Phong Lưu

Chương 116: Thủy Mật Đào





Một vưu vật như vậy tọa trấn đổ phường, thu hút hết hồn phách của đổ khách, không thua bạc mới là lạ.

Chẳng qua, những đổ khách này đều là kẻ thấp hèn, con mắt mê đắm nhìn thẳng vào bà chủ sòng bạc, tiền trên tay đặt loạn lên, thắng thua cũng không biết, lại bị bà chủ này nháy mắt đưa tình cho mấy cái, ba hồn bảy vía đều bay đi mất hết, đến khi phát hiện toàn bộ tiền trên tay đặt cược kia bất tri bất giác đã tiêu hết thì mới vỗ đùi.

Mỗi ngày đều có ngân lượng trắng bóng chảy ào vào hầu bao, bà chủ Thủy Mật Đào vô cùng hài lòng, đối với những đổ khách dâng tiền đến này, nàng đương nhiên sẽ không keo kiệt chút ánh mắt có sức sát thương cực lớn của mình.

Ngồi ngay ngắn trên ghế nệm, phô bày ra thân hình mê người, ánh mắt câu hồn đoạt phách hết sức hào phóng dâng lên cho những đổ khách đã thua sạch túi, nàng hết sức vui vẻ nhìn những vị đổ khách dâng tiền lên cho nàng, tối về ngồi đếm ngân lượng đến hoa cả

mắt, sau đó quấn quýt triền miên với lão công trên giường, cuộc sống như thế quả thật hết sức sung sướng.

Đang cắn hạt dưa, thủ hạ vào báo lại, hậu viện có người đưa tới mấy cái rương lớn, đang chờ Tần gia kiểm nhận.

Thủy Mật Đào cười duyên đứng dậy, nháy mắt một cái với tất cả đỗ khách đang thấthồn lạc phách, chiếc eo thon như rắn nước đung đưa đi vào nội đường, biên độ lắc của chiếc eo thon kia thực khiến cho người ta phải lo lắng như thể chiếc eo non ấy sắp gẫy ngang vậy.

Trong một sương phòng ở hậu viện, bốn cái rương lớn xếp thành một hàng ngang, nắp rương khoá chặt, còn dán giấy niêm phong.

Trên mặt rương chạm trổ tinh xảo, có thiếp giấy vàng giấy đỏ, thông thường là dùng để đựng vật phẩm quý giá, xem ra đồ bên trong rương nhất định có giá trị không nhỏ.

Thủy Mật Đào hiếu kỳ quan sát bốn cái rương lớn này, xoay người nhìn tám thanh niên khiêng mấy cái rương đến:

- Ta là Thủy Mật Đào, nữ nhân của Tần gia.

- À, thì ra là Tần phu nhân.

Người dẫn đầu trong tám thanh niên ôm quyền thi lễ:

- Có một vị đại gia ủy thác cho huynh đệ chúng ta đưa bốn cái rương lớn này cho Tần gia ở Mê Tiên Các, không biết Tần gia có ở nhà hay không?

Hắn trông cũng rất anh tuấn, đáng tiếc màu da hơi đen một chút, nụ cười hiền lành trên mặt đã biểu lộ thân phận của hắn, là một nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, thực thà đến nỗi khiến người ta hoàn toàn tin vào lời hắn nói.

- Tần gia bận rộn công vụ, đâu thể lúc nào cũng có ở nhà, thứ đó cứ giao cho ta là được.

Hoa đào ngấn nước của Thủy Mật Đào khiến cho tiểu tử hiền lành mê mẩn đến nỗi đầu óc choáng váng

Tiểu tử gãi đầu, lắp bắp nói:

- Vị đại gia kia nói đồ trong rương rất quý giá, dường như còn nói... Nói cái gì giá... ừm, đúng rồi, là giá trị liên thành, dặn dò chúng ta phải đưa cho Tần gia an toàn, còn nói... Còn nói...

́p úng hết nửa ngày, câu tiếp theo vẫn chưa nói ra được, trên gương mặt hiền lành bắt đầu ửng đỏ lên.

Bốn chữ "giá trị liên thành" đã khiến đôi mắt hoa đào ngấn nước của Thủy Mật Đào lóe sáng, đầu óc cảm thấy mơ hồ, tựa hồ không thể chuyển động được.

Tiểu tử hiền lành thẹn đỏ mặt bừng bừng, sau đó mới ái ngại nói:

- Vị đại gia kia nói... Nói... Chỉ cần đưa đồ này đến tay an toàn, Tần gia sẽ rất vui mừng, sẽ thưởng một... Thưởng một trăm lượng bạc... Làm chút lòng thành...

Một trăm lượng bạc tử làm chút lòng thành?

Thủy Mật Đào nghe xong, trong lòng thắt lại, cái này cũng quá đắt đấy nhỉ?

- Phu nhân, đây là chìa khóa của mấy cái rương.

Trên tay tiểu tử cầm một cái hộp nhỏ dán kín, nhưng chẳng có ý muốn đưa cái hộp đó sang. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Ha, một trăm lượng bạc, đương nhiên là chút lòng thành...

Trên gương mặt mê người nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, Thủy Mật Đào nhíu mày khổ sở nói:

- Ài, chỉ là Tần gia gần đây có chút túng thiếu, tiểu tử, ngươi xem thế này được không? Giảm một nửa đi nhé, sau này rảnh rỗi đến sòng bạc của Tần gia chơi, ta đảm

bảo ưu đãi cho ngươi.

Trên mặt tiểu tử có vẻ thất vọng, xoay người thương lượng với mấy người đi cùng, dường như mỗi người có thể được chia sáu lượng bạc tử cũng rất thỏa mãn rồi, dù sao cũng là nông dân, thoáng cái có thể kiếm được sáu lượng bạc cũng đã rất nhiều rồi.

Đang cầm một đống đồng tiền lớn, mấy thanh niên vui mừng hớn hở rời đi, Thủy Mật Đào thì vội vã mở rương ra.

Nhấc nắp rương lên, sau đó ầm một tiếng đóng lại, Thuỷ Mật Đào vốn đang cười tủm tỉm, gương mặt bỗng trở nên trắng bệch.

Thủ hạ cũng rất hiếu kỳ với thứ đồ trong rương, chỉ là biểu hiện của nhị phu nhân quá cổ quái, khiến bọn họ nhất thời không biết thế

- Tần Phúc, lập tức gọi Tần gia trở về!

Nét mặt nhị phu nhân nghiêm túc chưa từng có, trong lòng Tần Phúc giật mình, khom người lĩnh mệnh rời đi.

Khóa kỹ cái rương trở lại, trong đôi mắt hoa đào ngấn nước của Thủy Mật Đào loé lên hàn quang lạnh lẽo:

- Các ngươi, canh chừng bốn cái rương lớn này cho ta, bất luận kẻ nào cũng không được tiếp cận, ai dám mở, giết không tha!

Mấy tên thủ hạ rùng mình, khom người lĩnh mệnh.

Thủy Mật Đào đang đi ra cửa phòng thì đột nhiên nhớ tới cái gì, thét lên:

- Tần Đường, ngươi dẫn một số người đi bắt mấy tên khuân vác mang về đây cho ta!

Trên gương mặt năng nổ của Tần Đường thoáng có vẻ nghi hoặc, khom người lĩnh mệnh, vội vã rời đi.

Cửa sương phòng khoá chặt, ở cửa lớn và cửa sổ đều có người canh giữ, Thủy Mật Đào thì ngồi bên cạnh cửa lớn, trong tay áo trượt ra một dãy lụa đỏ mười trượng, quấn trên hai cánh tay, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Trong thành Trường An xảy ra tranh đấu giữa bang phái, thoáng cái gây ra vụ án hơn mười mạng người, cấp trên nghiêm lệnh điều tra truy bắt, tuy Tần Thì Phong bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, nhưng gương mặt lại có vẻ rất hài lòng.

Chuyện này càng gây lớn ra thì tiền ngoài kiếm thêm được càng nhiều, nghĩ đến là trong lòng hắn mừng như điên, dù bận hơn nữa cũng thấy vui lòng.

Sáng sớm, hắn đi một vòng quanh tổng đàn của tứ đại bang phái, cảnh cáo bọn họ không nên xằng bậy, chuyện này đã gây lớn ra, cấp trên đang nghiêm lệnh truy tra, đến lúc đó ai cũng không thoát được can hệ.

Sau khi xong việc, trong lòng hắn đang tính toán làm sao đàm phán giá cả với Đường Tiểu Đông.

Cái tên con cháu Đường Môn này quả thật là quá lợi hại, khiến người ta phải thán phục, liên tiếp sáng tạo ra thần thoại thương giới, kiếm tiền đầy bồn đầy bát khiến kẻ khác đỏ mắt, nghe nói còn được trưởng công chúa Ngọc Chân tán thưởng là đại tài tử khó gặp trên văn đàn Đại Đường.

Trung Hoa đường từ lúc sáng lập thì đã luôn trong sự giám sát nghiêm mật của hắn, có cao thủ hàng đầu của hai nhà Đường Lôi giúp đỡ, thế lực phát triển đến mức kinh người, đã hoàn toàn có thể sánh ngang hàng với tứ đại bang phái