Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 763: Gậy ông đập lưng ông (1)




Lý Đại Bô đi về hướng trướng bồng, trong lòng bồn chồn: Nếu vào thành nói không chừng gặp phải phiền toái, Tần Tiêu kia nhìn qua làm người thật khó đoán; nếu không vào thành khẳng định bại lộ...chỉ là cửa bắc nho nhỏ Tần Tiêu đã dàn xếp ba vạn binh mã. Gọi là khao quân hoan nghênh, kỳ thật là hăm dọa. Trời ạ, Mặc Xuyết cùng Lý Thất Hoạt bức bách, Tần Tiêu lại khó nắm bắt như vậy, ta bị vướng vào chuyện gì thế này?

Lý Đại Bô không ngừng đi lại trong doanh trướng hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, nhìn tùy tùng bên cạnh nói:

- Gọi các Sĩ Cân của năm bộ lạc đến đây, cùng nhau vào thành nhận phong thưởng của triều đình Đại Đường.

Ngay cửa thành bắc U Châu, Tần Tiêu cùng Lý Đại Bô cưỡi ngựa tiến vào, dọc theo đường đi dân chúng hai bên không ngừng hoan nghênh, tiếng hoan hô rung trời.

Trong lòng dân chúng dù sao không cần đánh giặc vẫn tốt hơn hết thảy. Hề tộc sát nhập Đại Đường đích thật là một tin tốt lành.

Tần Tiêu mang theo Lý Đại Bô cùng thủ lĩnh năm bộ tộc, hơn trăm thân binh đi theo bên cạnh họ đi thẳng tới phủ đại đô đốc. Dọc đường đi Lý Đại Bô luôn thấp thỏm bất an, thẳng tới nơi này mới trấn định lại tâm thần, trong lòng thầm nghĩ xem ra Tần Tiêu hơn phân nửa không hề nghi ngờ hắn. Tần Tiêu tổ chức buổi tiệc, toàn bộ quan chức văn võ trong thành như Khương Sư Độ, Kim Lương Phượng đều có mặt. Một trăm thân binh Hề tộc đi theo cũng được Hoàn Tử Đan tổ chức tiệc rượu chiêu đãi trong biệt viện đại đô đốc phủ.

Trước khi nhập tiệc Tần Tiêu mời thái giám tới tuyên chỉ, tuyên bố ban thưởng cho nhóm người Lý Đại Bô. Ngoại trừ phong hắn làm Nhiêu Nhạc quận vương, năm thủ lĩnh khác là thứ sử, tước vị bất đồng, còn ban thưởng vàng bạc châu báu. Trong lòng nhóm người Lý Đại Bô yên ổn trở lại, vui mừng tiếp thánh chỉ.

Trên bàn tiệc, Tần Tiêu cùng Lý Đại Bô ngồi bàn chủ vị, các thủ lĩnh năm bộ cùng Khương Sư Độ và Kim Lương Phượng ngồi cùng bàn. Rượu qua ba tuần, Tần Tiêu gọi ca vũ đến nhảy múa biểu diễn. Nhóm người Lý Đại Bô xem say mê, cảm thán nhạc khúc Đại Đường dễ nghe, múa đẹp, nữ nhân càng mỹ lệ.

Tần Tiêu cũng không nói nhiều lời, chỉ liên tục mời Lý Đại Bô uống rượu. Hề tộc có khi nào từng hưởng thụ qua cuộc sống xa hoa như thế, lúc này đều chìm đắm trong bữa tiệc quên trở về. Trời giá rét, những vũ cơ xinh đẹp lại gợi cảm mặc sa mỏng nhẹ nhàng nhảy múa, thường thường còn liếc mắt đưa tình hoặc lộ chút đùi ngọc trắng muốt, hống cho nhóm tráng hán thô lỗ không ngừng say sưa cười vang, trong ánh mắt không ngừng lóe sáng vẻ tham lam ham muốn.

Tần Tiêu nhìn trong mắt, trong lòng buồn cười, thật sự là những tên hán tử chưa thấy qua cảnh đời. Ở U Châu làm gì có được những ca kỹ xinh đẹp. Những nữ tử này đến từ Uyển Ca Phường Trường An Khúc, đừng nói chỉ có tư sắc bình thường, kỳ thật khiêu vũ cũng không đặc sắc, có chút người vốn chỉ là nhảy múa lung tung, thuần túy là lộ chân lộ ngực hấp dẫn người, nhưng lấy ra lừa gạt Hề tộc nhân xem như là dư dả.

Tuy rằng Lý Đại Bô thân làm tù trưởng nhưng cũng bị nhóm ca kỹ hấp dẫn. Tuy rằng hắn vẫn rất cẩn thận giao tiếp với Tần Tiêu, nhưng ánh mắt lại thường thường dừng lên người những nữ tử kia.

Tần Tiêu cầm bình rượu rót một chén cho Lý Đại Bô, nhẹ nhàng nói:

- Nhiêu Nhạc quận vương điện hạ nếu như có hứng thú, đêm nay những nữ tử này sẽ thị tẩm ngài thế nào?

- Nga? Làm vậy...vậy thật ngại quá!

Lý Đại Bô còn muốn chảy cả nước bọt, nhưng cực lực chối từ:

- Không ổn, không ổn! Đây đều là ca kỹ của đại soái thôi! Còn nữa, đại soái đừng xưng hô là quận vương điện hạ, thật sự nghe vào không thói quen, ha ha!

Tần Tiêu ha ha cười cười:

- Quận vương chính là quận vương, tôn ti có khác, Tần Tiêu thật không dám tùy tiện. Những ca kỹ này cũng không phải nha hoàn của ta, không thể tùy tiện mời đến. Nhưng nếu quận vương điện hạ có hứng thú, Tần Tiêu chuẩn bị một chút, như vậy các nàng sẽ thuộc về các ngươi.

- Thật sự? Như vậy tiểu vương thay mặt thủ lĩnh các tộc tạ tạ đại soái!

Lý Đại Bô cũng tự xưng tiểu vương, không khỏi đắc ý nói:

- Hoàng đế bệ hạ thật sự là khoan hồng đại lượng! Đại nguyên soái đối nhân xử thế cũng hòa khí chu đáo như vậy, đối đãi với chúng tôi thật chiếu cố ah!

- Vậy sao? Nói vậy có nghĩa là Đại Đường thật tốt phải không!

Tần Tiêu thoáng cười, cầm chén cụng chén của Lý Đại Bô, thản nhiên nhẹ giọng hỏi:

- Như vậy điện hạ chuẩn bị khi nào vào kinh triều kiến hoàng thượng đây?

- Vào kinh?

Lý Đại Bô thoáng kinh hãi:

- Vì sao phải vào kinh?

Tần Tiêu ra vẻ trách cứ thoáng nhăn mày, gõ nhẹ lên bàn:

- Vào kinh tạ ơn chứ sao! Hoàng thượng thiên ân cuồn cuộn mênh mông, điện hạ còn không muốn đi tạ ơn? Hơn nữa ban thưởng thực sự hoàng thượng còn lưu trữ làm quà gặp mặt cho ngươi đâu!

- Thật sao?

Gương mặt Lý Đại Bô lộ vẻ vui mừng, nhưng lập tức nghi hoặc nói:

- Nhưng mà...tiểu vương còn muốn cùng đại nguyên soái phát binh tiêu diệt Khiết Đan đâu!

- Khiết Đan sao? Việc này không chỉ là việc giải quyết trong một hai ngày.

Biểu tình Tần Tiêu thật ngưng trọng, chậm rãi nói:

- Kỳ thật theo tính toán nguyên lai của ta, cố thủ U Châu, thủ ba năm năm năm rồi nói sau. Đợi sau khi binh hùng tướng mạnh lên tới mấy chục vạn người, sau đó mới bắc phạt. Trước mắt ta vừa tới U Châu chưa bao lâu, sống chưa yên ổn, còn gặp khó khăn! Điện hạ cần vào kinh, nhiều lắm qua lại chừng nửa năm, đến lúc đó cần xuất binh thảo phạt Khiết Đan vẫn không thành vấn đề.

- Việc này...

Lý Đại Bô tựa hồ nghe ra một tia huyền cơ trong lời nói của Tần Tiêu, có chút bất an:

- Chỉ sợ không quá thỏa đáng đi? Đại soái thật không biết, binh mã dưới trướng của ta kiêu ngoan thành tánh. Nếu không có ta ở đây đôn đốc, chỉ sợ...dễ gây ra sai lầm thì sao?

Tần Tiêu nhếch môi, lộ ra dáng mỉm cười lãnh liệt nhìn Lý Đại Bô:

- Chiếu theo ý tứ của điện hạ, bổn soái không thống lĩnh được kỵ binh của Hề tộc sao?

- Nga, không, không! Ta cũng không phải ý tứ này!

Lý Đại Bô xua tay:

- Đại nguyên soái là nhất đẳng tướng soái hiện tại của Đại Đường, ta cảm giác sâu sắc bội phục. Nhưng hai vạn quân đội đi cùng ta cũng đã quen với sự thống lĩnh của thủ lĩnh bộ tộc họ. Nhất thời...chỉ sợ là không thích ứng được với quân quy Đại Đường thôi!

- Vậy thì ngươi không cần lo lắng.

Tần Tiêu cười lạnh nói:

- Trong Liêu Đông quân không ít người Hồ, hiện tại họ không phải vẫn sống tốt đó sao? Bổn soái vẫn đối xử thật bình đẳng, đồng thời nắm chắc đủ khống chế được bọn hắn. Quận vương điện hạ cứ yên tâm vào kinh tạ ơn đi. Chờ sau khi ngươi trở về, có thể đã đến thời gian vượt qua mùa đông giá lạnh. Chúng ta vừa lúc cùng nhau thương nghị chuyện quân quốc đại sự. Trong khoảng thời gian đó ta sẽ chiếu cố thật tốt hai vạn huynh đệ mà ngươi mang đến.

Trên trán Lý Đại Bô không tự chủ được chảy ra mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ: Muốn cướp đoạt binh quyền của ta, Tần Tiêu này thật là âm hiểm! Việc vào kinh bái kiến tạ ơn là chuyện đương nhiên phải làm. Nhưng nếu làm như vậy ước định giữa ta cùng Mặc Xuyết cũng không thể thành, làm sao đây?