Phong Lưu

Chương 473: Huấn luyện ở kỹ viện





- Ngươi... Ngươi

Lan Tinh Lâu nhất thời có chút phản ứng không kịp, cho là lỗ tai của mình nghe lầm.

Đường Tiểu Đông mỉm cười nói:

- Tiểu chất nói là, tiểu chất có một diệu kế khiến cho bá mẫu cam tâm tình nguyện gật đầu đồng ý gả Trữ cô cô tới đây!

- Thật sao?

Lan Tinh Lâu kích động nắm hai vai Đường Tiểu Đông:

- Kế tốt là gì?

Kháo, lực tay của lão gia nầy ghê gớm thật, tựa hồ muốn bẻ gãy xương vai của hắn.

Thấy vẻ mặt Đường Tiểu Đông thống khổ, Lan Tinh Lâu phát giác tự mình thất thố.

Lão vội vàng buông tay, cười lấy lòng:

- Hiền chất, bá phụ nhất thời kích động vạn phần. hắc hắc...

Vẻ mặt Đường Tiểu Đông đau khổ, liều mạng xoa bả vai mình.

Lan Tinh Lâu thở dài sau đó khom người:

- Hiền chất a, van xin ngươi đừng thừa nước đục thả câu với bá phụ.

Vẻ mặt vội vã của lão làm trong lòng Đường Tiểu Đông cười trộm không dứt: Lần này đến phiên ngươi van xin ta sao? Hắc hắc.

Hắn ấp a ấp úng nói:

- Tiểu chất thúc đẩy hảo sự của bá phụ, vậy chuyện của tiểu chất…

Lan Tinh Lâu nào phải người ngốc, sao có thể không biết ý tứ của hắn. Sắc mặt lão đột nhiên biến đổi, mắt hổ bạo phát ra thần quang khiếp người.

Đường Tiểu Đông không đổi sắc mặt, nghênh đón ánh mắt của lão.

Hai người trợn mắt nhìn nhau thật lâu, Lan Tinh Lâu hung hăng một dậm chân:

- Coi như tiểu tử ngươi xảo quyệt!

Trong lòng Đường Tiểu Đông mừng rỡ chỉ muốn cười to mấy tiếng, chỉ là trên mặt lại giả bộ đáng thương nói:

- Tiểu chất tuyệt không dám khi phụ Đình muội, nếu như tương lai thay lòng đổi dạ, không cần ngài xuất thủ, Đình muội tự mình là được…

Hữu chưởng của hắn kéo co dưới cổ.

Lan Tinh Lâu bất đắc dĩ thở dài, tiểu tử ghê tởm này dám uy hiếp lão. Lão quả quyết sẽ không dùng hạnh phúc chung thân của nữ nhi để đổi lấy sự vui vẻ của lão. Chỉ là ngày hôm trước, nữ nhi rõ ràng biểu lộ không phải tiểu tử hỗn trướng này thì không lấy chồng, nếu ép buộc sẽ cắt tóc làm ni cô.

Chắc chắn tiểu tử này đã thông đồng với nữ nhi bảo bối của mình?

- Người đang ở đâu?

Người lão nói chính là Lôi Di Trữ.

Đường Tiểu Đông cười nói:

- Trữ cô cô tạm thời không muốn gặp ngài.

Lan Tinh Lâu không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thầm hô nguy hiểm thật.

Nếu bản thân không đáp ứng, Di Trữ liền đi xa mai danh ẩn tích. Từ đó không gặp lại hắn, trả lại đồ vật chính là biểu lộ ý này.

Tuy Di Trữ có ý cưỡng bức, nhưng cũng là bị bất đắc dĩ. Muốn trách chỉ có thể trách chính mình vô năng, không thể cho nàng một cái danh phận.

- Tốt lắm, có thể nói ra kế hoạch của ngươi.

Lan Tinh Lâu hoàn toàn đầu hàng.

Đường Tiểu Đông khẽ cười nói:

- Bá phụ ngài chỉ cần tìm cách để bá mẫu đi ra ngoài là được.

Lan Tinh Lâu nhướng mày:

- Vậy chuyện sau đó?

Đường Tiểu Đông ha ha cười một tiếng, nháy mắt đáp:

- Nói ra toàn bộ sẽ không linh.

Lan Tinh Lâu giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì, ai bảo hắn không nghĩ ra được phương pháp xử lý, cuối cùng bị tiểu tử này uy hiếp?

Hắn không yên lòng hỏi:

- Ngươi dám cam đoan?

- Bá phụ xin yên tâm, tuyệt đối thành công, sẽ không đả thương bá mẫu!

Đường Tiểu Đông vỗ ngực đảm bảo, nhưng trong lòng thì có chút chột dạ. Vạn nhất Ngô Mẫn Đình thật sự muốn chết, vậy hắn cũng không dám bảo đảm.

Lan Tinh Lâu tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, có cho ngươi vài cái gan cũng không dám để cho Mẫn Đình có gì ngoài ý muốn.

Đều là lão phu lão thê, nếu nói là không ân ái, đó mới là quái sự. Chỉ bất quá lão bà ăn giấm một chút khiến cho hắn có chút không chịu được mà thôi

Trong thành Dĩnh Châu, Lưu Phương Các là một kỹ viện nhỏ không có danh khí gì.

Hôm nay, mấy người nghênh ngang đi vào kỹ viện, kẻ cầm đầu thân hình cao lớn. Chỉ là sắc mặt tái nhợt không chút biểu tình, đi theo bên cạnh hắn một thiếu niên răng trắng môi hồng rất tuấn mỹ.

Chỉ xem quần áo, nhìn mấy đả thủ hộ vệ đi theo phía sau cũng biết là chủ nhân có tiền.

Lão bản mừng rỡ, vội vàng chào hỏi và gọi các cô nương đi ra ngoài tiếp khách. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Kỹ viện này không có danh khí gì, tuy các cô nương có vẻ thùy mị, xinh đẹp nhưng chỉ là hoa tàn bướm ít.

Khách nhân xuất thủ hào phóng, lại không khó chiều. Tùy ý chọn lấy hai nữ nhân thùy mị rồi vào phòng, mấy hộ vệ đả thủ đứng ở ngoài cửa như mấy môn thần, người nào cũng không cho tới gần.

Hai cô nương muốn thay khách cởi áo nới dây lưng, khách nhân thân hình cao to trừng mắt:

- Các ngươi tự mình chơi, chúng ta chỉ nhìn!

Chỉ nhìn không chơi? Khẩu vị của khách nhân này thật kỳ quái…



Chỉ là các nàng hầu hạ biết bao nhiêu khách, dạng biến thái nào mà chưa từng trải qua?

Dù sao chỉ cần đưa tiền là được.

Hai cô nương ở trên giường vỗ về chơi đùa, rất nhanh liền đã rên rỉ quằn quại.

Khách nhân vóc người thấp bé đỏ bừng mặt, mắc cỡ lấy tay che mặt. Vừa nhìn là biết nữ giả nam trang.

Nữ nhân cũng tới kỹ viện? Thật là thiên cổ kỳ văn.

Khách nhân thân hình cao to ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:

- Cô cô a, người không chăm chú nhìn, đến lúc đó kế hoạch của chúng ta có thể bị phá bỏ toàn bộ.

Dứt lời, đứng dậy làm ra ngoài phòng, lưu lại cô cô của hắn ở bên trong quan sát.

Hẳn là đã nhìn ra người cao to là Đường Tiểu Đông, vóc người thấp chính là Lôi Di Trữ.

Về phần tới kỹ viện là một trong những kế hoạch hành động cực kỳ trọng yếu của hắn.

Dĩ nhiên, nếu có Đường Điềm, Lý Đằng Giao hoặc Kim Thuận Cơ ở đây thì không cần phải đi kỹ viện hoang phí.

Kế hoạch hành động có chút xấu xa hạ lưu.

Đường Tiểu Đông mang mặt nạ da người, che giấu hình dạng vốn có. Hắn ngồi ở phòng ngoài, nhàn nhã đi chơi uống rượu, để cho Trữ cô cô bên trong quan sát.

Tạm thời bao hai lão cô nương kia ba ngày, nếu như Trữ cô cô vẫn không học được, vậy thì phải tiếp tục kéo dài thời gian dài, cho đến học xong mới thôi. Tiền cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là đứng lâu ở kỹ viện có vẻ không thoải mái.

Đánh giá bên trong đã kết thúc công việc, Đường Tiểu Đông đẩy cửa đi vào. Hai nữ nhân lõa thể trên giường thở dốc không ngừng, có vẻ như chơi tới bến nha. Rất tốt! Rất chuyên nghiệp!

Đường Tiểu Đông rất hài lòng, một phần thưởng chính là vài tấm vàng lá. Hai cô nương cười tươi không ngớt.

Trữ cô cô vẫn ngồi ở trên ghế, hai chân ép chặt, mặt đẹp đỏ bừng. Tú mục như chảy nước, lộ ra xuân tình rung động tâm hồn.

Nếu như xuân tâm không nảy mầm thì ngược lại không bình thường.

Đường Tiểu Đông không dám cười, nói hai cô nương:

- Hai người các ngươi, truyền thụ công phu mới vừa rồi cho nàng!

Khẩu khí rất bình thản, nhưng lại mang theo vẻ không thể kháng cự.