tránh khỏi.
Hàn Đông quay qua trưng cầu ý kiến Lỗ đạo diễn.
Lỗ đạo diễn nói: "Cái khác đều dễ giải quyết, chỉ sợ Vương tổng..."
"Hiện tại cũng phải hơn hai giờ rồi, Vương tổng hẳn sẽ không đến." Người quay phim chen vào nói.
Lỗ đạo diễn suy nghĩ sâu xa một lát, vẫn là gật đầu đồng ý.
Hàn Đông bắt những người gần đây tinh thần trạng thái cũng không tốt ngồi thành một hàng, nhất là người từng gặp qủy áp giường. Tự mình làm bùa cho bọn họ, loại trừ lệ khí trên người.
Không khí đang nghiêm trang, đột nhiên một tiếng đẩy cửa vang lên.
Tất cả mọi người chuyển tầm mắt ra cửa.
Gương mặt Vương Trung Đỉnh lạnh lùng hiện ra.
Không khí trong phòng yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng mảnh gàu rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy, rất nhiều người ngay cả thở ra cũng không dám.
Vẻ mặt Hàn Đông cũng biến sắc, sớm không tới muộn không tới, cố tình đến đúng lúc này.
Giữa phòng bày lư hương, Hàn Đông trong tay cầm "Bảo kiếm", mọi người trên đầu dán bùa... Tình huống long trọng như vậy, muốn giấu cũng giấu không được.
Lỗ đạo diễn biểu cảm xấu hổ đi lên trước, muốn giải thích với Vương Trung Đỉnh, kết quả bị Vương Trung Đỉnh phất tay ngăn lại.
"Tiếp tục đi." Vương Trung Đỉnh đột nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sững sờ, ngay cả liệu sự như thần Hàn đại Tiên nhi cũng ngây người.
Vương Trung Đỉnh đến ngồi vào hàng cùng đám người gặp quỷ áp giường, lại hướng Hàn Đông phất phất tay.
"Cậu tiếp tục đi."
Vương Trung Đỉnh không nói rõ, kỳ thật tình trạng bóng đè của y đã nghiêm trọng hơn bất kì ai, đã liên tục tiếp xúc với Hàn Đông kia mấy đêm liền rồi.
Được Vương Trung Đỉnh cho phép, Hàn Đông càng dốc sức mà lăn xả. Y y nha nha, hoa chân múa tay vui sướng, tựa như đang diễn trên sân khấu, Vương Trung Đỉnh lại có thể chịu đựng cứ thế nhìn.
"Phàm là những thứ quấy rầy các người, đều sẽ chết dưới kiếm của ta."
"Bảo kiếm" trong tay Hàn Đông khua khua trước mặt mỗi người, vẫn rất thuận lợi. Nhưng tới lượt Vương Trung Đỉnh, cánh tay đột nhiên giống như bị rút gân, như thế nào cũng không vung nổi nữa.
Con mắt Vương Trung Đỉnh phát sinh dị biến, thật hay giả? Không phải là diễn đi?
Đang nghĩ ngợi, Hàn Đông đột nhiên ngã mạnh một cái ra sau.
Trong phòng nháy mắt vang lên một trận cười vang.
"Tôi nói Đại Tiên nhi a, tiểu quỷ cậu đây trừ tà như thế nào lại đi tự phục bản thân vậy?"
Hàn Đông vội vàng đứng dậy, yên lặng nhìn Vương Trung Đỉnh, hỏi: "Anh cũng gặp quỷ áp giường?"
Vương Trung Đỉnh sắc mặt lạnh lùng, "Đùa cậu chơi thôi."
Hàn Đông cố ý nhắc nhở: "Quỷ áp giường cơ bản cũng mang tính mộng."
"Không liên quan đến tôi." Vương Trung Đỉnh vẫn làm bộ dạng lạnh cứng.
Hàn Đông sâu kín thở mạnh một hơi, "Như vậy a? Tôi còn tưởng rằng anh nằm mơ đem tôi thượng rồi".
Ánh mắt chính nghĩa lẫm liệt kia của Vương Trung Đỉnh đột nhiên chuyển sang nơi khác.
Hàn Đông vốn đang định tiếp tục hỏi, kết quả một cái tượng gỗ lù lù tiến vào chặn ngang, không khoan nhượng ngăn cách giữa hắn và Vương Trung Đỉnh. Hơn nữa còn không chỉ một người như vậy. Mỗi khi Hàn Đông muốn nhìn Vương Trung Đỉnh, lại có người có ý định chắn lại.
"Ê, các người đang đang làm gì vậy?" Hàn Đông nhịn không được hỏi.
Một nữ diễn viên nói: "Chúng tôi sợ Vương tổng vừa nhìn thấy cậu, sẽ không muốn lưu lại đây."
Hàn Đông, "..."
Lỗ đạo diễn ỷ vào ngày hôm nay Vương Trung Đỉnh cao hứng, cả gan hướng Hàn Đông nói: "Cậu đã là thầy tướng số, không bằng tính xem bộ phim của chúng ta có thể thành công hay không."
Vương Trung Đỉnh cũng không có ý dị nghị hay khó chịu, cũng đưa ánh mắt nhìn Hàn Đông.
Hàn Đông bấm ngón tay tính toán, nháy mắt lộ ra nét mặt hưng phấn nhìn Lỗ đạo diễn.
"Nhất định đại bán! Doanh thu phòng vé không cao anh cứ đánh tôi!"
Nhưng Vương Trung Đỉnh rõ ràng thấy trong mắt Hàn Đông thoáng trộn lẫn một tia cảm xúc khác thường.
Lỗ đạo diễn cười ha ha, "Vương tổng, cậu nghe thấy không? Ngay cả Hàn đại Tiên nhi cũng nói như vậy."
Vương Trung Đỉnh không biểu cảm gì, chỉ nói: "Mọi người vất vả rồi, tôi không ở lại nữa".
Mới vừa ra khỏi cửa, Hàn Đông liền đuổi tới.
"Này, có phải anh giấu hết thông cáo của tôi hay không?"
Vương Trung Đỉnh không phủ nhận.
Hàn Đông hỏi: "Vì sao?"
"Duy trì thần bí của cậu."
Nói xong, Vương Trung Đỉnh xoay người đi.
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng,là duy trì thần bí của tôi hay là của anh a?؏!~