Phong Lưu

Chương 50: Tuệ nhi quật cường (thượng+hạ)






Chuyện cắt may nội y vẫn đang trong giai đoạn tiến hành, nhân thủ rất thiếu, Châu nhi cũng tới hỗ trợ, nhìn những bộ nội y diêm dúa lẳng lơ khiến người khác phải tim đập nhanh được khâu thành, nàng không khỏi sợ hãi than trong đầu ca ca có những ý nghĩ trước không có ai, sau càng không có ai nghĩ được, càng thêm kính phục đối với hắn.

Nội y thuộc về cơ mật thương nghiệp, Đường Tiểu Đông nào dám để Thư Tiệp biết, mọi người cũng đã được hắn nhắc nhở, trước mặt Thư Tiệp cấm nói chuyện nội y, điều này khiến phương tâm của Lôi Mị và Kha Vân Tiên rất vui vẻ.

Thư Tiệp chính là một thiên kim tiểu thư bướng bỉnh hiếu động, thích gây sự thiên hạ, nhưng bản tích thiện lương hồn nhiên, nàng hiện tại chỉ hiếu kỳ đối với Đường Tiểu Đông, cũng không ngoại trừ yếu tố vì muốn đấu khí với Lôi Mị mà tiếp cận hắn, thế nhưng theo số lần tiếp xúc tăng nhanh, tình cảm tốt trong lòng đối với Đường Tiểu Đông càng lúc càng tăng mạnh, theo thời gian dài, loại tình cảm tốt này khó có thể giữ không chuyển thành tình yêu.

Bởi vì Đường Tiểu Đông thường thường có những hành động rất kinh người, thậm chí ngay cả Lôi Mị và Kha Vân Tiên coi như từng trải, kiến thức phong phú cũng sợ hãi than thở không ngớt, càng phát hiện ra phu quân của chính mình có rất nhiều điểm thần bí, mà chính loại thần bí này, trong lúc vô hình tăng lên mị lực kỳ lạ của hắn.

Cũng chính bởi vì loại mị lực kỳ lạ này, rất dễ khiến người khác phái sinh hiếu kỳ, sau đó chuyển thành tình cảm tốt, cuối cùng chuyển hóa thành tình yêu.

Chuyện nội y bảo mật đối với Thư Tiệp, nói rõ Đường Tiểu Đông coi nàng trở thành người ngoài, nói cách khác, không có hứng thú đối với tiểu nha đầu ngây ngô này, sao có thể không khiến phương tâm của Lôi Mị và Kha Vân Tiên vui vẻ.

Trong cái xã hội nam tôn nữ ti hiện tại, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, phàm là nữ tử, ai không hi vọng phu quân chính mình yêu thương bản thân nhiều hơn một chút? Ai lại nguyện ý để phu quân cưới tiểu thiếp vắng vẻ chính mình.

Yêu, vốn chính là ích kỷ, không muôn chia sẻ với người khác.

Lôi Mị hoàn toàn nghĩ thông suốt dần dần không còn đấu khí với , mà Thư Tiệp và Đường Điềm tựa hồ trời sinh đã là đối thủ một mất một còn, ở chung một chỗ không bao lâu liền phát sinh đại chiến nước bọt, còn kém chút nữa là động thủ đấu võ rồi, ngược lại Lôi Mị trở thành người giải hòa.

Buổi chiều ngày hôm nay, Đường Tiểu Đương thoải thoải mái mái từ trong phòng tắm bước ra ngoài, nhìn thấy Ngả Cỏ Lệ đứng tại một góc sương phòng, đối diện nháy mắt ra dấu với hắn, trong lòng không khỏi kinh hoàng.

Nói thực đi, bản thân Ngả Cổ Lệ là một tiểu mỹ nhân có chứa huyết thống phương tây, mũi cao mắt xanh, đôi con mắt màu xanh lam thâm thúy như biển rộng, tỏa quang mang tuệ khiết, màu da lại trắng trẻo dị thường, mặc dù đã là mẫu thân hai lần sinh nở, thế nhưng vóc người vẫn bảo trì rất tốt, trong đẫy đà để lộ mị lực thành thục thiếu phụ và phong tình nước khác vô cùng động lòng người.

Nàng tìm ra làm gì?

Đường Tiểu Đông ngẩng đầu nhìn bầu trời, tia nắng cuối cùng của buổi chiều đang dần dần khuất bóng, tuyên cao đêm tối phủ xuống.

Mạnh mẽ ức chế kinh hoàng không tên trong lòng, hắn liếc mắt nhìn bốn phía, bước nhanh tới trước mặt Ngả Cổ Lệ.

Nghĩ là dân tộc tái ngoại có sự hào phóng đặc biệt, Ngả Cổ Lệ tự nhiên thoải mái nói:

- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ân tình của công tử, thiếp thân đều khắc ghi trong tâm khảm.

Đường Tiểu Đông mỉm cười:

- Một phương có khăn tám phương tương trợ, điều này rất bình thường, Thạch phu nhân cần gì phải ghi tạc trong lòng.

Ngả Cổ Lệ thản nhiên cười:

- Thiếp thân chỉ là muốn biết mục đích của công tử. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Quả nhiên không phải người tầm thường.

Mi tâm của Đường Tiểu Đông nhảy lên, thầm hô lợi hại.

Nghênh đón ánh mắt nhìn kỹ của đối phương, hắn thản nhiên nói:

- Nói vậy hẳn phu nhân cũng biết vài ngày trước có mấy người tới đập bãi, tuy nói có đám người lão Trương bảo vệ, thế nhưng thân thủ của bọn họ quá mức thất vọng, an toàn của các cô nương…

Thấy đầu lông mày của Ngả Cổ Lệ ngăn lại thành một đoàn, hắn lập tức giải thích nói:

- Kỳ thực ta chỉ là muốn Thạch tiên sinh truyền dạy võ nghệ, chỉ điểm cho đám người lão Trương một chúthần tình trên mặt Ngả Cổ Lệ hơi có chút giãn ra, chỉ là đầu lông mày vẫn nhíu chặt. Đường Tiểu Đông minh bạch ý tứ của nàng, nếu như là giáo đầu hoặc là hộ viện trông cửa bình thường, có thể nàng sẽ tiếp thu, thế nhưng nơi này là thanh lâu, một cao thủ rơi vào tình cảnh làm tay chân trông cửa thanh lâu, danh dự có bao nhiêu tổn hao a.

Hắn giải thích nói:

- Hẳn là mấy ngày nay phu nhân cũng đã nhìn tận mắt, Di Tình Viện hiện tại, nghiêm ngặt mà nói, đã không thể coi là thanh lâu, các cô nương chỉ ca hát không bán thân…

Biết những lời này không thể thuyết phục được đối phương, hắn tiếp tục nói:

- Diễm vũ chỉ là một lần quá độ, rất nhanh sẽ chuyển biến hình thành giao tế nghiêm cẩn, hành nghiệp tiêu khiển không hề có nửa điểm thành phần tình dục.

- Rất nhanh ta sẽ rời khỏi nơi đây, tiến quân Trường An, hiện tại đang gia tăng chuẩn bị trang phục thời trang chính là xác minh căn cứ nhất…

Thấy biểu tình trên mặt đối phương vô cùng kinh ngạc, không khỏi giật mình nói:

- Thạch phu nhân?

Hắn không biết rằng một loạt từ ngữ mới mẻ của mình đã khiến Ngả Cổ Lệ nửa ngày mới phản ứng lại, chỉ thấy trên mặt của nàng đã có bieur tình hoàn toàn thư giải, nói rõ chính mình đã thuyết phục được nàng.

Để nàng bỏ đi lo lắng trong lòng, hắn ha ha cười, nói tiếp:

- Kỳ thực tuổi tác của phu phụ hai người không lớn, không bằng ta gọi một tiếng đại ca đại tẩu.

Trên mặt Ngả Cổ Lệ hiện lên nụ cười, trong lòng đã hoàn toàn buông bỏ lo lắng, nói:

- n cứu mạng, báo bằng cả dòng sông, chỉ là liên quan tới danh dự của phu quân, đại tẩu lo lắng quá nhiều, để Đường huynh đệ chê cười.

Một tiếng đại tẩu, huynh đệ gọi rất tự nhiên, lập tức khiến cự ly giữa hai người kéo lại rất gần, khiến Đường Tiểu Đông mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, có cao thủ như Thạch Sùng Vũ trông coi, hẳn là không ai dám tới đập bãi nữa rồi.

Ngả Cổ Lệ cười nói:

- Kỳ thực bằng vào Thục trung Đường Môn hiển hách uy danh, còn thêm một Lôi gia Giang Nam Phích Lịch Đường, còn có ai dám động thủ trên đầu thái tuế?

- Đường đại ca, nguyên lai huynh ở đây, để ta tìm mãi… Mẫu thân…

Thạch Tiểu Tuệ chạy tới vẻ mặt vui sướng, thấy mẫu thân cũng có trên khuôn mặt nhỏ nhắn chợt ửng hồng, hai bàn tay nhỏ bé trộm để phía sau.

Ngả Cổ Lệ mỉm cười nói:

- Tuệ nhi, sau này phải gọi là thúc thúc.

Thúc thúc?

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đỏ bừng của Thạch Tiểu Tuệ chợt tái nhợt không máu, đôi con mắt to linh động thoáng hiện nước mắt lưng tròng, lại để lộ vẻ quật cường vô cùng.

Biểu tình của nàng để Đường Tiểu Đông và Ngả Cổ Lệ hoàn toàn mờ mịt.

- Không! Tuyệt không!

Thạch Tiểu Tuệ đột nhiên hét rầm lên, nước mắt giống như hồng thủy phá vỡ đê ngăn rơi xuống hai gò má tái nhợt.

- Tuệ nhi, lại sao rồi?

Không phải chỉ là kêu một tiếng thúc thúc thôi sao, Đường Tiểu Đông không rõ ràng lắm vì sao nàng lại có phản ứng kịch liệt như vậy?

Biểu tình vẻ mặt của Ngả Cổ Lệ cổ quái, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hiển nhiên trong lòng nghĩ tới cái gì đó, một lúc lâu mới phát sinh một tiếng thở dài.

Tính cách của nữ nhi, nàng hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai, ngoài mềm trong cứng, quật cường vô cùng, nếu đã nhận thức rõ ràng chuyện gì, dù có mười con trâu cũng không kéo lại được, chỉ là nàng thực sự không ngờ Tuệ nhi mới chỉ bao nhiêu tuổi, cũng đã…

Đường Tiểu Đông ngồi xổm xuống, ôn nhu dỗ dành Tuệ nhi đang khóc sướt mướt, hai bàn tay nhỏ của Tuệ nhi ôm chặt lấy sau gái hắn, thấp giọng nức nở, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn dung cảm nghênh đón ánh mắt thống khổ, lo lắng, bất an và cả bất đắc dĩ của mẫu thân mình.

Đường Tiểu Đông để nàng ôm chặt chính mình, quay sang ngồi trên vai, xoay người đối mặt với Ngả Cổ Lệ đang có thần tình cổ quái.

Ngả Cổ Lệ phát sinh một tiếng thở dài bất đắc dĩ, buồn bã nói:

- Hài tử này quá tùy hứng rồi, Đường huynh đệ không nên chú ý…

Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:

- Tuệ nhi nhu thuận đáng yêu như vậy, thương yêu còn không kịp, ai lại trách cứ nàng?

Trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vết nước mắt để lộ nụ cười xán lạn, Tuệ nhi nức nở nói:

- Đường đại ca, không cho huynh kết bái với phụ mẫu ta!

- Vì sao?

Đường Tiểu Đông giật mình nói:

- Đại ca vẫn yêu thương Tuệ nhi như trước nha!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuệ nhi ửng hồng lên, giãy dụa thân thể:

- Không vì sao, không được chính là không được!

Đường Tiểu Đông bất đắc dĩ nhìn Ngả Cổ Lệ, cười khổ nói:

- Được được được, nghe Tuệ nhi, như vậy không khóc nhè được chưa?

Ngả Cổ Lệ lại một lần nữa phát sinh tiếng thở dài bất đắc dĩ, biểu tình trên mặt nàng tựa hồ đã đồng ý với yêu cầu cường liệt của nữ nhi.

Tuệ nhi nín khóc mỉm cười:

- Mẫu thân thật tốt.

Trên mặt Ngả Cổ Lệ gạt bỏ nụ cười gượng bất đắc dĩ, khóe môi giật giật, lại phát sinh tiếng thở dài yếu ớt.

Tuệ nhi thấp giọng nói:

- Mẫu thân yên tâm đi…

Cảm giác giống như hai mẫu nữ nhà này đang chơi trò từ ngữ mờ ám, Đường Tiểu Đông theo thói quen xoa xoa hai gò má, cảm giác có thứ gì đó trên cổ chính mình, cúi đầu vừa nhìn, là một khối ngọc bích nhỏ gần giống như hoa tai, cùng một sợi dây màu hồng buộc lại, không khỏi hỏi:

- Đây là cái gì?

Tuệ nhi thấp giọng nói:

- Đây là bùa hộ mệnh mẫu thân tặng cho Tuệ nhi, có thể tiêu tai tránh quỷ, đại ca cần phải quý trọng.

Đường Tiểu Đông ha ha cười:

- Đã là bùa hộ mệnh của Tuệ nhi đưa, đại ca tự nhiên phải quý trọng.

Trên mặt Ngả Cổ Lệ vẫn là nụ cười khổ sáp, thấp giọng nói:

- Tuệ nhi, sắc trời đã không còn sớm nữa rồi, đại ca con mệt nhọc một ngày đêm, cũng cần phải nghỉ ngơi, sáng mai con còn phải tới trường, nhanh nhanh xuống đi…

Nhìn theo thân ảnh hai mẫu nữ dần dần biến mất trong đình viện, Đường Tiểu Đông nhịn không được thở dài một hơi nhẹ nhõm, có một cao thủ giống như Thạch Sùng Vũ trông coi bảo vệ, những kẻ dám tới nháo sự sẽ phải suy nghĩ xem cân lượng của chính mình có bao nhiêu.

Sáng sớm hôm sau, Đường Tiểu Đông gọi Tần Thiên Bảo từ trong ổ chăn ấm áp, bảo hắn cầm hai nghìn năm trăm lượng bạc thành ngân phiếu đại thông hắn đi Trường An, nhìn xem trong thành có đất trống gì đó hay không, trước tiên mua một miếng rồi tiếp, coi như làm chuẩn bị cho hành đợt tiến quân Trường An sắp tới.

Tuy rằng Tần Thiên Bảo không quá tình nguyện, thế nhưng bởi vì tương lai với Châu nhi, cũng chỉ đành kiên trì tới Trường An, thời điểm hai người ly biệt bịn rịn thương cảm khiến mọi người đều xúc động không thôi, toàn bộ trách cứ Đường Tiểu Đông chia rẽ đôi uyên ương.

Sau một tháng, phu phụ Thạch Sùng Vũ đã hoàn toàn khỏi hẳn, lúc rảnh rỗi hắn chỉ điểm đám người Lão Trương, Tiểu Lục, Thạch phu nhân thì giúp đỡ thêu thùa, lúc huynh muội Thạch gia tan học, làm xong bài tập về nhà, Thạch Lỗi theo phụ thân học võ, Thạch Tiểu Tuệ thì theo mẫu thân hỗ trợ thêu thùa, nàng không phải quấn quýt lấy Lôi Mị thì cũng là Kha Vân Tiên, chúng nữ vô cùng thích thú tiểu nữ hài nhu thuận đáng yêu này.

Một ngày hôm nay, một tờ giấy quảng cáo tuyển người dán bên ngoài Di Tình Viện một lần nữa khiến toàn bộ Lôi Châu Thành sôi trào, một truyền mười, mười truyền trăm, trong lúc nhất thời tin tức bay loạn khắp thành, nơi nơi đều nghị luận chuyện này.

Diễm vũ hương diễm nóng bỏng đã khiến hành nghiệp thanh lâu xảy ra một đại cách tân trước nay chưa từng có, kỹ thuật nhảy mê người, vũ y diêm dúa lẳng lơ phi thường diễm tình, các loại khúc nhạc điên cuồng đều là đề tài nói chuyện say sưa, trầm mê trong đó. Lần thông báo này, Di Tình Viện lại có cử động kinh người gì đây?

Đối tượng tuyển nhận chính là nữ tĩnh trẻ tuổi, không hạn chế xấu đẹp, danh ngạch chỉ có 15 người, nhưng phải cao từ một mét sáu trở lên, vóc người yểu điệu, sau khi kiểm tra thích hợp lập tức thuê người.

Tất cả các nữ tinh được tuyển chọn đều phải tham gia huấn luyện ba vòng ngắn hạn, trong thời gian huấn luyện ngày ba bữa bao trọn gói, mỗi ngày mười lăm đồng tiền, tiền thù lao lên đài biểu diễn sẽ theo tình huống quyết định (tốn thời gian dài sẽ không vượt quá một tháng), tiền thù lao gốc là ba mươi lượng bạc trắng, biểu diễn tốt có thể được thưởng riêng.

Bên dưới quảng cáo tuyển người đặc biệt ghi rõ, lên sàn biểu diễn thoát y vũ không quan hệ tới phong nguyệt, thời điểm biểu diễn bình thường đều lấy khăn che mặt.

Một tờ giấy quảng cáo tuyển người này giống như quả boom nguyên tử oanh tạc, khiến tất cả nữ tính trẻ tuổi trong thành Lôi Châu nhấc lên sóng gió ngập trời.

Các tiểu thư nhà giàu có tiền khẳng định không tới, nhiều nhất chỉ là mang tâm tính hiếu kỳ mà thôi, nhưng đối với giai tầng bình dân nghèo khó mà nói, tuyệt đối là mê hoặc vô cùng to lớn.

Một ngày một đêm khổ cực cực giúp người khác giật quần áo lẫn làm công các loại, nhiều nhất chỉ kiếm được bảy tám đồng tiền mà thôi, làm việc nhà nông kiếm tiền càng thiếu, trừ đi số tiền chi tiêu các loại, có thể giành dụm được thiếu tới thương cảm.