Thảo nào thủ quân lại tùy ý để quân Cao Lệ hoành hành, mắt mở lớn nhìn thôn trang phụ cận bị cướp sạch, bách tính bị tàn sát, thê tử, tỷ muội bị gian dâm, chỉ dám co đầu rút cổ không dám xuất chiến.
Năm ngàn Đường binh lưu lại doanh địa, số thủy binh còn lại lên bờ nghỉ ngơi và hồi phục.
Đám người Đường Tiểu Đông mở hội nghị suốt đêm, nhất trí rằng thực lực hiện tại có thể phá tan Tô Lưu thành, vấn đề là không có khí cụ công thành mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, đại bộ phận thủy binh đi chặt cây để chế tạo thang mây, trùng xa, tháp lâu… Binh sĩ phục trách cường công thì nghỉ ngơi, sáng mai xuất phát tới Tô Lưu thành.
Hạm đội liên hợp thì tuần tra chung quanh, chỉ cần phát hiện chiến hạm Uy khấu, dù nhỏ hay to phải lập tức công kích. Nếu gặp bình dân thì cho đi, nếu là nhà giàu thì cho ta xin tiền mãi lộ.
Thỉnh thoảng đụng phải một hai kẻ mù mắt cự tuyệt kiểm tra, cuối cùng bị Hải Cốt đâm vào rồi rời đi, kệ cho ngươi giãy dụa trong biển kêu cứu
Tô Lưu đảo bây giờ chỉ được ra, không được vào. Dù ngươi có là thuyền của bần dân từ Thiên Hạ đảo cũng bị chặn lại, không được phép cập bờ.
Mạnh mẽ xông vào thì nhất loạt bị công kích đánh chìm, người rơi xuống nước bị bắn chết.
Hải vực Tô Lưu đảo bị liên hợp Đường quân phong tỏa, khiến nơi này bị cô lập không thể liên lạc với ngoại giới, chứ đừng nói tới viện binh gì đó.
Đường quân gấp rút chế tạo thang mây đơn giản, lâu xa, trùng xa… Trọng hình công thành.
Binh sĩ khác thì nghỉ ngơi, tận khả năng bảo tồn thể lực.
Ngày thứ hai, khi trời mới rạng đông thì đại quân đã thẳng tiến vào bên trong đảo, sau hai giờ lộ trình đã tới dưới chân Tô Lưu thành.
Một vạn quân tiên phong Cao Lệ xếp thành hàng chờ đại quân đến, khiến Đường Tiểu Đông hơi kinh ngạc.
Phụ trách đội chính là giáo úy Phác Dũng Nam tiến lên hành lễ, chờ lệnh của chủ công.
Kỳ thực, bên trong thành chỉ còn lại không tới hai vạn người già nua yếu ớt, điều này cũng không phải là bí mật. Bắt mấy tên tân binh đào ngũ là có thể xác định được hơn phân nửa tình huống.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnCao Lệ binh đều rất thần khí hào hùng, nói rõ đang khi dễ Uy khấu, họ dường như đã quên quốc gia mình nhiều năm nay toàn bị Uy khấu đánh cho không có lực hoàn thủ.
Đối với việc này, Đường Tiểu Đông đương nhiên sẽ không phản đối, chỉ là Trần Huyền Lễ tự mình cảnh cáo, sau khi vào thành bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu bá tánh. Vi phạm quân lệnh… Giết! Quan quân phụ trách đội đó chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Hắn còn phái một trăm thủy binh đi theo đôn đốc giám sát, phát hiện có người vi phạm giết không tha.
Cao Lệ binh biết Đường quân từ xưa tới nay quân lệnh như sơn, ngươi một khi đã vi phạm thì dù chức có cao tới đâu cũng bị chém đầu. Lúc này họ trông cự kỳ nghiêm túc, biểu thị nhất định tuân thủ quân kỷ.
Họ cũng hiểu Đường đại soái dung túng cho họ mấy ngày nay rồi, nếu còn tiếp tục e rằng rơi đầu là cái chắc.
Trống trận ù ù rung động, Đường quân phát lệnh tấn công.
Đừng tưởng Uy khấu trong thành đều là lão binh già nua, yếu ớt, sức chiến đấu không cao. Nhưng chúng vẫn ngoan cố chống cự, mặc cho cự thạch hay vũ tiễn, vẫn tạo nên thương vong cho
Tô Lưu thành không có hào sâu bảo vệ, binh sĩ trực tiếp xông tới dưới thành, ném thang mây leo lên.
Một vạn binh sĩ Cao Lệ tấn công cửa đông, dưới sự oanh kích của mưa đá cự thạch, vũ tiễn, lôi thạch… Vẫn mạo hiểm leo lên tường thành chém giết Uy khấu cho tới khi chết mà ngã xuống.
Trần Huyền Lễ chủ công cửa nam, đánh nghi binh cửa bắc, cửa đông không có ai. Coi như mở một đường sống cho ngươi.
Nếu bốn cửa đều là chỗ chết sẽ khiến cho thủ quân cùng đường giứt rậu, gia tăng thương vong không đáng có cho binh sĩ.
Hiện tại chỉ vây ba cửa, thủ quân thấy có đường sống sẽ không ham chiến mà liều mạng chạy trốn.
Tại cửa Nam. Rất nhiều Đường binh đang hò hét tấn công, từ trên tường vũ tiễn, lôi thạch, cự mộc cùng ném xuống khiến binh sĩ thương vong không ít.
Sĩ binh liều mạng cầm lấy thang mây trùng kích cửa thành, ba tòa tháp lâu áp sát tường thành, sau đó Đường binh hét to nhảy ra chiến đấu với Uy khấu.
Mãnh tướng Điển Mãnh cởi trần, tay cầm Tuyên Hoa đại phủ, từ trong lâu tháp nhảy lên tường thành.
Còn đang ở trên không trung, Tuyên Hoa đại phủ đã bạo phát, tầng tầng phù ảnh chặt đứt hơn mười cây trường thương.
Bàn chân vừa chạm đất bỗng nhiên hét lớn một tiếng, xoay búa quanh người, Uy khấu giống như cỏ dại bị một quét này đứt đôi người như ngả rạ.
Điển Mãnh phi thường hung hãn, khiến Uy khấu sợ mất mật, càng làm cho khí thế binh sĩ đại tăng, huy đao vũ kiếm liều mạng leo lên tường thành chém giết Uy khấu.
Điển Mãnh huy vũ Tuyên Hoa đại phủ, trong vòng hai trượng không có người nào dám tới gần. Đao đụng đao gãy, thương đụng thương gãy, người đụng người chết.
Mỗi một bổ, một chém của hắn đều cướp đi một mạng của Uy khấu, khiến chúng hồn phi phách tán.
Binh sĩ tinh nhuệ bên trong Tô Lưu thành đã bị điều đi gần hết, người còn lại không già yếu cũng là tân binh, thấy đao quang kiếm ảnh, huyết quang hiện lên sớm đã bị dọa hai chân nhũn. Có kẻ gào lên
"mẹ ơi" rồi lăn ra bất tỉnh.
Sức chiến đấu này sao có thể so được với Đường quân thao luyện nghiêm khắc, ý chí chiến đấu sôi sục.
Điển Mãnh phi thường hung hã
Đường binh không ngừng leo lên tường thành, giết về nơi khác, còn Điển Mãnh mang theo một đội giết về dưới thành. Mười mấy Đường binh cùng kéo xích sắt nâng cự thạch kéo cửa lên.
Đường Tiểu Đông ở ngoài thành giơ kính viễn vọng lên quan chiến, cửa nam đã dựng chiến kỳ Đại Đường, kỵ binh chuẩn bị đột kích đã xong, chỉ còn chờ cửa thành mở mà thôi.
Cửa đông lấy một vạn Cao Lệ chủ công, dĩ nhiên cũng đã chiến được, chiến kỳ dựng lên. Chỉ là mặt trên chiến kỳ thêu thêu một con Cự Long giương nanh múa vuốt, bên cạnh là một hình thái cực đồ nhỏ.
Sau khi Cao Lệ bị tiêu diệt trở thành Cao Lệ châu của đại dường, thái cực bát quái đồ chính là châu kỳ của họ.
Ầm ầm… Cửa nam đã được mở, Trần Huyền Lễ hết lớn một tiếng, cùng với kị binh xuất kích.
Tuy chỉ có một nghìn kỵ binh, nhưng nhiêu đó cũng đủ để quét sạch số Uy khấu trong thành.
Kỵ binh như thủy triều tràn qua cửa nam, sau đó là ba vạn thủy quân anh dũng tiến vào, cuối cùng mới là Đường Tiểu Đông ở hậu quân.
Sau khi hậu quân tiến vào, thế cục trong thành đã được khống chế, cửa nam vừa mất.
Đám Uy khấu đã bỏ chạy toán loạn, một đám bần dân cũng muốn chạy trốn, chen chúc giẫm đạp lên nhau, khiến tử thương vô số.