Trên đoạn đường từ khi vào cửa đến thang máy, có vài người hướng Hàn Đông hỏi: "Con trai cậu a?"
Không thể trách người ta nói lung tung, Tây Tây quả thật có cảm giác vô cùng giống Hàn Đông. Ví như những cái Vương Trung Đỉnh đã sớm phát hiện ra: tóc quăn, hốc mắt sâu, ví như thường thường liếm liếm môi... Nếu để bọn họ phát hiện ra Tây Tây mộng du và có 6 ngón tay, Hàn Đông chính là nhảy xuống Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.
Sau khi ba người đều cùng hỏi một vấn đề, Tây Tây rốt cục không thể nhịn được nữa giận đáp lại.
"Ngươi mới là con hắn!"
Hắc! Hàn Đông nhe răng trừng mắt, có ý gì? Lão tử còn chưa có ghét bỏ, ngươi dám bắt bẻ ta trước!
Vào thang máy, Hàn Đông vừa muốn ấn số, lại bị Tây Tây nhanh mắt nhanh nhấn trước, vừa hay chính là tầng của văn phòng Vương Trung Đỉnh.
Hàn Đông trêu ghẹo nói: "Không tệ lắm, còn biết văn phòng của ba ba ở đâu."
Tây Tây lại học theo bộ dạng nghiêm túc của Vương Trung Đỉnh.
"Chú ý lời nói và việc làm của ngươi, ở công ty không thể gọi hai chữ ba ba, phải gọi Vương tiên sinh."
Hàn Đông lại vui vẻ, quả nhiên là con trai Vương Trung Đỉnh a, xem ra nhóc con này có chút lợi hại... Bất quá Tây Tây cố làm ra vẻ trang nghiêm vẫn không đạt được tác dụng như của ba nó, bởi vì sáu ngón tay chắp lại phía sau cùng với hai dúm tiểu lông quăn ở trên ót không thể phát ra được khí chất của Vương Trung Đỉnh. Cảm giác tựa như mang theo khí chất Hàn Đông đặt lên Vương Trung Đỉnh, khó mà dễn tả.
Tới văn phòng Vương Trung Đỉnh, Tây Tây vọt vào trước, rất nhanh đã chiếm sô pha. Chờ lúc Hàn Đông ngồi, nó lập tức lay xuống.
"Sao không cho chú ngồi? Sô pha lớn như vậy." Hàn Đông hỏi.
Tây Tây bộ mặt lạnh lùng nói: "Giữ một khoảng cách."
Hàn Đông vừa nghe giọng điệu này của Tây Tây, liền biết đã nhận ra mình rồi, vì thế lại cố hỏi: "Vì sao phải giữ khoảng cách với chú?"
"Cháu không muốn làm cho Vương tiên sinh hiểu lầm."
Hàn Đông hài hước nói: "Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm ta mới là cha ruột của cháu sao?"
Bộ ngực nhỏ của Tây Tây kịch liệt phập phồng, "Nếu để cho ba ba nghe nói như thế, chú liền thảm."
"Mời kêu Vương tiên sinh đến." Hàn Đông xấu xa nhắc nhở.
Tây Tây hai má phiếm hồng, tiểu miệng mấp máy một lúc mới không tình nguyện nói: "Coi như chú lợi hại."
Hàn Đông cười ha ha, đứa nhỏ này thật thú vị. Nhịn không được muốn gần nó một chút, kết quả Tây Tây đề phòng tương đối mạnh mẽ, Hàn Đông còn chưa tiếp cận bàn tay nhỏ đã đẩy ra.
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, cha ngươi đề phòng ta còn không được, ngươi cũng muốn đấu...
Vì thế, Hàn Đông từ túi áo lấy ra một viên kẹo, dưới ánh mắt chờ mong của Tây Tây đưa vào trong miệng của mình.
Khuôn mặt nhỏ của Tây Tây nhanh chóng quắt xuống, cái môi nhỏ nhắn một mực mím thật chặt, kia rõ ràng là muốn ăn rồi lại nén không nói, bộ dạng muộn tao giống hệt Vương Trung Đỉnh.
Hàn Đông cố ý lè lưỡi ra liếm lấy một vòng trên môi, nói thầm: "Trên môi cũng thật là ngọt!"
Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng: Nhóc con, ngươi họa bính sung cơ, vọng mai chỉ khát trong mơ tuyệt đối mạnh hơn cha ngươi! Cha ngươi tốt xấu còn có vài tấm ảnh chụp, ngươi gì cũng không có, chỉ có thể YY ra mùi vị.
(Họa bính sung cơ: đói ăn bánh vẽ và Vọng mai chỉ khát: trông mai giải khát đều ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi)
Hàn Đông lại lấy ra một viên kẹo, ngay khi Tây Tây cho rằng đến lượt mình, Hàn Đông lại tự đưa vào miệng. Phi thường thiếu thu liễm nói: "Dù sao miệng của cháu cũng có thể tự động tạo ra vị ngọt, thúc thúc sẽ không cho cháu."
Đầu lưỡi Tây Tây lại duỗi ra trộm quét một vòng trên môi, khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng lộ ra thất vọng.
Mắt nhìn Hàn Đông ăn một viên lại một viên, Tây Tây rốt cục nhịn không được mở miệng nhắc nhở: "Mỗi ngày lượng đường ăn vào không nên vượt qua 10 khắc."
"Kia là tiêu chuẩn cho nhi đồng, ta là người trưởng thành rồi."
Tây Tây còn nói: "Người trưởng thành lượng hấp thụ mỗi kg 0.5 khắc, chú nhiều nhất 70kg, hẳn là không cao hơn 35 khắc, chú ăn nhiều như vậy khẳng định vượt qua rồi."
Hàn Đông cố ý đặt tay lên tai, giả vờ nghe không rõ.
"Cháu nói gì? Lượng hấp thụ bao nhiêu cơ?"
Tây Tây lại lớn tiếng lặp lại một lần.
"5 cân? Ta còn chưa vượt qua a." Hàn Đông tiếp tục giả vờ hồ đồ.
Tây Tây biểu cảm sụp đổ, "Là mỗi ki-lô-gam 0.5 khắc, không phải 5 cân a!"
Hàn Đông nhân cơ hội dịch qua, đưa tai tiến đến gần miệng Tây Tây.
"Cháu lặp lại lần nữa đi!"
Tây Tây ra sức hướng vào tai Hàn Đông kêu, Hàn Đông nghe nghe đột nhiên quay đầu. Tây Tây dưới tình huống không hề phòng bị, rất nhanh bị hắn hôn một ngụm lên cái miệng nhỏ nhắn.
Kết quả, Tây Tây còn chưa kịp lên án, Hàn Đông đã tự mình oán hận trước.
"Ai, không được hôn cháu, thiệt thòi thiệt thòi, còn chút kẹo đều chạy qua miệng cháu rồi, ta đây liếm lại đã không có vị ngọt rồi."
Nói xong, Hàn Đông cố ý ôm đầu xuống, ra vẻ ảo não lại hối hận.
Tây Tây vội thừa dịp Hàn Đông không thấy dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, là ngọt, rốt cục cũng ngọt rồi, nhất thời từ có chịu thiệt biến thành chiếm tiện nghi.
Hàn Đông thả một viên nữa vào miệng, quả nhiên bị Tây Tây nhìn chằm chằm.
Tây Tây lại cố ý giảm thanh âm xuống rất nhỏ để nói chuyện, ý định bắt Hàn Đông nghe không được, tạo cơ hội đánh bất ngờ. Sau đó lại thừa dịp Hàn Đông không chú ý, trộm liếm liếm môi, ra vẻ chiếm được tiện nghi được rồi.
Tới viên thứ 3, Hàn Đông cố ý không ghé qua, khoát tay nói: "Ngồi xổm mệt quá, nghe không được coi như thôi."
Tây Tây không muốn từ trên ghế salon xuống dưới, liền trộm hướng bên cạnh, xê dịch tiểu mông.
Vì thế, Hàn Đông cứ như vậy thuận lợi ngồi xuống bên cạnh.
Đột phá chướng ngại giao lưu tầng thứ nhất xong, Hàn Đông lại quan sát Tây Tây trước mặt một chút. Phát hiện mối tình đầu của nó tuổi thọ phi thường ngắn, vì thế liền bắt tay từ phương diện này.
"Cháu đang học trường mẫu giáo hả?"
Tây Tây khinh thường hừ nói: "Đã là Đại Ban được chứ?"
Hàn Đông cười hắc hắc: "Ta biết một bí mật của cháu."
"Bí mật gì?" Tây Tây quả nhiên khẩn trương lên.
Hàn Đông Quang nói: "Có một bạn nữ thích cháu."
Đôi mắt nhỏ của Tây Tây quả nhiên xoay xoay, nhưng không chột dạ như trong dự liệu của Hàn Đông, ngược lại ngạo kiều trả lời: "Thì thế nào? Cháu lại không thích nó."
"Sao cháu không thích cô bé?" Hàn Đông hỏi.
Tây Tây quả thực cảm thấy buồn cười, "Cháu là một đại tổ trưởng làm sao có thể thích một tổ viên?"
Ta phi... Nhỏ như vậy đã có quan niệm giai cấp!
"Nói như vậy, chỉ có bán trương (?) mới xứng với cháu?"
Hàn Đông vốn nói chơi, không nghĩ tới Tây Tây lại không cãi một tiếng, khuôn mặt nhỏ một bộ cẩn trọng.
Mắt Hàn Đông trộm sáng lên, xem ra có thu hoạch ngoài dự kiến a!
"Cháu vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, có phải chỉ có bán trương mới xứng với cháu hay không?"
Tây Tây rầu rĩ nói: "Nhưng cháu lại không dám thích."
Hàn Đông lập tức ra vẻ tri kỷ ca ca, tiến sát đến chỗ Tây Tây ngây ngô.
"Ta biết cháu và cô bé đó tranh giành nhau chức lớp phó, cho nên cháu mới lo lắng, do dự..."
Tây Tây ban đầu không muốn nhiều lời, nhưng sau khi Hàn Đông dụ dỗ rốt cục lớn mật mở miệng.
"Cạnh tranh chức lớp phó công bằng, nhưng người ta cao hơn cháu, béo hơn cháu, cháu sợ sẽ thua."
Hàn Đông vỗ Tây Tây tiểu thối nói: "Cháu đọ dáng vóc với người ta làm gì a? Phải so khí lực."
Tây Tây vẻ mặt uể oải, "Khí lực cháu cũng không sánh bằng."
"Còn phải xem cháu muốn so như thế nào, cháu so nâng bàn dọn ghế đương nhiên không sánh bằng, Nhưng nếu là so nhấc chai, xem ai lấy được nhiều. Cháu nghĩ đi, nó một bàn tay chỉ có thể nhấc lên bốn, cháu có thể nâng năm a."
Tây Tây nhìn sáu ngón tay của mình, đúng vậy, so về phương pháp này có vẻ như phần thắng nhiều hơn a!
Hàn Đông nhướng nhướng mày, "Thế nào! Ba ba của cháu nghĩ không ra chiêu này sao?"
Tây Tây nhìn Hàn Đông ánh mắt khâm phục, thúc thúc quả nhiên là cao tay. Ba ba nói "Lục chỉ cũng tốt" nói nhiều năm như vậy, cũng không nói ra đến tốt thế nào, thúc thúc mới là chân chính khiến lục chỉ trở thành người giỏi nhất a!
Một lát sau, Vương Trung Đỉnh đã trở lại.
Tây Tây chạy qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ hưng phấn.
Vương Trung Đỉnh thấy con trai cao hứng, tâm tình cũng khoan khoái hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn Hàn Đông ôn nhu so với bình thường.
"Vậy, phụ tử các người tán gẫu, tôi đi trước." Hàn Đông vội vàng lui lại.
Phòng chỉ còn lại hai cha con.
Vương Trung Đỉnh phát hiện có giấy gói kẹo trong thùng rác, ánh mắt chất vấn nhìn Tây Tây.
"Chỗ kẹo đường này đều là con ăn sao?"
Tây Tây lắc đầu, "Con một viên cũng không có ăn, toàn bộ là thúc thúc đuôi sam ăn."
Vương Trung Đỉnh chưa bao giờ dám để nhiều kẹo trong nhà, bởi vì Tây Tây thường thường sẽ ăn vụng. Ngay cả y cũng quản không được, Hàn Đông sao có thể làm được?
"Con thật sự không ăn một viên nào?" Vương Trung Đỉnh lần thứ hai chất vấn.
Tây Tây rõ ràng kiên định hơn so với bình thường, "Không có."
Vương Trung Đỉnh thấy Tây Tây cũng không giống nói dối, vì thế lại hỏi: "Vậy chú ấy không muốn cho con ăn hay là con chủ động không ăn?"
"Con chủ động không ăn."
Vương Trung Đỉnh kinh ngạc vì biểu hiện ngày hôm nay của Tây Tây, càng kinh ngạc với tác dụng loại hướng dẫn trực tiếp này của Hàn Đông.
Tây Tây thấy trên bàn trà còn thừa một viên, vội chỉ cho Vương Trung Đỉnh xem, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ chờ mong.
"Ba ba, người xem."
Vương Trung Đỉnh lập tức nói: "Đã tối rồi, không được ăn nữa."
"Đây là để dành cho ba ba." Tây Tây tiếp lời nói.
Vương Trung Đỉnh lo nếu mình để lại có thể Tây Tây lại trộm đi, đành phải cố mà nhét vào miệng.
Tây Tây vừa nhìn y ăn vừa nói: "Ba ba, người liếm liếm môi, sẽ có phát hiện bất ngờ."
Vương Trung Đỉnh thử liếm liếm, kết quả Tây Tây nhanh chóng tiến lên hôn một cái ngoài miệng y.
Vương Trung Đỉnh không hề thấy hành động tinh nghịch của con trai là đáng yêu, ngược lại dùng ánh mắt đau lòng nhìn nó.
Quả nhiên chọc điên người...