Sau khi trở về, đoàn phim đặc biệt tổ chức một buổi tiệc rượu chúc mừng.
Trong bữa tiệc tất cả mọi người đều cao hứng, thống khoái gào to trút giận, ngoại trừ Du Minh. Mặc cho cậu đã nhấn mạnh việc này không liên quan đến mình, người vẫn lũ lượt không ngừng đến mời rượu cảm ơn, khiến cho cậu vô cùng khó chịu.
Đang giữa tiệc rượu, Du Minh đột nhiên triệt để im lặng.
Ở trong xe cách quán rượu không xa, có một nam nhân thủy chung lạnh lùng nhìn chăm chú vào Du Minh.
Rốt cục, Du Minh chậm rãi hướng nơi này đi tới.
Khi khoảng cách tới cửa xe còn có hai thước, Hạ Hoằng Uy bước xuống, một tay túm áo Du Minh một tay nhẹ nhàng kéo cậu vào, cánh cửa đóng chặt, hoàn toàn cách ly trong xe với thế giới bên ngoài.
Không ngoài dự liệu của Du Minh, sau khi lên xe cậu liền nhận được một trận giận dữ.
"Điện thoại di động của em là để làm cảnh sao? Đã bị người ta khi dễ thành như vậy, em mẹ kiếp cũng không biết gọi một tiếng?" Ba một tiếng vứt tờ báo trước mặt Du Minh, "Còn để bọn họ chụp đến loại bộ dạng bất lực này?"
Du Minh như cũ không nói lời nào, chờ Hạ Hoằng Uy phát tiết xong nhanh chóng xuống xe.
Hạ Hoằng Uy lại ấn Du Minh xuống ghế tàn sát bừa bãi.
Du Minh liều mạng phản kháng, ánh mắt trừng Hạ Hoằng Uy mang theo đầy hận ý.
"Trước mặt người khác chà đạp chính mình như vậy? Đến chỗ tôi còn giả bộ tự phụ sao? Mọi người khi dễ em không rên một tiếng, tôi đối tốt với em một câu cảm tạ cũng không có, em nói em là thiếu thao có phải không?"
Trong giọng nói Du Minh lộ ra một cỗ ngoan cường, "Đúng, vậy anh liền thao đi!"
Hàn Đông đang uống rượu phát hiện không thấy Du Minh, vội đi tìm, kết quả mới ra khỏi cửa, đã thấy Du Minh từ một góc tối đi đến, sắc mặt có chút kém.
"Làm sao vậy?" Hàn Đông hỏi.
Du Minh lắc đầu, "Tôi về ký túc xá trước."
"Đừng a, Lỗ đạo diễn nói còn muốn uống hai chén với cậu."
"Tôi thật sự uống không nổi nữa, các cậu uống đi." Du Minh nói xong liền bắt một chiếc xe.
Hàn Đông thấy Du Minh sắc mặt có vấn đề, vội bảo lái xe chờ một lát, hắn đi vào lấy túi của mình, cùng lên xe với Du Minh.
Trở lại ký túc xá, Hàn Đông nghe Du Minh kể, lúc này an ủi cậu: "Cậu phải biết đủ đi, người ta tốt xấu cũng chịu lộ diện giúp cậu, tôi đây chạy vạy cầu nửa ngày, Vương Trung Đỉnh căn bản không để vào mắt."
"Sao cậu biết chuyện này Vương tổng không tham dự?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông hừ cười một tiếng, "Còn không rõ ràng sao, dựa theo tính tình của người này, nếu biết Hạ Hoằng Uy muốn làm như thế, khẳng định sẽ ngăn cản, không thể nào là giúp đỡ hắn."
Du Minh lại thay Vương Trung Đỉnh nói chuyện, "Tôi lại cảm thấy Vương tổng thuộc loại không lộ mặt, cho dù có cách cũng không cho cậu nhìn ra. Hạ Hoằng Uy làm chuyện gì đều như vậy, hoàn toàn không nghĩ đến cảm giác của người khác."
"Tôi sát... Hay là hai ta đổi đi?" Hàn Đông lần thứ hai trông mà thèm.
Du Minh lãnh đạm nói: "Tôi với người đó không cùng một chỗ, cậu thích cứ theo đuổi."
Hàn Đông vội vàng tỏ thái độ, "Hai người bọn tôi đã định trước không thể cùng một chỗ."
"Vì cái gì?" Nói giống như cậu cùng Hạ Hoằng Uy có chút gì đó.
Việc này Hàn Đông để lại trong lòng, không nói cho Du Minh, sợ ngày nào đó Du Minh cùng Hạ Hoằng Uy ân ái, một cái cao trào liền phun ra chuyện của mình.
"Bọn tôi có thể có cái gì? Tôi còn không phải vì muốn tỏ rõ tôi quyết tâm cùng Vương Trung Đỉnh một chỗ sao." Hàn Đông nói.
Du Minh đột nhiên nhớ tới gì đó, "Vương tổng vì cái gì đột nhiên lãnh đạm với cậu?"
"Còn không phải bởi vì sợi dây thừng kia sao."
"Dây thừng?" Du Minh không rõ.
Hàn Đông giải thích nói: "Dây thừng của tôi ngày trước không phải đã đánh mất sao? Tôi tưởng anh ta trộm của tôi, cho nên liền đi tìm anh ta đòi. Ngày đó thái độ của tôi có chút không tốt, anh ta đã cùng tôi trở mặt. Sau tôi lại tìm được dây thừng, lại đi giải thích, anh ta đã không để ý đến tôi rồi."
"Bởi vì một chút chuyện nhỏ như vậy?" Du Minh không thể tin.
Hàn Đông gật gật đầu, "Đúng vậy, cậu nói người này có quá ngạo kiều không?!"
"Tôi cảm thấy khẳng định không phải vì vậy, khẳng định còn có nguyên nhân khác."
"Vì sao?"
Du Minh nói: "Cậu nghĩ a, trước cậu làm bao nhiêu chuyện quá phận như vậy, anh ta cũng chưa từng dùng bộ dạng này với cậu a, cho nên nói khẳng định có nguyên nhân khác, là chính cậu không nhận ra được."
Vẻ mặt Hàn Đông bất chấp mê ngộ, "Anh ta chính là sau chuyện dây thừng thái độ mới đại biến, không phải bởi vì dây thừng thì còn vì cái gì?"
"Chẳng lẽ dây thừng này không ngụ ý gì khác sao?" Du Minh hỏi.
Ngụ ý... Hàn Đông giọng điệu hàm hồ nói: "Có ngụ ý cũng là đối với tôi, không phải với anh ta a!"
"Cũng vì là đối với cậu, anh ta mới có thể để tâm a, có lẽ lúc cậu mộng du không cẩn thận lỡ miệng, anh ta nghe được nên ghen tị, mới có loại thái độ này."
Hàn Đông vẫn một mực không lý giải được, "Dây thừng này là do một người anh em của tôi tặng, cái này cũng không đáng ghen a!"
"Cậu cảm thấy là tình anh em, nhưng người ta lại không thấy như vậy. Tựa như Vạn Lý Tình cũng là bằng hữu bình thường của Vương tổng, nhưng cậu cũng hiểu sai đi!" Du Minh không cẩn thận dẫm phải ngòi nổ.
"Vạn Lý Tình với Vương Trung Đỉnh là bằng hữu bình thường? Sao cậu biết?"
Du Minh nói bâng quơ: "Hạ Hoằng Uy có nói qua."
Hàn Đông lại vừa cao hứng vừa thống khổ, cảm thụ lớn nhất chính là muốn bóp chết Du Minh.
"Cậu mẹ kiếp như thế nào không nói sớm?"
"Cậu cũng không có hỏi tôi a!"
Hàn Đông bứt tóc, "Được rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện dây thừng."
Du Minh vẫn giữ quan điểm kia, "Tôi cảm thấy anh ta chính là đang ghen."
Hàn Đông phát hiện thái độ của Du Minh đối với quan hệ của Vương Trung Đỉnh và mình biến đổi rất lớn, ban đầu Hàn Đông nhắc tới Vương Trung Đỉnh thích mình, Du Minh liền dè bỉu, không biết từ lúc nào, cậu không hiểu sao đã chấp nhận. Ngược lại là Hàn Đông, bây giờ lại có chút bất định.
"Làm sao cậu cứ khẳng định anh ta có ý tứ với tôi như vậy?"
Du Minh không cẩn thận lại châm ngòi, "Tôi thấy anh ta hôn cậu a."
Nghe nói như thế, con ngươi Hàn Đông hơi kém phát nổ.
"Hôn tôi? Lúc nào?"
"Hình như là hơn một tháng trước đi, có hôm giữa đêm nghe thấy động tĩnh, đi đến phòng của cậu nhìn thoáng qua, kết quả thấy anh ta ghé xuống giường hôn cậu."
Hàn Đông như là vừa trao đổi linh hồn với Du Minh, nháy mắt mặt biến thành tê liệt.
"Cậu làm sao vậy?" Du Minh lại hỏi.
Hàn Đông sửng sốt ước chừng hơn mười giây mới bạo phát, "Miệng cậu cũng Con Mẹ Nó quá kín đi? Đến hơn một tháng!!! Hơn một tháng!!! Cậu Mẹ Kiếp không làm việc ở cơ quan tình báo quả thực quá uổng phí nhân tài!"
"Cậu cũng không có hỏi tôi a." Du Minh vẫn hờ hững.
Hàn Đông thiếu chút nữa rơi nước mắt, "Nếu ngày nào đó cậu thấy tôi bị người ta cường bạo, có phải hay không cũng muốn chờ trước khi tôi chết nắm lấy tay cậu hỏi có còn chuyện gì muốn nói không, cậu mới có thể nói cho tôi biết a?"
Du Minh cư nhiên thật sự nghiêm túc tự ngẫm, nói cho Hàn Đông: "Có lẽ đi."
Hàn Đông, "...!!"
Du Minh còn nói: "Vương tổng không phải cũng không nói cho cậu biết sao?"
"Đúng a, hai người các ngươi một loại là làm không nói, một là nhìn thấy không nói. May mắn hai người không có cùng nhau, các người nếu cùng một chỗ, đợi cho đến chết chết cũng chưa nói được với nhau quá 10 câu."
Du Minh như trước làm ra bộ dạng thanh thản thoải mái chui vào ổ chăn.
Hàn Đông sau khi khôi phục cảm xúc mới nghĩ, kỳ thật trong lòng cũng rất cao hứng a, ít nhất cũng xác nhận Vương Trung Đỉnh có ý đối với hắn. Chẳng lẽ là ghen thật sao? Thật sự sao? Hàn Đông mỹ không tư đùa nghịch sợi dây thừng, tròn mắt hướng Du Minh mắt la mày lém, "Hay là... Tôi thử xem?"
(mỹ không tư: tự hào, tự mãn)
"Không phải cậu nói sẽ không chủ động sao?" Du Minh nhắc nhở.
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, "Tôi đây không tính sẽ chủ động, tôi chỉ là buộc anh ta đi vào khuôn khổ thôi."
Du Minh chân thành tặng hai chữ: "Bảo trọng."
Vì thế, sáng hôm sau, vừa may không có cảnh quay, Hàn Đông lại lắc lư sang công ty bên kia.
Mãi cho đến giữa trưa, xe Vương Trung Đỉnh mới từ bên ngoài lái vào.
Trên xe ngoài Nhị Lôi, Phùng Tuấn ra, còn có Mã giám đốc mới được phân tới công ty, vừa nói chuyện cùng Vương Trung Đỉnh vừa đi đến nhà ăn, Hàn Đông cũng không thanh không sắc theo sát.
Sau khi đồ ăn bày lên, Vương Trung Đỉnh vừa muốn động đũa, liền thấy một thân ảnh quen thuộc.
Hàn Đông từ cửa đi tới, nhìn cũng không liếc y một cái, trực tiếp đến cửa sổ quầy thức ăn nhanh gọi một phần bánh chẻo. Sau đó ngồi ở vị trí cách y không xa, không coi ai ra gì bắt đầu ăn.
Nhưng là, Vương Trung Đỉnh rõ ràng thấy, bàn tay khong cầm đũa kia của Hàn Đông nắm chặt một sợi dây thừng.
"Vương tổng, sao anh không ăn?" Mã giám đốc hỏi.
Thời điểm Vương Trung Đỉnh đưa ánh mắt lại, Mã giám đốc rõ ràng thoáng thấy được một nét tàn khốc trong mắt y.
Một lát sau, một người lạ hướng phía Hàn Đông hỏi: "Cậu ăn cái gì mà còn cầm một sợi thừng a?"
Hàn Đông nói: "À, trước đây sợi dây của tôi từng bị mất, tôi phải mang bên mình mới yên tâm."
Nói xong cố ý buộc sợi dây thừng quanh lưng, lúc này mới bưng bát từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn. Ăn được một nửa lại còn cúi đầu nhìn dây thừng, giống như sợ người khác cướp đi.
"Vương tổng, anh sao vậy?" Mã giám đốc lần thứ hai nhắc nhở.
Vương Trung Đỉnh thật lâumới lạnh cứng trả lời một câu, "Không việc gì."