Phong Lưu

Chương 125: Đạo thơ lừa mỹ nhân





Tuệ Nhi ỷ vào tuổi còn nhỏ, mạnh mẽ chen giữa Đường Tiểu Đông cùng với Kha Vân Tiên, Tú Nhi nhu thuận thì lại ngồi cạnh Vân Nhi tỷ tỷ, ngồi bên cạnh nàng chính là tiểu tử Thạch Lỗi người thì nhỏ nhưng thân thể thì lớn, tiểu tử này tuổi không lớn lắm, nhưng thân thể lại khỏe mạnh, cũng có được vài phần khí khái nam tử hán, hơn nữa lại khôi hài vui đùa, khiến Tú Nhi luôn miệng không ngừng gọi Lỗi ca, Lỗi ca.

Cơm nước no nê, mấy phân đường chủ Trung Hoa đường đồng thời đứng dậy xin cáo lui, sau đó là phụ tử Vương gia, Thạch Sùng Vũ cũng muốn lên đường vào sáng sớm nên chỉ uống năm phần rượu liền ngừng lại.

Cũng không biết ai dẫn đầu, xúi bẩy Tú Nhi Tuệ Nhi ngâm thơ ca, sau đó đổ hết lên trên đầu Đường Tiểu Đông, chúng nữ đều chờ mong, lần này thực sự là trốn cũng không thoát.

Giả vờ giả vịt hớp một ngụm trà thơm, nhưng ý nghĩ trong đầu thì liều mạng xoay chuyển, ra sức nhớ lại những bài Đường thi Tống từ đã được học qua từ thời còn cắp sách, đột nhiên phát hiện trong mọi người còn thiếu mất ai đó, ánh mắt liền nhìn về phía Châu Nhi hỏi:

- Thiên Bảo đâu?

Chúng nữ đều chớp chớp mắt chăm chú nhìn chờ hắn làm thơ, vậy mà hắn đột nhiên hỏi một câu chẳng ra đâu vào đâu như vậy, mọi người đều nghẹn họng trố mắt mà nhìn.

Lôi Mị trừng mắt với hắn, sẵng giọng:

- Thiên Bảo bị Tần Ngũ thúc bắt đi

Đường Sương tiếp lời:

- Đúng, mấy trưởng bối Tần gia nghe đâu muốn tới Trường An, đến lúc đó cũng không thiếu được một trận dạy dỗ dành cho hắn.

Mặt cười tuy rằng hàm sương, nhưng trong đôi mắt sáng long lanh lại khó nén được ý cười nhàn nhạt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Châu Nhi nhìn hai nàng, cái hiểu cái không, nhất thời trong lòng nóng như lửa đốt, mãi cho đến khi Đường Nhu ghé bên tai nàng nói nhỏ vài câu, thần tình khẩn trương mới hòa hoãn đi đôi chút.

- Lần này huynh đừng hòng chơi xấu!

Lôi Mị trừng mắt nhìn hắn, biểu tình nghiêm túc tựa như hôm nay ngươi không làm thơ thì đừng mong chạy thoát, chúng nữ cũng thi nhau tán thành, ào ào thúc giục.

Lão sư ngữ văn ơi, mau mau cứu ta đi!

Đường Tiểu Đông dưới sự tấn công mãnh liệt của chúng nữ chỉ biết vuốt trán, liều mạng tìm kiếm trong đầu, nhớ tới khi xưa đọc qua tiểu thuyết Quỳnh Dao đã từng thấy một bài thơ tình cổ đại, cũng chẳng quản nó thuộc triều đại nào, trước tiên cứ lôi ra ứng phó đã rồi tính sau.

Ánh mắt nhìn về phía Lôi Mị:

- Bài này có tính hay không?

Câu nói khó hiểu không đầu không cuối khiến cho chúng nữ đều ngẩn ra, ánh mắt nghi hoặc đổ dồn về phía Lôi Mị.

Hai gò má trơn bóng đột nhiên trở nên ửng hồng, Lôi Mị lườm hắn một cái, coi như là đồng ý.

Đường Tiểu Đông trong lòng bắt đầu mừng rỡ, rung đùi đắc ý.

Trữ ỷ nguy lâu phong tế tế, vọng cực xuân sầu, ảm nhiên sinh thiên tế. Thảo sắc yên quang tàn chiếu lý, vô ngôn thùy hội bằng lan ý?

Nghĩ bả sơ cuồng đồ nhất túy, đối tửu đương ca, cường nhạc hoàn vô vị, y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.

Cả Túy Tiên Lâu trong phút chốc đều trở nên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức ngay cả âm thanh tú hoa châm rơi xuống đất cũng đều có thể nghe được vô cùng rõ ràng.

Biểu tình của chúng nữ đều mê man ngẩn ngơ, đắm chìm vào trong ý cảnh của mỗi câu từ.

Khẽ liếc mắt trộm nhìn chúng nữ, Đường Tiểu Đông âm thầm thở phào một hơi, cũng may, bài "Phượng Tê Ngô" này cũng không phải thơ từ đời Đường, nếu không thì nguy to.

- đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.

Đường Nhu thấp giọng lẩm bẩm, khuôn mặt đột nhiên một mảnh ửng hồng, đôi tú mục trong veo như nước ẩn hiện nhu tình, còn cả một làn xuân ý nhàn nhạt, khiến

Đường Tiểu Đông trông thấy vậy, trong lòng kinh hoảng không ngớt.

Lại nhìn Lôi Mị, bên trong mị nhãn câu hồn đoạt phách cũng có nhu tình như nước, còn nhiều hơn vài phần xuân ý nồng đậm.

Đường Tiểu Đông không khỏi âm thầm kêu khổ, Lôi Mị, Kha Vân Tiên, còn có một biểu muội Đường Nhu bình tĩnh như nước đều đã động xuân tình, ngầm ám chỉ tối nay vì chàng mà mở rộng vạt áo cũng không hối hận. Trong một đêm mà đồng thời ứng phó với ba người? Không bị hút khô mới là lạ!

- Đông ca ca, bài từ này tên gì?

Tuệ Nhi ngẩng đầu, trong đối mắt to tinh khiết tràn ngập thần tình sùng bái cuồng nhiệt.

Ngả Cổ Lệ đều nhìn thấy tất cả, bất đắc dĩ phát ra một tiếng thở dài yếu ớt.

- ... Phượng Tê Ngô...

Rốt cuộc có phải là Phượng Tê Ngô hay không, Đường Tiểu Đông cũng không nhớ rõ, lúc này cũng không còn thời gian đi cân nhắc nữa.

Sau khi chép lại xong, Tiểu Như than thở:

- Hay cho một bài "Phượng Tê Ngô", Tiểu Như thụ giáo!

Xem đích biểu tình nét mặt của nàng, rõ ràng cũng là một fan cuồng nhiệt, ngay cả các nàng Vân Nhi, Tiểu Thanh cũng không ngoại lệ.

- Làm thêm bài nữa!

m thanh lạnh như băng của Đường Sương đột nhiên vang lên, khiến cho mọi người đều giật mình.

- Đúng đúng, làm thêm bài nữa!

Mặc dù có được cảm giác bay bổng như cầm micro đứng trên khán đài, đối mặt với vô số fan hâm mộ cuồng nhiệt, nhưng Đường Tiểu Đông cũng khóc không ra nước mắt.

Đây chính là liều mạng vét sạch cả cái máng lợn mới nhớ ra được một bài từ, đều là đạo lại những bài danh thơ của cổ nhân, mọi người thực sự coi ta trở thành đại tài tử sao?

Không biết là ai dẫn đầu cổ vũ, tiếng vỗ tay nhiệt liệt khiến cho trong lòng Đường Tiểu Đông kêu gào đau kh:

- Ta... Ta... Cạn hết cảm hứng rồi...

Hắn giơ tay đầu hàng, nhưng chúng nữ vẫn như cũ bỏ qua, thần tình vô cùng kích động, đã đạt đến mức độ điên cuồng.

Xem ra nếu như không đạo thêm một bài danh thơ nữa, sợ rằng thực sự không thể nào thoát thân được, Đường Tiểu Đông khóc không ra nước mắt, lúc này hắn thà rằng cầm đao xung phong liều chết giữa trăm vạn đại quân, cũng không dám đối mặt cùng chúng nữ.

Nghĩ đến trước đây từng xem qua phim "Ngưu lang chức nữ", trong lòng khẽ động, liền thốt lên:

- Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyện hận, ngân hán điều điều ám độ.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước, nhân gian vô sổ.

Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ,

Lưỡng tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại, triêu triêu mộ mộ.

Lại là một màn yên tĩnh không chút tiếng động, thừa lúc chúng nữ vẫn còn chìm đắm mơ màng ở trong thơ từ, Đường Tiểu Đông vội vàng chạy đi.

- Đông ca ca, tên gì?

Nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong sự giám thị của Tuệ Nhi, thấy hắn bỏ chạy, tiểu ny tử bèn đứng lên gọi với theo.

- Cái đó... Mọi người tự nghĩ đi...

Tên của bài từ này hắn thực sự không nhớ được, thẳng thắn trút hết lên đầu chúng nữ, chạy trối chết như chó dại đuổi sau đít.

Chúng nữ hưng phấn, chụm đầu líu ríu bàn tán, vì đặt tên cho bài từ mà thảo luận vô cùng náo nhiệt.