Phong Lưu

Chương 288: Hàn Yên





Qua lần này, hẳn là An Lộc Sơn cũng không còn cơ hội thân cận Dương quý phi nữa.

Theo lịch sử ghi lại, người này chính là bởi vì có quan hệ với Dương quý phi mới được Dường Huyền Tông sủng ái, lấy được chức vị Tiết độ sứ ba trấn, mới có cơ hội bồi dưỡng thực lực khởi binh tạo phản.

Bây giờ, lịch sử hẳn là sẽ không tái diễn nữa.

Ra khỏi hoàng cung, hắn liền tập tức tới Tướng phủ báo danh.

Lý Lâm Phủ hỏi chuyện từ quan, Đường Tiểu Đông chỉ đáp qua loa vài câu, giải đáp nghi hoặc trong lòng hắn.

Nói thật, Lý Lâm Phủ vẫn không hy vọng nữ tế từ quan theo kinh thương.

Thời đại này, tất cả giai cấp đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách mới là cao quý.

Văn nhân sĩ tử mới là rường cột nước nhà, chấp chưởng triều chính, thống trị đại sự thiên hạ. Những người khác, kể cả võ phu hùng mạnh chỉ xứng nghe theo sự chỉ huy của văn nhân sĩ tử, sống dưới quyền thế của văn nhân sĩ tử.

Tuy rằng quan hệ giữa Đường Tiểu Đông và Quý phi nương nương vẫn chưa vượt qua tầng trọng yếu cuối cùng, nhưng loại mờ ám này, so với vượt qua một tầng kia có gì khác biệt?

Dựa vào tầng quan hệ này, hơn nữa còn có quyền thế của Lý Lâm Phủ, hắn có vào cung báo danh hay không cũng không có người dám quản, huống chi chức quan giám sát nhạc luật này của hắn vốn là độc lập, thuộc sự quản lý của Quý phi nương nương.

Những khi lười nhác, thậm chí vài ngày liên tiếp hắn cũng không vào cung báo danh, cả ngày nằm lỳ trên giường.

Cái này cũng không phải lỗi tại hắn, mà la do hắn tu tập Tích Hoa bí quyết dường như sắp có dấu hiệu đột phá, khiến hắn cần phải có thời gian tu luyện, mà phương pháp tu luyện bí quyết này chính là ngủ ly bì.

Lễ hỏi đã được đưa tới, tất cả những gì cần chuẩn bị gần như đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ người của Lôi gia cùng trưởng bối của hắn tới, thương nghị định ngày lành tổ chức hôn lễ mà thôi.

Đường Đại tiên sinh là gia chủ bản gia, đương nhiên là phải đến rồi.

Hắn lo lắng nhất chính là Lôi lão phu nhân. Chỉ đơn giản như Ngọc phu nhân đã khiến hắn đau đầu muốn chết rồi, huống hồ Lôi lão phu nhân từng giúp Giang Nam Lôi gia quật khởi, khẳng định càng là nhân vật vô cùng lợi hại.

Người lợi hại, không dễ ứng phó a.

Hôm nay, tiến cung báo danh xong, hắn kín đáo đưa cho Hỷ Nhi một hộp đồ trang sức bằng châu báu, sau đó lập tức chuồn mất.

Không phải hắn không muốn ăn đậu hũ của Quý phi nương nương, mà là gần đây Đường Huyền Tông tan triều rất sớm, khiến hắn căn bản không có cơ hội gặp riêng Dương quý phi.

Ra khỏi hoàng cung, ngẫm lại gần đây bận rộn chuẩn bị hôn sự có chút lơ là với Hoắc Hàn Yên và Như Ý, lạnh nhạt với giai nhân, hắn xác thực cảm thấy có chút tội lỗi.

Vốn trong ngày đại hôn, Đường Tiểu Đông muốn hai nàng cùng bái đường thành thân, nhưng Hoắc Hàn Yên kiên quyết không đồng ý.

Làm như vậy, phiêu lưu quá lớn, vạn nhất tiết lộ hành tung, khiến mọi người bị chém đầu, đó thực sự là vui quá hóa buồn.

Hoắc Hàn Yên kiên quyết cự tuyệt, khiến trong lòng Đường Tiểu Đông càng thêm hổ thẹn.

Ba người nàng, Trưởng Công chúa Ngọc Chân, Phượng Cô Cô, đều vì hắn mà phải đưa ra lựa chọn gian nan thống khổ nhất trong đời một nữ nhân. Hy sinh lớn lao như vậy, sao có thể không khiến hắn cảm động? Sao không khiến hắn hổ thẹn chứ?

Lập tức, hắn lại phân phó Đường Mộc mua một vài đồ vật, bí mật từ Tướng phủ đi thẳng đến Ngọa Long Biệt viện.

Thấy hắn đột ngột xuất hiện, Hoắc Hàn Yên và Như Ý đều kinh hỷ vạn phần. Dù sao, thời gian bọn họ ở chung quá ngắn ngủi, cho nên, mỗi giây phút bên nhau đều vô cùng quý giá. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Đường Tiểu Đông đưa hai nàng dạo bước tại một thôn nhỏ trong rừng. Để tránh gặp phải những phiền phức không đáng có, hai nàng đều đội nón, cúi thấp đầu, còn mang thêm cả khăn che mặt.

Từ khi thoát khỏi Tướng phủ đến nay, hai nàng vẫn trốn trong căn phòng bí mật tại Ngọa Long Biệt Viện, không hề ra ngoài. Ngay cả đàn, tiêu mà Hoắc Hàn Yên thích nhất cũng chưa từng dám diễn tấu, chỉ lặng lẽ chờ thời gian chậm chạp trôi qua. Cái loại tịch mịch này, không cần nghĩ cũng có thể hiểu được.

Khó được ra ngoài một chuyến, hai nàng thỏa thích tắm mình dưới làn nắng ấm áp, thỏa thích hít thở không khí núi rừng trong lành mát mẻ cùng mùi hương hoa ngào ngạt, lắng nghe tiếng chim hót líu lo. Tiếng cười yêu kiều giòn giã vang vọng thật lâu trong núi rừng bát ngát.

Đường Tiểu Đông dựa vào một gốc cây đại thụ, lẳng lặng nhìn hai nàng, trong lòng cảm khái vạn phần.

Hắn nợ các nàng nhiều lắm, chỉ có thể chờ sau này chậm rãi bồi thường.

Sau khi chơi đùa thỏa thích, ba người trở lại trong thôn. Như Ý đi trước vừa đẩy cửa phòng ra, liền hét lên một tiếng kinh hãi.

Từ bày biện đến trang trí trong phòng đã hoàn toàn thay đổi. Quả thực giống như là gian động phòng của những người mới đính hôn.

Hoắc Hàn Yên ngơ ngác nhìn phòng tân hôn như rực rỡ hẳn lên, khuôn mặt đột nhiên ngượng ngùng đỏ bừng, trong mắt tràn ngập vui sướng, hạnh phúc, ngọt ngào và ôn nhu gợi tình.

Không cần đoán cũng biết, khẳng định là trong thời gian các nàng dạo chơi trong rừng, đã có người phụng mệnh vội vàng bài trí phòng tân hôn trong Ngọa Long biệt viện này.

Điều này sao có thể không khiến nàng vừa mừng, vừa sợ, vừa ngọt ngào lại vừa hạnh phúc chứ?

Đối với nữ nhân mà nói, danh phận cũng quan trọng như danh tiết vậy. Bằng không, trên đời này sẽ không có tranh chấp ngôi vị chính thê và tiểu thiếp, tất cả mọi người đều hài hòa rồi.

Nếu nói nàng không muốn danh phận, đó chính là nói dối. Chỉ bởi vì tình thế bắt buộc, khiến nàng đành phải đưa ra lựa chọn gian nan nhất trong cuộc đời như trưởng công chúa Ngọc Chân, lựa chọn hy sinh bản thân, thành toàn cho người mình yêu mà thôi.

- Tiểu thư, thật sự là một gian động phòng mới tinh!

Như Ý dạo qua một vòng trong phòng, mừng rỡ vạn phần, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ hồng lên, khiến người khác nhịn không được muốn cắn một ngụm.

Đường Tiểu Đông quay lại phía nàng nháy mắt mấy cái:

- Như Ý, nàng giúp tiểu thư trang điểm đi!

- Đã biết!

Như Ý vội vã lôi kéo Hoắc Hàn Yên vào trong phòng, Đường Tiểu Đông ở bên ngoài tản bộ, nói chuyện cùng đám người Lý Ngạo.

Hành trình tái ngoại lần trước, tuy rằng Lý Ngạo không thể cùng đi, nhưng cũng từ miệng những thiếu niên lãnh huyết trở về mà nghe được không ít chuyện.

Những thiếu niên lãnh huyết này hời hợt kể lại từng trận chiến lúc đó. Giọng điệu hờ hững lạnh lùng càng khiến trận đấu trở nên hung hiểm, khiến người nghe cảm thấy nhiệt huyết sôi trào không ngớt. Chiến đấu kinh tâm động phách như vậy, bản thân không được tham dự, thật sự là điều đáng tiếc nhất trong đời a.