Hoàn Tử Đan thở ra một hơi:
- Hiểu được!
Cùng ngày Lý Tự Nghiệp cho Đường quân chuẩn bị cuộc chiến thủ thành, gia cố cửa thành, chuẩn bị gỗ đá, cung tên, lương thảo khá đầy đủ, có thể cung cấp được mười ngày nửa tháng. Chỉ cần người Tân La công tới là có thể tử thủ Bạc Chước thành.
Hoàn Tử Đan có chút khó hiểu vì sao một người có cá tính nóng như lửa, dũng mãnh thiện chiến như Lý Tự Nghiệp cũng có thể làm ra quyết định như vậy. Theo như tính tình của hắn, hẳn sẽ bất chấp giá nào đi tìm người Tân La liều mạng mới phải. Nhưng lần này hắn thay đổi, bởi vì không muốn gây thêm phiền toái cho đại quân chủ lực phía sau, quyết định co đầu rút cổ cố thủ, sửa đổi hẳn tác phong dĩ vãng...Xem ra Lý Tự Nghiệp cũng không chỉ là một mãng phu. Người này bình thường nhìn vào không chút tâm cơ, kỳ thật cũng là nhân vật nhận biết đại cục. Cũng có thể là do tình hữu nghị giữa hắn cùng Tần Tiêu đã vượt qua hết thảy, nguyện ý làm ra hi sinh, lúc nào cũng lo lắng cho bằng hữu?
Đại quân Tân La ngoài ba mươi dặm vẫn hoàn toàn bất động. Không lui, không công, nhìn qua như có chút do dự, thậm chí dựng cầu muốn vượt qua Áp Lục Thủy. Lý Tự Nghiệp suy nghĩ, có lẽ bọn hắn muốn dùng đường thủy đột kích hướng nam Bạch Chước thành, trước tiên muốn trải sẵn đường lui cho mình. Vạn nhất không chiếm được thành trì, có thể dùng đường thủy rút lui. Hoặc là nhóm người này căn bản không phải đến đánh Bạc Chước mà là trợ giúp hoặc đi qua, biết Bạc Chước bị công hãm nên mới thay đổi tuyến đường?
Trong lòng nghi hoặc không chừng, Lý Tự Nghiệp chỉ có thể hạ lệnh cho đại quân sẵn sàng đón địch, lấy bất biến ứng vạn biến.
Một ngày một đêm trôi qua, người Tân La không có ý tứ tấn công Bạc Chước, Lý Tự Nghiệp cùng Hoàn Tử Đan không khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ người Tân La không biết đạo lý binh quý thần tốc hay sao?
Cùng lúc đó Tần Tiêu tự mình suất lĩnh ba vạn thiết kỵ tinh nhuệ ngày đêm đi gấp đến phía bắc Bạch Chước thành chừng trăm dặm. Phía trước có khe núi cũng đã vượt qua, hiện tại chỉ còn lại đại bình nguyên bằng phẳng, tốc độ đột kích của kỵ binh càng nhanh hơn. Đoạn đường này đương nhiên là vô cùng thông suốt thuận lợi, các dân chúng Tân La sống phân tán đã trốn tránh thật xa, hoặc là kinh hoảng quỳ bái đại quân.
Chạy suốt nửa ngày thời gian các tướng sĩ đều mệt mỏi không chịu nổi. Tần Tiêu hạ lệnh đại quân dừng lại nghỉ ngơi một canh giờ, ăn lương khô cho ngựa nghỉ một chút, sau đó tranh thủ trước khi trời tối chạy tới Bạc Chước. Một hai ngày trước Lý Tự Nghiệp đã phái thám báo đến thông báo tin tức đã chiếm được Bạc Chước thành, nhưng phát hiện phía tây có hai vạn đại quân Tân La đóng trại. Tin tức này làm Tần Tiêu thập phần khẩn trương, lo lắng có người Tân La đánh qua Áp Lục Thủy đem quân tiên phong vây giết. Nhưng sau đó Lý Tự Nghiệp lại cho người tới báo tin tức quân Tân La cũng không công thành. Điều này càng làm Tần Tiêu thêm buồn bực, người Tân La đang giở trò gì?
Nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thám báo quay về báo tin Bạc Chước thành vẫn bình yên vô sự, đại quân Tân La vẫn chưa công thành.
Quái dị! Tần Tiêu không khỏi có chút khó hiểu, hỏi Lý Thiệu Cố:
- Đại thủ lĩnh, ngươi nói...người Tân La đang muốn làm gì?
Lý Thiệu Cố cũng buồn bực lắc đầu:
- Ta cũng nghĩ không thông! Người Tân La tác chiến trên bản thổ của mình, không công cũng không lui, ngay cả vây thành cũng không làm, thật là quái sự!
- Để làm thử thiết tưởng!
Tần Tiêu nói:
- Nếu như ta là đại tướng Tân La, vì sao không tấn công Bạch Chước thành chỉ có một vạn quân đội đóng giữ đây? Trong thành đều là dân chúng Tân La, nếu bọn hắn công thành, dân chúng không lý do gì trợ giúp Đường quân, bọn hắn chiếm hết ưu thế.
Lý Thiệu Cố ngưng thần nghĩ nghĩ, nói:
- Trừ phi chiếm lĩnh Bạch Chước thành cũng không có ý nghĩa.
Tần Tiêu tỉnh thần:
- Không ý nghĩa? Ý của ngươi là bọn hắn muốn lui giữ đi thông hướng nam của Áp Lục Thủy?
- Rất có thể.
Lý Thiệu Cố nói:
- Bạc Chước thành là một tòa cô thành nằm hướng bắc Áp Lục Thủy. Người Tân La thủ thành ở đó không có lợi, sẽ bị chúng ta vây đánh. Nếu bọn hắn co thành một đoàn, cố thủ Bình Nhưỡng An Đông đô hộ phủ, sẽ càng thêm có lợi. Hơn nữa thủ theo con sông xuôi nam, so với chiếm đóng một tòa cô thành thì dễ dàng hơn nhiều.
- Có đạo lý...
Tần Tiêu chậm rãi gật đầu, lập tức nghĩ lại:
- Không đúng! Chiếu địa hình mà xem, đại quân Tân La hẳn đến từ phía tây Đô Lý trấn cùng Kiến An thành, hai đại quân trấn này hẳn là thủy quân. Thủy quân nơi nào không thể đi đây? Bọn hắn cần lui lại tới Bình Nhưỡng, hoàn toàn có thể đi đường thủy, vì sao lại từ lục địa đi tới Bạc Chước thành, sau đó muốn đi đường thủy về Bình Nhưỡng?
- Đúng rồi...
Lý Thiệu Cố cũng nghĩ không thông:
- Nếu là thủy quân, vì sao không đi đường thủy? Hoàn toàn không có bất kỳ hiểm địa nào, không cần lo lắng bị chặn đánh như trên đất bằng, còn có thể hành quân gấp đến Bạc Chước, ta có chỗ không thông...
- Ha ha!
Tần Tiêu khẽ cười, nói:
- Ta nghĩ thủy quân buông tha đi đường thủy dùng đường bộ chỉ có hai loại khả năng. Thứ nhất vội vã đến gấp tiếp viện Bạc Chước, đi đường thủy quá chậm. Chờ khi bọn hắn đuổi tới Bạc Chước, lại phát hiện đã bị chiếm đóng. Bạc Chước bị chiếm đóng, Đô Lý trấn cùng Kiến An thành đều bị cô lập, biến thành sơn dương đợi bị làm thịt. Cho nên bọn hắn nhất định phải rút về Bình Nhưỡng. Nhóm quân đội này rất có thể là viện quân mà Cao Văn Giản an bài. Chuẩn bị qua biển tấn công U Châu, nhưng không nghĩ tới Cao Văn Giản bị đại bại, bọn hắn liền bị chậm trễ ở nơi kia.
- Đúng rồi, rất có thể...
Lý Thiệu Cố gật đầu đồng ý, sau đó nói:
- Đại soái nói đây chỉ là lý do thứ nhất?
- Lý do thứ hai sao...
Tần Tiêu nói:
- Đại thủ lĩnh, ngươi ngẫm lại xem, thủy quân không đi đường thủy đến Áp Lục Thủy, lại đi đường bộ quanh quẩn một đoạn đến Bạc Chước thành, có thể là có khả năng, cả đường thủy cũng không an toàn đi?
- Vì sao không an toàn?
Lý Thiệu Cố nhất thời suy nghĩ không được, buồn bực hỏi.
Tần Tiêu cười ha ha:
- Đại thủ lĩnh cho rằng vài ngàn dặm đường ven biển của Đại Đường lại không có thủy quân sao? Năm đó thời Cao Tông, Đại Đường định Bách Tể ở Bạch Giang Khẩu đánh bại đại quân Đông Doanh, không phải do Lưu Nhân Hủy chỉ huy thủy quân tác chiến sao?
- Ah!
Lý Thiệu Cố kinh ngạc nói:
- Ý tứ của đại soái nhóm quân đội Tân La kia là vì chiến bại chạy trốn, không phải là quân tiếp viện?
- Rất có thể!
Tần Tiêu tỉnh táo nói:
- Ngươi ngẫm lại, nếu gấp rút đến tiếp viện, hẳn thừa dịp quân ta còn chưa sống yên cấp tốc công thành mới phải. Bọn hắn hoàn toàn ngược lại, dừng lại bất động, chỉ lo bắc cầu qua sông. Đây không phải rõ ràng nói bọn hắn căn bản thua trận, chỉ lo chạy trối chết! Bọn hắn bị thủy quân Đại Đường đuổi ra khỏi hai đại quân trấn, một đường bị đuổi giết đến nơi này! Người Tân La có thể vượt biển mà gây chiến, Đại Đường không thể sao? Tân La tấn công Doanh Châu, Hà Bắc nhất định là nổ tung. Đăng Châu, Thương Châu, Lai Châu của Đại Đường đều có ba quân trấn thủy quân trú đóng!