Phong Mang

Chương 109: Uống trà




Lại có thể không phản ứng?

Hàn Đông lại bắt đầu lầu bầu, "Anh nói đi thì đi đi, để làm gì còn lưu một sợi thừng tra tấn em? Đây là triệt để muốn đem trái tim em trói lại ~ trói lại ~ ở ~ ~ "

Trong nhà ăn người rất đông, lại vang lên tiếng nhạc, cho nên không ai nghe rõ Hàn Đông đang nói gì.

Nhưng Vương Trung Đỉnh lại có thể từ một đống âm thanh hỗn độn chọn ra lời của Hàn Đông, từng câu từng chữ đưa vào trong tai.

Mã giám đốc cũng nghe thấy âm thanh quái dị, nhịn không được hướng bên cạnh quét mắt một vòng, thấy thắt lưng buộc dây thừng, mồm lẩm bẩm - Hàn Đông, hỏi Vương Trung Đỉnh: "Người này... Cũng là của công ty chúng ta sao?"

Khuôn mặt kia của Vương Trung Đỉnh đã sớm đen không ra dạng người, y cực độ không muốn thừa nhận hàng này là chính mình mang đến, nhưng nửa thân dưới của hắn thực chính là mấy ngàn vạn bảo hiểm.

Hàn Đông lại sâu kín phun ra một câu: "Ai~ không sợ lén ăn trộm, chỉ sợ lén nhớ thương a."

Đột nhiên, Mã giám đốc cảm giác phía đối diện phát ra âm thanh kỳ lạ, lúc ngẩng đầu lên, thấy Vương Trung Đỉnh như trước mặt không chút thay đổi mà ăn. Trên bàn ăn trước mặt phi thường chỉnh tề, giống như cái gì cũng chưa hề phát sinh

Nhưng bàn bên Hàn Đông lại biến đổi, hắn đang ăn đột nhiên trước mắt xuất hiện một vật thể bay không xác định. Vừa hay ném trúng giữa trán của hắn, bị dọa đến không còn hồn vía.

Đây cũng không phải là hạt đậu phộng hay thịt viên, mà là một chén rượu. Tuy rằng đường kính rất nhỏ, nhưng vẫn nhưng đủ khiến trán Hàn Đông đỏ lên.

Có thể thấy người ném rất tức giận!

Hàn Đông không chút nào có cảm giác tức giận bị đánh lén, ngược lại một bên vuốt vuốt chén trong tay một bên liếc trộm Vương Trung Đỉnh, giữa lông mày đều là ý cười, xem ra ta đoán cũng không sai đi.

"Cậu ăn trước đi, tôi đi vệ sinh." Vương Trung Đỉnh nói.

Mã giám đốc gật gật đầu, "Vâng."

Hàn Đông ăn xong bánh chẻo vẫn không thấy Vương Trung Đỉnh trở về, vì thế hắn cũng đi theo đến buồng vệ sinh.

Kết quả sau khi đi vào, phát hiện không một bóng người.

Hàn Đông tìm xung quanh, tại cửa thông gió cách đó không xa thấy được thân ảnh Vương Trung Đỉnh uy lập lạnh lùng. Theo động tác của y đó có thể thấy được là đang hút thuốc, cái loại cực độ muộn tao này lại lộ ra chút thần thái nam tính, khiến Hàn Đông ngứa trong lòng, có loại cảm giác mãnh liệt muốn nhìn Vương Trung Đỉnh bắn jing (?) khi tâm tính mất kiểm soát.

Không biết qua bao lâu, cảm xúc Vương Trung Đỉnh rốt cục bình ổn lại, dạo bước đi đến buồng vệ sinh.

Kết quả tới cửa, đột nhiên bắt gặp bộ mặt bất cần đời kia của Hàn Đông.

Cước bộ Vương Trung Đỉnh nháy mắt dừng lại một chút, như là bị người ta bắt được điểm yếu, khóe mắt thoáng hiện lên một nét mất bình tĩnh. Tuy rằng y rất nhanh đã thu lại, tiếp tục trầm mặt đi tới, nhưng may là đối thủ Hàn Đông ánh mắt tinh nhuệ.

"Vương tổng, anh là đang ghen a?" Hàn Đông cười như không cười hỏi.

Vương Trung Đỉnh ánh mắt kiên định, chợt cơ ngực ưỡn thẳng cùng Tây phục tạo một độ cong khêu gợi, lại khiến cho Hàn Đông trong lòng tiểu sắc một phen.

"Tôi vì sao phải ghen?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Dây thừng trong tay Hàn Đông run lên, nụ cười trên mặt lộ ra mười phần gượng gạo.

Vương Trung Đỉnh lạnh lùng nói: "Tôi chỉ là thắc mắc vì sao ngưới kia phải tặng cậu dây thừng? Chẳng lẽ vòng cổ không xứng với cổ của cậu, chỉ có dây thừng mới có thể buộc được cậu sao?"

"Anh biết gì? Anh ấy là sợ tôi mộng du chạy loạn khắp nơi mới để lại cho tôi một sợi dây!"

Vương Trung Đỉnh lần thứ hai lãnh lùng nói: "Thực tế thì sao? Cậu liền không tiếp tục chạy loạn sao?"

"Đó là vấn đề cá nhân của tôi, không liên quan tới tâm ý của anh ấy, ban đầu anh ấy.."

Vương Trung Đỉnh đột nhiên ngắt lời Hàn Đông: "Nếu như hắn thật sự sợ hãi, thì đã không ra đi rồi."

Hàn Đông bỗng nhiên sửng sốt.

"Nếu như hắn thật sự có tâm, nên cả đời canh giữ cạnh cậu, khi cậu đứng dậy trước tiên đem cậu trở về, tận đến ngày cậu hoàn toàn liệt giường không dậy nổi!"

Lời này nếu ở miệng nam nhân khác nói ra sẽ làm người ta cảm thấy là già mồm cãi láo, dối trá, nhưng Vương Trung Đỉnh nhưng có thể đem nó nói ra thật khí phách, Hàn Đông trong nháy mắt đó hơi kém lệ rơi ròng ròng.

Anh mẹ nó nếu hiểu được còn không nhanh lên? Diệp ca chính là vì cho anh cơ hội mới ra đi a!

Vương Trung Đỉnh nhìn thái độ kia của Hàn Đông, tưởng là hắn chịu áp chế vì lời mình nói. Lúc này thô bạo đẩy Hàn Đông qua một bên, rửa tay xong rời đi.

...

Hàn Đông mới vừa trở lại ký túc xá, liền nhận được điện thoại của Hạ Hoằng Uy, tuyên bố muốn mời hắn đến nhà uống trà.

"Minh nhi, mau mau cứu tôi!"

Kết quả Du Minh không những không trấn an cảm xúc Hàn Đông, ngược lại buông một câu tàn nhẫn.

"Cậu nếu giúp anh ta, hai chúng ta không còn là bằng hữu nữa."

Hàn Đông thầm nghĩ: hắn nếu là muốn tìm tôi hỗ trợ đã tốt, chỉ sợ không phải a...

Gần một giờ mới đến khu nhà riêng vô cùng xa hoa của Hạ Hoằng Uy, bể bơi, sân quần vợt, còn có sân bay trực thăng chói lọi, nháy mắt dọa mù mắt Hàn Đông.

Hạ Hoằng Uy nằm ngửa ở xích đu lộ thiên phơi nắng, nghe được tiếng bước chân, ánh mắt híp lại nghiêng qua bên cạnh tà liếc một cái, giọng nói lộ ra một luồng khí tối tăm.

"Đến rồi?"

Hàn Đông chột dạ cười cười, "Đến rồi."

Hạ Hoằng Uy hừ nói, "Ngồi đi."

Nghe nói như thế, Hàn Đông thoáng yên lòng, xem thái độ của người này, hẳn không phải là vì chuyện rơi xuống giếng...

"Cậu chính là thần thánh đã chặt gỗ Đậu Đỏ Đại Vương làm giường?" Hạ Hoằng Uy đột nhiên hỏi.

Hàn Đông xấu hổ gật đầu, "A... Là tôi."

Hạ Hoằng Uy cười ha ha, rốt cục ngồi dậy, đánh giá Hàn Đông một phen từ đầu đến chân, cuối cùng tầm mắt dừng ở chân hắn.

"Thật sự là đủ dài."

Bị suất ca số một Hạ Hoằng Uy khen, Hàn Đông lúc này có loại cảm giác lâng lâng.

"Dài như vậy có ích lợi gì? Tôi thấy vừa vặn như Du Minh đẹp hơn." Hạ Hoằng Uy tuyên bố một câu.

Hàn Đông, "..."

Hạ Hoằng Uy lại hỏi: "Quan hệ của cậu và Du Minh rất tốt?"

"Có thể nói như vậy đi." Hàn Đông nói.

"Cậu ấy cái gì cũng nói với cậu sao?"

Hàn Đông oán thầm: cậu ta nếu cái gì cũng nói với tôi, tôi cùng Vương Trung Đỉnh cũng không đến mức thành như bây giờ rồi.

"Thỉnh thoảng mới nói." Hàn Đông trả lời tương đối bảo thủ.

Hạ Hoằng Uy gật đầu, "Cậu ấy vẫn là biết chừng mực."

Hàn Đông vốn tưởng rằng Hạ Hoằng Uy đối với tính tình cổ quái của Du Minh sẽ tức giận, không ngờ còn rất có thể thấu hiểu được, xem ra cũng không phải không nói lý như Du Minh bảo đi.