- Ngươi chớ khẩn trương, ta không có ý tứ gì khác. Chỉ là muốn nói, ngươi cầm binh, tự nhiên hiểu được thắng bại là chuyện thường của binh gia hơn bất kỳ ai khác mà thôi, không phải sao?
- Tự nhiên là phải.
Tần Tiêu cẩn thận đáp:
- Bệ hạ...có lời gì chi bằng nói thẳng, như thế nào?
- Khụ!
Lý Long Cơ khẽ hắng giọng, ra vẻ thoải mái nói:
- Kỳ thật ta vẫn thói quen trò chuyện với ngươi như trước kia. Bất kể là nói chính sự, hay là kéo việc nhà, đều giống như trước vậy. Được chứ? Hôm nay nơi này, chỉ có huynh đệ, không có vua tôi.
- Được...
Tần Tiêu nghi hoặc gật đầu:
- Vậy được rồi, ngươi nói, có sự tình gì cần thương lượng?
- Là như thế này...
Lý Long Cơ hơi nhíu mày, nhìn như lâm vào trầm tư, chậm rãi nói:
- Ngươi có biết ta vì sao lại đến nơi này không?
- Ngươi hẳn đã sớm tới Hà Bắc đi?
Tần Tiêu nhẹ nhàng nói.
- Phải. Khi Thanh Minh ta tìm cái cớ đến Tịnh Châu Thái Nguyên tế tổ, thuận đường đi tới Hà Bắc, vừa lúc gặp người Tân La làm phản. Khi đó ta đang ở Ký Châu.
Lý Long Cơ khẽ gật đầu, thở dài một hơi nói:
- Nói thật, đã hơn một năm nay áp lực của ta quá lớn, quả thật ép tới mức ta có chút hết hơi. Cả triều thần tử ngay cả hoàng thân quốc thích kể cả phụ hoàng ta đều nói ta cực kỳ hiếu chiến, quá ham công tích. Đăng cơ chưa đầy năm năm, Đại Đường chinh chiến không ngừng. Làm cho thiên hạ tứ bề báo hiệu bất ổn, lòng người bàng hoàng. Ngân khố quốc gia căng thẳng, thu nhập thuế má không ngừng tiêu hao trên chiến trường. Ngươi là thống soái ngươi nên biết, cuộc chiến này dùng chính là tiễn lương. Tiêu hao hai năm qua của U Châu, cần phải dùng ba năm thuế muối của Hoài Nam giàu có nhất Đại Đường bù đắp lại.
- Phải, ta biết áp lực của ngươi đích thật là rất lớn.
Tần Tiêu khẽ thở dài nói:
- Đều tại ta, là ta chọc nhiều phiền phức như vậy cho ngươi.
- Ngươi nói như vậy chẳng khác nào tát vào mặt của ta.
Lý Long Cơ có chút cười khổ nói:
- Là ta mời ngươi rời núi, tới giúp ta trấn thủ Liêu Đông. Chỉ hai năm thời gian ngắn ngủi, ngươi không những củng cố biên thùy đông bắc Đại Đường, còn khôi phục Doanh Châu, đánh bại liên quân Đột Quyết, Hề tộc, Khiết Đan xâm phạm, đánh gục thủ lĩnh Mặc Xuyết, hàng phục Hề tộc, định Khiết Đan. Sau đó còn thành công chiêu an Bột Hải, thu phục Du Quan đánh thắng cuộc chiến bảo vệ Doanh Châu, hiện tại còn đánh bại đuổi lui Tân La hơn ngàn dặm, còn có thể tiếp tục phản công...Trong hơn trăm năm lịch sử Đại Đường, có thể so sánh với ngươi cũng chỉ có Lý Tĩnh triều Thái Tông mà thôi.
Tần Tiêu nghe xong lời nói của hắn, trong lòng nhảy dựng thình thịch: Hắn đem ta so sánh với Lý Tĩnh, có phải ám chỉ ta cũng nên thông minh một chút, noi theo Lý Tĩnh chủ động lui sang nhị tuyến? Vì vậy lập tức nói:
- Ta làm sao có thể so sánh với Lý Tĩnh, hắn là tướng quân thường thắng bách chiến bách thắng, càng đáng quý chính là, cả đời hắn trung thành và tận tâm chưa từng xảy ra sai lầm gì. Ta...vẫn còn kém quá xa đi.
- Ngươi không kém hơn hắn.
Trong ánh mắt Lý Long Cơ lóe tinh quang, lẳng lặng nói:
- Ta biết cho tới bây giờ ngươi cũng không phải là người lưu luyến vinh hoa phú quý. Ngươi có tấm lòng son, nhiệt tình bảo hộ quốc gia tràn đầy. Theo điểm này mà xem, ngươi chính là Lý Tĩnh, thậm chí còn siêu việt Lý Tĩnh. Bởi vì Lý Tĩnh là một thống soái quân sự xuất sắc, mà ngươi lại còn có tài năng tế thế an bang, có mưu tính sâu xa cùng ánh mắt chính trị vượt qua người thường.
Tần Tiêu bất đắc dĩ mỉm cười:
- Thật quá khen. Kỳ thật...ta cùng hắn bất đồng loại hình còn là bất đồng thời đại, không thể đem ra so sánh.
Trong lòng hắn thầm suy nghĩ: Nói nhiều như vậy, quanh co như vậy rốt cục hắn muốn nói gì đây?
Lý Long Cơ ngừng lại một chút, lấy ra đồng tiền đặt trong ngực đặt lên bàn cờ:
- Đại ca, còn nhớ rõ đồ vật này không?
Một tiếng gọi “đại ca” khiến trong lòng Tần Tiêu nhảy mạnh. Hắn nhìn đồng tiền trên bàn cờ, chính là tín vật mà trước kia Tần Tiêu tặng cho Lý Long Cơ khi kết nghĩa.
- Đương nhiên nhớ rõ...
Tần Tiêu ngữ điệu thâm trầm, thản nhiên nói. Sau đó hắn đưa tay vào ngực lấy ra mảnh bố gói ngọc bội vỡ nát, đặt lên bàn cờ, tràn đầy áy náy nói:
- Chỉ là đáng tiếc ngươi tặng khối ngọc bội này cho ta đã bị đánh nát...
Lý Long Cơ thoáng nhíu mày, chậm rãi vươn tay cầm bọc nhỏ trên tay, mở ra, thấy những mảnh vỡ nát bên trong.
Lý Long Cơ hít sâu một hơi, ánh mắt sáng nhìn Tần Tiêu, nặng nề hỏi:
- Ngươi vì cái gì không nói cho ta, khối ngọc bội này làm sao vỡ nát?
Tần Tiêu có chút không kịp đề phòng, nghĩ là Lý Long Cơ tức giận, không khỏi có chút sững sờ nói:
- Việc này...
Lý Long Cơ nắm chặt quyền, đem bọc nhỏ nắm trong tay, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Ngươi vì cái gì không nói cho ta, lúc trước cuộc chiến tại Sĩ Hộ Chân Hà ngươi đập nồi dìm thuyền đã ôm tín niệm phải chết, muốn cùng người Khiết Đan quyết một trận tử chiến? Ngươi vì cái gì không nói cho ta, khối ngọc bội này là khi ngươi bị địch nhân đánh rơi xuống ngựa, bị đánh cong ngực giáp bị vỡ? Ngươi vì cái gì không nói cho ta, ngươi thiếu lương thiếu vật, thậm chí phải tự tay giết chết chiến mã âu yếm của mình lấy thịt, cũng phải thề sống chết bảo hộ quốc thổ Đại Đường!
Lý Long Cơ càng nói càng kích động, lại đứng lên, như đau đớn chỉ vào Tần Tiêu lớn tiếng quát, sau đó không ngừng đi qua lại, chỉ vào Tần Tiêu liên tục mắng không ngừng.
Lý Long Cơ mắng một hồi, phun ra một hơi, chậm rãi nói:
- Bắc phong xuy đồng vân, đồng vân phi bạch tuyết. Bạch tuyết sạ hồi tán, đồng vân hà thảm liệt. Vị kiến ôn tuyền băng, trữ tri hỏa tỉnh diệt. Biểu thụy lương tại tư, thứ kỷ khả di duyệt.
Tần Tiêu không khỏi sửng sốt: Còn ngâm thơ sao?
Lý Long Cơ quay lại ngồi xuống, cau mày nhìn Tần Tiêu, thâm trầm mà sầu não nói:
- Đại ca, ngươi vì thiên hạ Đại Đường, vì đệ đệ hoàng đế như ta đây, không tiếc bỏ qua tính mạng của mình đẫm máu chém giết tại biên cương. Ta đã không còn lời gì biểu đạt tình cảm đối với ngươi, cùng cả vương triều Đại Đường cảm kích ngươi.
Trong lòng Tần Tiêu mãnh liệt chấn động, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn Lý Long Cơ, chậm rãi chắp tay, trầm giọng nói:
- Bệ hạ, đây đều là bổn phận mà kẻ làm tướng, phải làm! Kẻ làm tướng, rong ruổi sa trường, da ngựa bọc thây, là quang vinh cùng tâm nguyện lớn nhất suốt đời! Tần Tiêu nhận được hồng phúc của thiên tử cùng thượng thiên phù hộ, không ngờ còn sống đến hôm nay, còn có quyết tâm tiếp tục trung thành với Đại Đường vương triều, là vương triều phồn thịnh nhất của Hoa Hạ mấy ngàn năm. Tần Tiêu có thể vì Đại Đường góp một viên gạch, dù chết không uổng!
Dứt lời thoáng cúi người bái xuống.
Nước mắt Lý Long Cơ chảy ra.
Không khí biến thành yên tĩnh, chỉ nghe được thanh âm ngọn nến tí tách cháy.
Sau một lúc lâu, Lý Long Cơ lau nước mắt, nâng dậy Tần Tiêu, thở dài nói:
- Đại ca, con người ngươi thật sự rất kỳ quái. Ta không biết vì sao mỗi lần gặp nhau, luôn bị ngươi làm xử trí theo cảm tính. Ta đã có hai ba năm không chảy nước mắt, nhưng mà hôm nay...ai!