Phong Lưu

Chương 219: Song phi phượng





Hoắc Hàn Yên nhéo lên người hắn:

- Chàng muốn chết...

Đường Tiểu Đông cười ha ha, kêu lên:

- Như Ý, vào đi.

Nếu Hoắc Hàn Yên an bài như vậy, khẳng định Như Ý đang chờ ngây ngốc ngoài cửa rồi, nói không chừng còn dựng thẳng tai nghe trộm đây mà.

Biết được ở ngoài có cô gái nhỏ nghe trộm tất cả, làm bản thân xuân tâm nhộn nhạo, khó có thể kiềm chế.

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Như Ý sắc mặt ửng đỏ cúi đầu đi vào.

- Công tử…

Sắc mặt tiểu ny tử ửng đỏ sắc xuân, e thẹn động người.

Đường Tiểu Đông nắm lấy tay nhỏ của nàng, Hoắc Hàn Yên giãy dụa muốn ly khai lại làm hắn càng ôm chặt không tha.

Đường Tiểu Đông chớp chớp mắt với Như Ý, tuy tiểu ny tử này đỏ bừng cả mặt, lại thuận theo cởi dây thắt lưng áo ra, lộ ra đường cong lung linh mỹ lệ.

Một tay ôm nàng vào lòng, miệng rộng bịt lấy miệng nhỏ anh đào của nàng lại.

Tiểu ny tử nghe trộm ở ngoài cửa hồi lâu, không cần khiêu khích, xuân triều đã sớm lan tràn.

Hoắc Hàn Yên mắc cỡ cúi đầu tiến vào trong lòng Đường Tiểu Đông, trong lòng loạn như nai con nhảy dựng.

Đường Tiểu Đông cười ha ha không ngớt, rồi thấp giọng nói vào lỗ tai Như Ý:

- Như Ý, học ta làm như thế nào, hầu hạ Hàn Yên tỷ tỷ của nàng.

Như Ý mắc cỡđỏ cả tai, cổ trắng một mảng đỏ bừng, lại dịu dàng nghe theo, đưa tay cởi bỏ xiêm y của Hoắc Hàn Yên.

Hoắc Hàn Yên ngượng đến muốn chui xuống đất, lại không giãy dụa ra khỏi lòng Đường Tiểu Đông được, toàn thân cũng mềm nhũn không có một tia khí lực, tùy theo Như Ý trợ Trụ vi ngược.

- Như Ý… Ngươi… Ngươi…

Nàng vạn phần xấu hổ hô nhẹ một tiếng, xiêm y trên người từ từ trút xuống trước ánh mắt xấu xa, chỉ còn lại nội y che khuất bộ ngực.

Lúc Như Ý giống như nam nhân nhẹ nhàng thổi vào vành tai của nàng, hai tay lại càng không thành thật xoa bóp bộ ngực nàng, Hoắc Hàn Yên kiệt liệt run rẩy, phát ra tiếng rên rỉ như khóc, rồi bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

- Oan gia mà… Chàng muốn hại chết người ta rồi...

Đường Tiểu Đông cười ha ha không ngừng, lúc này thí nghiệm song phi, xem như là ok rồi.

Thời điểm Hoắc Hàn Yên hầu hạ hắn mặc quần áo, khuôn mặt vẫn tràn đầy xuân triều nồng đậm, thần tình ngượng ngùng ẩn hàm ai oán.

Nhìn ngang dọc ngọc thể Như Ý trên giường, hoa dung thất sắc, còn đang ngủ say vù vù, nàng thở dài yếu ớt.

- Oan gia mà, chàng lại làm khổ người ta rồi, tối nay sao người ta đi ngủ được nữa...

Đường Tiểu Đông ôm lấy nàng, vẻ mặt biểu tình áy náy, lần song phi này quả thực không phải lúc, Hoắc Hàn Yên thì kinh nguyệt tới, không thể xxx, quả thực làm nàng khổ rồi.

Hoắc Hàn Yên oán hận hung hăng cắn một ngụm lên vai hắn:

- Chàng...Vì sao chàng xấu xa như vậy chứ…

- Xấu xa?

Đường Tiểu Đông hung hăng xoa nhẹ bộ ngực của nàng, khí thế hùng hồn nói:

- Không ngờ nàng lại biến phu thê hoan hảo cá nước thành xấu xa à?

Chát.

Hoắc Hàn Yên hung hăng vỗ một cái lên tay hắn, sẵng giọng:

- Muốn chết sao, còn cố sức như vậy...

Đường Tiểu Đông vội vàng làm thủ thế chớ có lên tiếng, ý bảo không nên đánh thức Như Ý.

Tiểu ny tử này lần đầu trải chuyện, hơn nữa hắn còn ở trên người Như Ý thí nghiệm công lực tầng thứ nhất của Tích Hoa bí quyết, mà Hoắc Hàn Yên thì có kinh, không

thể x toàn bộ để một mình tiểu ny tử này chịu lấy, làm nàng thê thảm rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Cùng Tần Thiên Bảo giục ngựa chạy về thành Trường An, đang qua một tiểu sơn, đột nhiên trên núi truyền đến tiếng đàn ong ong, giống như Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim đại hiệp vậy.

Có điều khúc cầm Tiếu Ngạo Giang Hồ này, so với khúc cầm của Hoắc Hàn Yên lại có ý tứ khác, ẩn hàm một cỗ ý sát phạt nhàn nhạt.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, Đường Tiểu Đông xuống ngựa, tìm kiếm trên núi.

Trên đỉnh núi ngoại trừ cỏ dại và núi đá bị phong hóa cùng cổ thụ xanh miết che trời, lại không có một bóng người.

Chẳng lẽ người đánh đàn có tình tránh né ta?

- Đại ca.

Tần Thiên Bảo chỉ vào mấy khối núi đá bị phong hóa bằng phẳng, một khối đá nhỏ đề lên tờ giấy trắng, phất phới trong gió núi.

Hai người đến gần đảo nhìn, trên giấy có chữ viết, chữ viết xinh xắn, lộ vẻ do nữ tử viết ra.

- Phía trước có địch phục, cẩn thận.

Hai người hai mặt nhìn nhau, nữ tử nhắn lại lời cảnh báo này là ai? Sao nàng biết mình muốn đi ngang qua nơi đây? Rồi vì sao lại ở chỗ này chờ?

Phục địch phía trước là người nào? Hắc Long Hội? Hay là địch nhân khác?

Mặc kệ thật giả, thà rằng tin là có, còn hơn tin là không.

Đường Tiểu Đông bỏ tờ giấy vào trong lòng, cùng Tần Thiên Bảo vội vã xuống núi, giục ngựa trở về Ngọa Long biệt viện, phân phó Lý Ngạo nghiêm giới cẩn thận, phòng bị sẵn sàng, đồng thời phái ra thám tử bí mật đi ra tìm hiểu, còn bản thân cùng Tần Thiên Bảo từ bí đạo trở về thành Trường An.

Hắn một đường suy tư, xem địch nhân phục kích hắn là ai?

Trở lại Trung Hoa Đường, chuyện thứ nhất hắn làm là hỏi chuyển động của Hắc Long Hội, xong câu trả lời là Hắc Long Hội không có bất kỳ cử động dị thường nào, Kim Long Đường bị hắn xem là cường địch số một cũng không có bất kỳ dị động.

Kháo, là ai đánh chủ ý lên người lão tử?

Đường Tiểu Đông trăm suy không lời giải, liền nói ra việc này, ba người Đường Sương, Lôi Mị, Chu Bất Vi suy đoán không ra là người phương nào muốn gây bất lợi

với hắn.

Tóm lại, từ hôm nay trở đi, mọi người đềuđề cao cảnh giác, không có chuyện quan trọng, tốt nhất là ít xuất môn, cho dù muốn xuất môn, cũng phải mang hộ vệ cao thủ mới được.

Buổi tối, Lý Ngạo truyền đến tin tức, ba thám tử bí mật phái ra chỉ có một trở về, thi thể hai người khác được phát hiện ở trong rừng núi, đều là bị cao thủ một kích mất mạng, không nhìn ra chủng loại võ công nào làm chết.

Ăn phải một ám toán, Đường Tiểu Đông tức giận đến sôi người.

Chẳng lẽ còn có thế lực cường đại tồn tại mà không ai biết?

Tiểu bang phái trong thành Trường An như rừng, thế lực phức tạp, cường đại cũng không ngoài Hắc Ưng Đường của Lý Lâm Phủ, Kim Long Đường của thủ phủ Đại Đường Vương Nguyên Bảo, Hắc Long Hội của người Uy Quốc, cùng Trung Hoa Đường của Đường Tiểu Đông.

Vốn còn có Phi Hổ Bang của người Cao Lệ, chỉ là đã bị Trung Hoa Đường đánh không còn một mảnh, biến thành tro bụi xem như mây khói rồi.

Thiết Huyết Trừ Gian Minh, thì bởi vì Lý Lâm Phủ lùng bắt khắp nơi, tàn sát máu tanh, hơn nữa trăm vạn tiền thưởng còn chưa triệt tiêu, một số cao thủ giang hồ tham tài vẫn chưa từ bỏ ý định, luôn tìm Thiết Huyết Trừ Gian Minh.

Có thể nói, Thiết Huyết Trừ Gian Minh hiện tại đã sứt đầu mẻ trán không chịu nổi lâu, căn bản không có thời gian động hắn.

Vậy cỗ thế lực nào muốn động hắn đây?