Phong Lưu

Chương 357: Chuẩn bị tỉ mỉ





Tìm tòi trong bụi cây ngoài thôn phát hiện vài thi thể của nữ nhân trẻ tuổi, trên thân thể xích lõa của các nàng còn lưu lại vết tích bị ô nhục, có người còn bị cắt vú, hoặc bị cột tre đâm vào nửa mình dưới, xuyên qua bụng, tử trạng cực thảm.

Sự tàn nhẫn hung ác của Uy khấu, khiến người ta phẫn hận.

Đám người Đường Tiểu Đông không khỏi nghiến răng nghiến lợi, bàn tay nắm chặt kêu răng rắc.

- Ta liều mạng với các ngươi.

Trong tiếng hét to đau đớn cực độ, một nhân ảnh từ trong bụi cây lao ra, một đạo hàn mang lãnh lệ chém thẳng về phía Đường Tiểu Đông đang thương tâm đến ngây người.

Đường Sương và Lan Đình đồng thời xuất thủ, một chỉ điểm trụ đại huyệt phần eo của thích khách, năm ngón tay đưa lên, nhanh chóng chộp vào cổ họng của thích khách.

Thích khách bị chế trụ kinh mạch, toàn thân di chuyển không được, hai bàn tay giơ cao khảm đao, nhưng không cách nào chém xuống.

Hắn trợn trắng mắt, vẻ mặt hết sức đau khổ, tuyệt vọng.

- Làm gì đó?

Một nhóm binh lính bao vây đến.

Tần Thiên Bảo lấy ra lệnh bài thân phận của Mai Hoa nội vệ, toàn bộ quan binh liền cung kính thi lễ.

Mai Hoa nội vệ, là một cơ quan đặc vụ giống như cẩm y vệ đời nhà Minh, được hoàng thượng trực tiếp chưởng quản, thân phận đặc thù, có đại quyền sinh sát, cho dù chỉ là một thủ thành, cũng phải cấp bảy tám phần mặt mũi.

Lệnh bài thân phận Mai Hoa nội vệ, là Dương quý phi đưa cho Đường Tiểu Đông, Đường Tiểu Đông xin thêm vài cái, chia cho Tần Thiên Bảo, Lan Đình và biểu tỷ Đường Sương.

- Hạ quan Thái Thạc, bái kiến chư vị đại nhân.

Quan quân dẫn đội sau khi cung kính thi lễ, bước tới trước, nịnh nọt nói:

- Chúc mừng chư vị đại nhân bắt được Mã Thiên Nguyên, đệ đệ của trùm thổ phỉ Mã lão lục.

Sớm có binh lính hai tay dâng lên công văn truy nã, Tần Thiên Bảo mở công văn ra, dung mạo thích khách đích xác tương tự với dung mạo của tên thích khách kia.

Mã lão lục, tên Văn Khôi, một trong đại đạo hoành hoành trên biển Hán Giang, quan phủ treo thưởng năm vạn lượng cái đầu của hắn, còn Mã Thiên Nguyên cũng được treo thưởng một vạn lượng bạc.

Hắc, không ngờ chỉ là đến nhìn xem liền bắt được một con cá lớn.

Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bả vai Thái Thạc, mỉm cười nói:

- Thái đại nhân, người do ngươi phụ trách áp tải, phái người trông giữ nghiêm ngặt, không có mệnh lệnh của bản đại nhân, ai cũng không cho phép gặp hắn.

Thái Thạc vừa nghe nén nỗi mừng như điên trong nội tâm, ra sức gật đầu vâng lời.

Ý tứ của vị đại nhân này rất rõ, công lao này quy ngươi, phần thưởng một vạn lượng cũng quy ngươi, nhưng phải bảo chứng phạm nhân được áp giải an toàn đến đại lao của huyện nha.

Bắt được Mã Thiên Nguyên, còn chưa đủ để thăng quan, nhưng tưởng thưởng khẳng định là có, cộng thêm một vạn lượng bạc, cũng đủ cho hắn cùng các huynh đệ no say một

bữa.

Đường Tiểu Đông trầm giọng nói:

- Nếu trên đường có xảy ra sự cố gì, phạm nhân chạy trốn hoặc bị đồng bọn hạ sát, Thái đại nhân, ngươi biết hậu quả rồi chứ?

Cảnh cáo rất rõ ràng, nếu Mã Thiên Nguyên nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khẳng định có người rơi đầu.

Thái Thạc cũng là người thông minh, vỗ thình thịch lên ngực, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, lớn tiếng đáp:

- Đầu của hạ quan, không cần phiền đại nhân tự mình đến hái, nếu quả thật xuất hiện tình huống như lời đại nhân nói, hạ quan cùng các huynh đệ trước khi chiến tử, nhất định phải giết chết Mã Thiên Nguyên trước.

Ý tứ của hắn cũng rất rõ, nếu Mã lão lục thực sự tập kích bọn họ nửa đường, hắn cùng thủ hạ của mình thề sống chết bảo vệ an toàn của phạm nhân, nếu tình huống nguy cấp, sẽ giết Mã Thiên Nguyên trước rồi chiến tử trên sa trường.

Tiểu tử này rất có tính cách.

Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý bảo hắn có thể đi rồi.

Thái Thạc cùng đám binh lính khom mình hành lễ, lưu lại mấy chục người xử lý thi thể, số còn lại áp tải Mã Thiên Nguyên trở về thành.

Thôn trang bị thiêu hủy, toàn bộ người trong thôn chết sạch, hải tặc sớm đã chạy về hang ổ hưởng lạc, ở lại cũng vô dụng, hai ba chục người, cũng đủ nhân thủ vùi lấp thi thể.

Sau khi đám người Thái Thạc rời khỏi, Đường Tiểu Đông dẫn người dạo qua một vòng ở phụ cận, không tìm được manh mối nào hữu dụng, đành lên ngựa trở về thành.

Bọn hắn một đường lặng lẽ đi theo phía sau âm thầm hộ tống đội ngũ của Thái Thạc, trông mong hải tặc thực sự xuất hiện, đáng tiếc mãi cho đến vào thành, cũng không hề xuất hiện chuyện tốt như bọn hắn như dự liệu.

Cân nhắc sau này vẫn còn có thể đi ra tìm hiểu tin tức, đám người Đường Tiểu Đông không khua chiêng gióng trống đi vào phủ thái thủ từ chính, mà đi bằng cửa sau. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Vào trong phủ thái thú cũng phi thường lặng lẽ, không được phao tin, do quan quân thường trực của phủ thái thú dẫn đường, thẳng tới phòng ngủ của thái thú đại nhân.

Nhất thành chi thủ Trương Quân Lâm đang nằm dưỡng thương ở trên giường, một kiếm kia của thích khách cách quả tim nửa tấc là hắn mất mạng, xem như trong cái rủi có cái may.

Hắn vừa nghe Bình Uy đại tướng quân do hoàng thượng cắt cử đã đến, giãy dụa muốn rời giường nhưng Đường Tiểu Đông vội vàng ngăn cản.

Trương Quân Lâm lúc này quả thật không được ngồi dậy, để tránh miệng vết thương vỡ ra, thương thế nặng thêm.

Trương Quân Lâm nằm ở trên giường, gương mặt tái nhợt vô huyết vẫn khó che đậy được khí chất nho nhã, giờ Đường Tiểu Đông đã minh bạch vì sao văn hóa thương mậu của thành Hán Châu phát triển rất tốt nhưng trang bị của quân đội và sức chiến đấu lại kém đến như vậy.

Trương Quân Lâm chẳng qua là một quan văn, phương diện quản lý nội chính là một hảo thủ, đủ loại biện pháp thi hành đều có lợi đối với cư dân, trị an bên trong thành cực kỳ tốt, hơn nữa phủ đệ của hắn cũng không xa hoa cho lắm, trong mắt người dân cũng được tính là một vị quan thanh liêm.

Hắn thi hành quyết sách nhân chính (chính trị nhân từ), nhưng đối với Uy khấu lòng muông dạ thú hung tàn vô cùng, quyết sách này căn bản không thể thực hiện được, giống như con thỏ trắng muốn lấy nhân nghĩa giáo hóa con sói hung tàn.

Đối với bọn người hung tàn bất nhân này chỉ có giết và giết, giết đến khi máu chảy thành sông, giết cho bọn hắn biết sợ hãi mới là vương đạo.

Trương Quân Lâm rất dễ nói chuyện, thoải mái giao ra binh quyền, kể cả phủ đệ của mình cho đám người Đường Tiểu Đông cư trú, bản thân cùng gia quyến ở hậu viện an tâm dưỡng thương.

Đường Tiểu Đông sai trọng binh canh gác phủ thái thú, hậu viện Trương Quân Lâm dưỡng thương càng là trọng điểm bảo hộ, còn đem sáu lãnh huyết cận vệ bên người chia ra một nửa tới bảo vệ an nguy cả nhà Trương Quân Lâm.

Nếu Trương Quân Lâm xảy ra sự cố gì bên trong phủ, vậy không chỉ liên quan đến vấn đề mặt mũi, mà còn khiến thiên uy của Đại Đường bị tổn hại.