Bức đến không có biện pháp, đành phải tìm cớ chuồn ra khỏi tướng phủ, trước mắt hắn vẫn là bệnh nhân
"trọng thương", không thể quá tiêu dao, chỉ có thể tránh ở trong hương xa của Lý Đằng Giao.
Vuốt tấm đại ngân phiếu hai vạn lượng trong ngực, Đường Tiểu Đông muốn không cười cũng không được. Có hai vạn lượng bạc Vương gia bồi thường, cộng thêm xây dựng vũ trường cũng không tốn của hắn một phân tiền, còn có hợp tác với Ngọc Nhược Vân, món tiền này đủ dư dật rồi.
Trước mắt mà nói, Vương Ngạo Phong khiếp sợ uy thế của Lý Lâm Phủ, không dám tiếp tục có bất kỳ âm mưu hành động nào nữa, tài chính đến đúng lúc, hắn có thể an tâm phát triển sự nghiệp của bản thân.
Trở lại Túy Tiên Lâu, thấy hắn vô sự, Kha Vân Tiên, Châu nhi vẻ mặt vô cùng khẩn trương đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngải Cổ Lệ
- Đường huynh đệ, sau này xuất môn, vẫn là nên mang Sùng Vũ theo.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Đại tẩu, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không sao đâu.
Ngải Cổ Lệ thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Biết được ngươi xảy ra sự cố, Tuệ Nhi ngày nào cũng khóc lóc...
Trong lòng Đường Tiểu Đông rất cảm động, không nghĩ tới Tuệ Nhi đối với hắn tình thâm ý trọng như thế, hắn nhất định phải che chở thật tốt, cho đến khi nàng trưởng thành, rồi thay nàng tìm một trượng phu có thể làm nàng hạnh phúc.
Thấy Lôi Mị vắng mặt, trong lòng không khỏi nhớ mong, hỏi Kha Vân Tiên mới biết nàng cùng Tần Thiên Bảo đi ra ngoài, lúc này mới yên tâm.
Mới về nhà không bao lâu, đầu tiên là Đường Nhu đến thăm, tiếp theo là Ngọc Nhược Vân, thấy hắn cả người hoạt bát, cũng không có trọng thương đến hấp hối như lời đồn mới an tâm.
- Chúc mừng Đường đại công tử trở thành rể hiền của tướng gia.
Ngữ khí bình thản, làm cho người ta không cảm thấy chút ý vị chúc mừng nào, trái lại có chút cảm giác mất mát và bất đắc dĩ.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnĐường Tiểu Đông ho khan vài tiếng, ở phần tên trên hiệp ước đóng dấu, một bản giao cho Kha Vân Tiên, một bản trả lại đối phương.
Ngọc Nhược Vân đưa mắt nhìn Đường Nhu đứng ở bên người Đường Tiểu Đông, ngạc nhiên nói:
- Ngươi cũng không đọc qua nội dung trong hiệp ước sao?
Đường Tiểu Đông vừa cười híp mắt vừa nói:
- Trước đó chúng ta không phải đã thảo luận xong rồi sao?
Tú mục hiện lên một nét kỳ dị, Ngọc Nhược Vân tươi cười thản nhiên nói:
- Tin tưởng ta như vậy, không sợ ta bán đứng ngươi sao?
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Nếu nàng bán đứng ta, chỉ có thể trách ta mắt mù nhìn lầm người.
Đường Nhu cùng Kha Vân Tiên nhìn nhau cười khổ, coi như không phải Đường Tiểu Đông cố ý muốn tán tỉnh Ngọc Nhược Vân, nhưng chỉ bằng những lời này, đã đủ làm rung động phương tâm của Ngọc Nhược Vân, hoàn toàn đạt được hảo cảm cùng sự tín nhiệm của nàng.
Mà khi một nđối với một người nam nhân có hảo cảm, khoảng cách đến ái mộ cũng không quá xa, có đôi khi chỉ cách một bước, giống như cách một lớp giấy, đâm một cái là thủng.
Hợp tác dựa trên sinh ý, sau này thời gian tiếp xúc của hai người sẽ rất nhiều, Ngọc Nhược Vân sẽ có rất nhiều thời gian để quan sát hiểu biết. Mà tài năng cùng hành động kinh người Đường Tiểu Đông đã biểu hiện ra bên ngoài, đều khiến cho Ngọc Nhược Vân rung động, dần dà...
Không cần đoán cũng biết kết quả sẽ như thế nào, trong lòng hai người không khỏi thở dài một tiếng.
Không phải các nàng không có lòng ghen tị, mà là trên người phu quân có rất nhiều điều thần bí, đã hình thành một loại mị lực độc đáo hấp dẫn người khác giới.
Ngọc Nhược Vân thản nhiên cười nói:
- Cám ơn sự tín nhiệm của Đường công tử, y phục công tử thiết kế ba tháng sau chắc chắn được sản xuất số lượng lớn.
Có hai vạn lượng bạc Vương gia bồi thường, tài chính sung túc, Đường Tiểu Đông cũng không gấp chuyện trang phục, bất quá nghe xong lời nói của Ngọc Nhược Vân vẫn là nao nao.
- Ba tháng sau?
Ngọc Nhược Vân nét mặt tỏa sáng mỉm cười nói: - Có một đại tài chủ đặt một đơn hàng lớn, muốn ba tháng sau giao hàng, cho nên... Đường công tử thứ lỗi.
Ngọc Nhược Vân thu xếp sinh ý của mình trước quả thật là bình thường, nếu đổi lại hắn cũng sẽ làm như vậy, Đường Tiểu Đông lơ đểnh, ha ha cười nói:
- Không vội không vội, lúc nào Ngọc tỷ tiện thì sản xuất lúc đó, bất quá đó là cơ mật buôn bán, nhất định phải giữ bí mật nghiêm ngặt.
Ngọc Nhược Vân lườm hắn một cái, điều này còn nhờ ngươi dạy sao?
Mặc dù Đường Tiểu Đông đối với lão bản đặt đơn hàng kia có chút tò mò, muốn hỏi thêm vài câu, bất quá Ngọc Nhược Vân đã đứng dậy cáo từ, lời nói đến miệng cũng chỉ có thể nuốt vào, đứng dậy tiễn khách.
Cân nhắc một hồi, hẳn đã đến lúc phái người quay về Lôi Châu đón đội người mẫu biểu diễn của hắn, suy nghĩ về nhân tuyển, vẫn là thấy Thạch Sùng Vũ thích hợp nhất.
Lúc đầu còn có chút bận tâm, Thạch Sùng V cùng Ngải Cổ Lệ lại sảng khoái nhận lời, hai phu thê thu thập hành lý, mang theo đủ chi phí cùng hai người thủ hạ cáo từ lên đường.
Kế tiếp, là nên suy xét đến tòa soạn báo lá cảiĐường Tiểu Đông muốn đi nội viện nhìn công trường lâm thời của Vương Lão Thực, Đường Nhu tự nhiên đi theo, Kha Vân Tiên thức thời không đi, cho hai người cơ hội ở riêng với nhau.
Đường Điềm thì cho Lý Đằng Giao kéo đi thăm quan bộ sưu tầm trong nhà nàng, nhìn bộ dáng, tiểu ny tử này lại đang động tâm cơ, trước tiên lung lạc Đường Điềm đơn thuần, đạt được sự hảo cảm cùng ủng hộ của nàng, kế tiếp chính là lung lạc Đường Nhu và
Kha Vân Tiên.
Dù sao đã đến nước này, Đường Tiểu Đông cũng không phản đối phương pháp của nàng, mọi người có thể chung sống hòa bình, đó là tốt nhất.
Túy Tiên Lâu thì lớn, hiện tại ngoại trừ Kha Vân Tiên, Châu nhi, phụ tử Vương gia cùng mấy thủ hạ canh cửa ra, chủ yếu không có người nào.
Đường Tiểu Đông rất tự nhiên nắm bàn tay nhỏ bé trắng mịn của Đường Nhu, Đường Nhu chỉ hơi hơi ngọ nguậy một chút, vẻ mặt thẹn thùng, tú mục bất an quét nhìn bốn phía rồi tùy ý để cho hắn nắm tay mình, nhất thời má ngọc đỏ bừng, e thẹn động lòng người.
Đường Tiểu Đông nắm bàn tay nhỏ bé của Đường Nhu, đứng ở trong hoa viên nho nhỏ, tuy rằng trong này không có nhiều hoa lắm, nhưng mà ganh đua sắc đẹp, mùi thơm ngát xông vào mũi, thấm vào lòng người, trong nhất thời, toàn bộ phân tranh thế tục
đều ném ra phía sau đầu, Đường Nhu lặng lẽ quan sát vị biểu ca chiếm cứ nội tâm của nàng.
Ánh mặt trời chiếu xuống, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lộ rõ sự kiên định tự tin không nói nên lời, trong yên bình ẩn hiện sự ôn nhu nói không nên lời.
- Nhu muội, nếu mỗi ngày đều có thể như vậy, cuộc sống sau này thật thoải mái.