Phong Lưu

Chương 231





Má ngọc của trưởng công chúa Ngọc Chân ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời, hiếu kỳ cùng kinh hỉ nói:

- Thứ gì vậy?

Đường Tiểu Đông nháy nháy mắt, biểu tình thần thần bí bí nói:

- Bí mật! Nói ra sẽ không linh. Chỉ là, nàng phải mặc chiếc sườn xám màu đỏ chờ ta.

Hắc hắc…

Trưởng công chúa Ngọc Chân liếc mắt nhìn hắn, trong lòng tràn đầy vui sướng rời đi, nhất thời vui vẻ, quên mất chuyện làm sao thuyết phục hắn ra làm quan.

Ăn xong cơm tối, Đường Tiểu Đông tiến vào xưởng điêu khắc in ấn giản đơn của Vương Lão Thực. Vương Lão Thực đang cẩn thận bọc hai vật vào trong một hộp nhỏ, thấy hắn đi đến, vui vẻ nói:

- Công tử tới vừa lúc, lão hủ cũng vừa làm xong. Ha ha…

Bên trong bao chính là một đôi giày cao gót, gót giày so với loại giày nữ nhân thời hiện đại ưa chuộng nhất vừa thấp vừa to, đường cong lại vô cùng ưu mỹ, không thể không khiến người khác tán dương tay nghề khéo léo. Thời đại này không có vật liệu bằng nhựa, cho nên chỉ có thể dùng những vật có tính chất mềm dẻo, trực tiếp dựa theo thiết kế làm thành, vô cùng tốn công sức.

Chỉ là một đôi giày cao gót bằng gỗ nhưng đã tổn hao của Vương Lão Thực thời gian nửa tháng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Mang giày đó, rất dễ trượt chân, nhưng chỉ cần dùng dây tơ tằm quấn vào là được.

Mỹ nữ vóc người gợi cảm, mặc sườn xám, đùi đẹp mà đi giày cao gót này, thật sự khiến người khác nổi điên a.

Hắc hắc…

Đáng tiếc nhất chính là không có tất chân và thắt lưng. Nếu có những vật này thì sẽ càng hoàn mỹ hơn nữa.

Hắn cũng bởi vì trước đó vài ngày thấy trưởng công chúa Ngọc Chân mặc bộ sườn xám màu hồng, những đường cong lồi lõm tuyệt mỹ khiến hắn chảy nước miếng, mới đột nhiên nhớ lại, nếu nàng mang thêm giày cao gót, sẽ càng khiến người khác trực tiếp xịt máu mũi.

Sau một hồi vẽ thiết kế, hắn để lão Vương thành thật dựa theo bản thiết kế đó mà chế tác, tới hôm nay rốt cục đã hoàn thành.

Dây tơ tằm này là hắn nhờ Lý Đằng Giao làm giúp. Tiểu cô nương này còn tưởng rằng hắn đặc biệt nhờ mình làm dụng cụ gì đó, nên cố gắng làm đặc biệt tinh xảo, hơn nữa, trong khi làm, còn một bộ xuân tình nhộn nhạo.

Nếu hắn ở nhà nàng, nàng sớm đã bức hắn lên giường mà rèn luyện chống đẩy rồi.

Cẩn thận từng li từng tí buộc quanh giày cao gót, Đường Tiểu Đông vui tươi hớn hở cảm tạ Vương Lão Thực rồi rời đi.

Khi ra khỏi nhà xưởng, sắc trời đã dần tối. Lúc đi qua hoa viên gần đó, lại thấy một người đứng lặng lẽ dưới tàng cây, một bên ống tay áo trống rỗng phiêu lãng tung bay theo gió.

Người cụt tay, ngoại trừ Vương Cường, con trai Vương lão còn có thể là ai nữa?

Đường Tiểu Đông đang định bước lên chào hỏi, thình lình nghe Vương Cường thở dài một tiếng:

- Hoa Hoa, ta nhất định sẽ tự tay đâm chết cừu nhân báo thù cho nàng!

Trong lòng Đường Tiểu Đông chấn động. Mấy ngày nay bận rộn chuyện khác, mải lo việc trục lợi khiến hắn quên mất, trước đó đã đáp ứng cha con Vương gia thay bọn họ báo thù, toát mồ hôi chết.

Hắn lặng lẽ rời khỏi, gọi Tần Thiên Bảo tới, kêu hắn sáng mai cho vài người đi Thanh Châu, lặng lẽ bắt cóc nhi tử của Thái thú Thanh Châu, đưa tới Trường An giao cho cha con Vương gia xử lý.

Trời vừa hửng sáng, Đường Tiểu Đông tiễn Tần Thiên Bảo một đoạn, vỗ vỗ vai hắn căn dặn:

- Xử lý gọn gàng cho ta. Ngươi vẫn đang bị thương, phải cẩn thận!

Tần Thiên Bảo kích động nói:

- Đại ca yên tâm! Thiên Bảo nhất định làm tốt việc này.

Để hắn phụ trách lần hành động này, không chỉ có tín nhiệm, mà còn là rèn đúc. Hắn dù phải liều cái mạng nhỏ cũng phải làm xong việc này cho vững vàng, thỏa đáng.

Nhìn theo bọn họ đi xa, Đường Tiểu Đông giục ngựa thẳng đến biệt viện Phượng Minh, bên người mang theo sáu thiếu niên Địa Sát lãnh huyết vô tình. Sau này bọn họ sẽ đảm đương bảo vệ an toàn cho hắn.

Sáu thiếu niên này là Lý Ngạo đặc biệt lựa chọn những người xuất sắc từ một trăm thiếu niên. Võ công, cơ trí, tính nhẫn nại, lãnh huyết đều hơn người khác một bậc. Để bọn họ bảo vệ Đường Tiểu Đông, cũng có nghĩa là Tần Thiên Bảo đã bắt đầu có thể đơn độc hành động.

Đường Tiểu Đông và sáu hộ vệ theo sau tiến vào biệt viện Phượng Minh. Hộ viện trông coi cửa lớn sớm đã được trưởng công chúa Ngọc Châu phân phó qua, nào dám ngăn trở.Đường Tiểu Đông tiến thẳng vào phòng ngủ của trưởng công chúa Ngọc Chân. Sáu thiếu niên thì bảo hộ ở ngoài cửa. Đạo sát khí âm thầm quỷ dị kia phát ra khiến ngay cả Tiểu đạo cô và các hạ nhân trong biệt viện Phượng Minh đều không dám tới gần.

Trưởng công chúa Ngọc Chân mặc sườn xám màu hồng càng phát ra vẻ quyến rũ động lòng người, lộ ra khí chất ung dung, đẹp đẽ, quý phái và phong vị thành thục.

Vừa gặp nhau, khó tránh khỏi một màn ôm hôn vô cùng thân thiết. Dù sao, số lần hai người ở riêng cũng vô cùng ít bởi luôn luôn bận rộn, lại không muốn người khác tị hiềm.

Thỏa mãn nhớ nhung, Đường Tiểu Đông đỡ trưởng công chúa Ngọc Chân ngồi xuống mép giường, đưa tay nâng một chân nàng lên, tháo giày vải ra.

- A…

Hai gò má nàng ửng hồng, thấp giọng kêu một tiếng, muốn thu chân, lại bị Đường Tiểu Đông nắm chặt trong tay.

- Đừng nhúc nhích, ta không làm nàng nhột. Ha ha…

Đường Tiểu Đông hiểu sai ý của nàng.

Trong xã hội trọng nam khinh nữ này, công chúa điện hạ mặc dù thân phận tôn quý cũng phải giống như các nữ nhân bình thường khác, hầu hạ tướng công của mình.

Đường Tiểu Đông thử nâng lên khiến trưởng công chúa ngượng ngùng, trong lòng lại tràn ngập hạnh phúc ngọt ngào, càng nhiều hơn là cảm động, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập tình ý yêu thương nồng đậm.

Cởi bỏ lớp vải mềm bó chân của nàng, lộ ra một đôi chân trần trắng như tuyết.

Tuy rằng Đường Tiểu Đông chưa từng ham mê ngắm chân, nhưng hắn cũng biết, trưởng công chúa có một đôi chân đủ khiến kẻ khác động tâm.

Trên đôi chân trần trắng như tuyết quấn những sợi tơ tằm tinh xảo, trắng hồng lấp lánh, đường cong của chiếc giày cao gót bằng gỗ càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp, dịu dàng tuyệt trần, thậm chí còn có một loại mê hoặc ung dung cao quý không nói nên lời.

Má ngọc trắng bóng của Trưởng công chúa nổi lên một vầng đỏ ửng rung động lòng người, đôi mắt như nước hồ thu tràn ngập nhu tình, càng nhiều hơn là kinh hỷ, bội phục cùng sùng bái.

Giày cao gót, đã đánh vỡ quan niệm hài truyền thống, cũng có ý khiêu chiến thế tục. Nhưng mà, văn hóa Đại Đường xưa nay luôn cởi mở, ca múa, khiêu vũ… Đều có thể được thế nhân tiếp thu, giày cao gót càng dễ được chấp nhận, cũng làm cho nữ nhân Đại Đường thỏa sức phô bày vẻ ưu nhã, mỹ lệ và phong tình của bản thân. Nếu như loại giày này phát hành tiêu thụ trên thị trường, sẽ khiến cho toàn bộ phụ nữ trên thế giới oanh động, hiệu quả tuyệt đối không thua gì băng vệ sinh.