Phong Lưu

Chương 238: Ăn tươi nuốt sống





Trong đầu vừa mới mong ngóng cứu tinh, thì bỗng nhiên có cứu tinh xuất hiện, vận khí thực sự là rất tốt.

Cung nữ Hỷ nhi của Dương quí phi từ xa đi tới, vừa trông thấy hắn từ xa đã hô lớn:

- Đường đại nhân, quý phi nương nương có lời mời.

Trong lòng Đường Tiểu Đông mừng rỡ, hai tay xoa vào nhau, biểu tình một bộ lực bất tòng tâm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Tài Nhân tỷ tỷ, chuyện này thực sự không có cách nào, quý phi nương nương gọi ta tới…

Trữ Tài Nhân hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt u oán lộ vẻ thất vọng và bất đắc dĩ, còn có một tia ghen tỵ, thậm chí còn có cả hung quang.

Trong nháy mắt khi hai người lướt qua nhau, Đường Tiểu Đông cảm giác cái mông của mình chợt đau đớn, khuôn mặt già nua đỏ lên.

Bị nữ nhân sỗ sàng như vậy, đây chính là lần đầu tiên hắn gặp phải.

Cũng khó trách, Trữ Tài Nhân này đang là một nữ nhân hùng hục như hổ lang, chỉ cần là nam nhân, đều có thể bị nàng mạnh mẽ khêu gợi.

- Hỷ Nhi tỷ tỷ, chào.

Xoa xoa cái mông đang đau đớn vì bị Trữ Tài Nhân bấm một cái, Đường Tiểu Đông cười tủm tỉm tiến lên chào hỏi, trong đầu cảm kích nàng đến giải vây đúng lúc.

Hỷ nhi trừng mắt nhìn hắn, cảnh cáo nói:

- Nếu không muốn chết thì tránh xa nàng một chút, nơi nơi trong cung đều có người ngầm giám thị, từng bước đều là sát cục!

- Đa tạ Hỷ nhi tỷ tỷ đã nhắc nhở, tại hạ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, trọn đời không quên.

Nhìn thấy biểu tình của hắn, Hỷ Nhi cười nhẹ một tiếng, mày liễu khẽ nhăn, sẵng giọng:

- Ngọt ngào, thảo nào khiến cho Trữ Tài Nhân giống như mẫu cẩu đến kỳ, khiêu khích trêu chọc ngươi…

Khuôn mặt đang cười lập tức trở lên nghiêm chỉnh.

- Nhanh đi, quý phi nương nương đang chờ.

Dương quý phi thực sự tìm hắn?

Xem ra lần này vận khí thật là vô cùng tốt, nhưng mà không biết có thể có vận khí tốt như vậy không?

Nghĩ đến biểu tình giống như đại sắc lang muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Trữ Tài Nhân, hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Hắn cũng là đang muốn đến tìm Dương quý phi, Vương Lão Thực tốn công hơn mười ngày, cuối cùng cũng hoàn thành chiếc giày cao gót, hôm nay hắn đến chính là để đưa hài cho nàng.

Theo sau Hỷ Nhi đi vào tẩm cung của quý phi nương nương, sau đó nàng dừng lại ở bên ngoài, tùy ý để hắn tiến vào.

Bận rộn mấy ngày nay, tất cả mọi người đều đã thân quen, Hỷ Nhi là một người thông minh, rất có chừng mực, vị Đường đại quỷ tài này không chỉ cực có nhân duyên ở trong cung, hơn nữa còn được quý phi nương nương sủng ái, tiền đồ vô hạn.

Một đường đi thẳng vào trong điện xuyên qua tầng tầng rèm che, tất cả đều im ắng không có một thái giám hay cung nữ, chắc chắn là toàn bộ đều đã bị Hỷ Nhi đuổi đi.

Mỹ nữ đệ nhất Đại Đường, Dương quý phi vẫn như mọi ngày, ngồi trước cái bàn trà hết sức chăm chú đánh đàn, âm nhạc là một bộ phận sinh mệnh của nàng, cũng là thứ duy nhất nàng có thể dùng để phát tiết chuyện buồn.

Đường Tiểu Đông lẳng lặng ngồi ở một bên xem xét, tuy rằng nhìn bộ dạng chăm chú đánh đàn hết sức động lòng người, nhưng mà đệ nhất mãi là đệ nhất, viễn viễn tràn ngập vẻ phong tình vạn chủng khiến cho người ta nhìn mãi không chán.

Không hề thi lễ thỉnh an, không được quý phi nương nương cho phép đã lớn mật ngồi xuống, trong Đại Đường cũng chỉ có hắn mới dám làm vậy mà thôi.

Đối với loại thất lễ thô tục này của hắn, Dương quý phi không chỉ không trách cứ, ngược lại cảm thấy hắn là người chân thành thật thà, đồng thời cũng cảm thấy cái cảm giác thô tục mới mẻ này rất thú vị.

Trước kia trong cung mọi người đều là nơm nớp lo sợ, tất sợ hầu hạ không chu toàn có thể rơi đầu, a dua nịnh hót nàng đã nghe đến phát chán, đột nhiên lại có một người tới phá vỡ hoàn toàn các quy tắc thông thường, tuy rằng cũng là vuốt mông ngưa, nhưng mà lại mang theo vài phần khiêu khích và mờ ám, có đôi khi nàng mới nghe thấy lần đầu, điều này làm cho nàng cảm thấy mới mẻ, đồng thời cũng cảm giác được một loại kích thích trước nay chưa từng có.

Loại cảm giác này giống như là xuân phong ấm áp thổi vào lòng của nàng, giải tỏa nỗi khổ tâm nàng cố gắng áp chế bấy lâu nay, lại khiến cho lòng nàng nhộn nhạo rung động.

Tiếng đàn tiêu tan, Dương quí phi thản nhiên nói:

- Đường đại, Ngọc Chân thường khen ngươi đối với âm luật có những lý giải độc đáo, hôm nay ngươi thử tấu một khúc nhạc cho ai gia nghe một chút.

Trong giọng nói mang theo một tia nũng nịu nhiều hơn là vài phần mệnh lệnh, khiến cho Đường Tiểu Đông nghe xong cảm thấy rung động trong lòng, đồng thời lộ ra vẻ cười khổ, nếu hắn biết đánh đàn thì trâu cũng có thể leo cây.

- Cái này… À, giày của nương nương đã làm xong rồi…

Đường Tiểu Đông đưa hai tay dâng lên chiếc giày cao gót bằng gỗ.

Loại chuyện nguy hiểm này, tạm thời có thể lừa dối đến lúc nào thì cứ lừa dối đến lúc đấy. Dù sao hiện tại cũng chưa nghĩ ra diệu kế nào cả.

Đôi mắt xinh đẹp của Dương quý phi sáng ngời, hai gò má rực rỡ nổi lên một tầng đỏ ửng khiến cho tâm thần kẻ khác nhộn nhạo.

Một bàn chân trần trắng như tuyết duỗi đến trước mặt, Đường Tiểu Đông hít sâu một hơi, đeo chiếc giày cao gót lên cho nàng.

Khó thể tránh khỏi tiếp xúc da thịt.

Da thịt trợt tuột mềm mại dị thường, trắng muốt như tuyết khiến người khác cảm thấy mê người không muốn buông tay.

Toàn thân Dương quý phi rung lên, cúi đầu phát ra một tiếng rên khẽ, đôi mắt mềm mại đáng yêu khép hờ, khuôn mặt đỏ ửng đẹp như ánh mặt trời ban mai, ngượng ngùng lại mang theo vẻ oán trách, rồi lại lộ ra một loại chân tình khó có thể miêu tả được, càng

tỏa ra vẻ đẹp phong tình vạn chủng, câu hồn đoạt phách.

Đường Tiểu Đông lén lút liếc nhìn nàng, trong lòng không khỏi rung động, nắm chặt bàn chân tuyệt mỹ không buông.

- Tên ngu ngốc này, phát ngốc cái gì vậy?

Dương quý phi phát giác nửa ngày hắn cũng không có động tĩnh gì, liền mở mắt lập tức bắt gặp ánh mắt của hắn khiến cho nàng không hiểu vì sao trong lòng nhảy dựng lên, cuống quýt rời mắt đi chỗ khác.

Kháo, lão tử hưởng thụ hoa thơm cỏ lạ cũng được một thời gian dài, nhưng lại bị thất thố như vậy, chỉ có thể cảm thán lực sát thương của Dương quý phi quá mức cường đại.

Hít sâu một hơi, trong lòng thầm vận chuyển tĩnh tự quyết của Tích Hoa Bí Quyết.

Tinh thần tỉnh táo trở lại, dục hỏa đang bốc lên cũng bị áp chế xuống.

Đeo đôi giày cao gót xong, Dương quý phi vươn tay phải.

Cung nữ hái giám cũng không ở đây, công tác hầu hạ quý phi nương nương ở đây không ai khác lại phải do hắn đảm nhiệm.

Dù sao đi nữa hắn cũng rất vui vẻ.

Nắm bàn tay mềm mại không xương, trong mũi ngửi thấy một làn hương thơm làm say lòng người, tà niệm trong lòng lại rục rịch vùng lên.