Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 741: Ngang nhiên đánh cướp (1)




 

Lúc này tiên phong Hoàn Tử Đan đã chạy đi hơn mười dặm, đi tới một sườn đất dừng ngựa quan sát. Bên cạnh có người lập tức đưa lên bản đồ hành quân, Hoàn Tử Đan cẩn thận nhìn một lúc, sau đó nói:

- Xa trăm dặm phía bắc chính là biên cảnh Hề cùng Đại Đường. Các huynh đệ, nhớ kỹ quân lệnh của đại soái, không thể tàn sát Hề tộc nhân. Nếu có người phản kháng, bắt sống!

- Dạ!

Khí thế của Hoàn Tử Đan tràn đầy trên mặt, nổi lên tia mỉm cười thỏa mãn. Trong tay hắn nắm chặt phượng sí lưu kim đang mà Tần Tiêu giao cho, trong lòng nhiệt huyết mênh mông.

- Đi!

Vỗ ngựa, hơn ba trăm người theo sát sau hắn phóng về phía trước.

Một lúc lâu sau quả nhiên gặp được một ít lều trại cùng dê bò. Hơn mười Hề tộc nhân kinh hoảng bỏ chạy, dê bò nhảy loạn khắp núi đồi. Hoàn Tử Đan ngưng thần quan sát một lúc, mang người vây quanh nhóm Hề tộc nhân kia.

Những Hề tộc nhân này, nhàn rỗi làm dân, thời chiến làm binh. Trong tay mỗi người đều có loan đao cùng cung tên. Tuy rằng biết rõ không đánh lại mấy trăm Đường quân từ trời giáng xuống, nhưng quyết tâm liều chết. Đao ra khỏi vỏ, tên lên dây, vẻ mặt mỗi người cực kỳ bi tráng, nhìn qua như muốn liều mạng, chết mà thôi.

Hoàn Tử Đan thúc ngựa tiến lên vài bước, dùng thổ ngữ Khiết Đan nói:

- Các ngươi là người Hề hay người Khiết Đan?

Mấy Hề tộc nhân mặc áo da dê, kết đuôi sam nhất thời sửng sốt nhìn vị tướng quân Đại Đường, không ngờ hắn biết nói tiếng Khiết Đan lưu loát như vậy?

Hề tộc không có ngôn ngữ riêng của dân tộc mình, chỉ nói tiếng Khiết Đan. Trong Thiên Binh Giám cần phải học đủ loại ngôn ngữ như Đột Quyết ngữ, Khiết Đan ngữ cùng Thổ Phiên ngữ. Bản thân Hoàn Tử Đan là thiên binh thừa đương nhiên giỏi đạo này.

- Chúng ta là Hề tộc!

Trên mặt Hoàn Tử Đan hiện lên tia mỉm cười thân thiện, giương tay lên, để nhóm thiên binh tránh đường, sau đó nói:

- Nếu là người Hề, vậy là bằng hữu tương lai của chúng ta. Bổn tướng chính là dưới trướng Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản Tần đại soái – tướng tiên phong, họ Hoàn. Phụng lệnh Tần đại soái đến chiêu an Hề tộc dân chúng, bao vây tiễu trừ phản nghịch Khiết Đan. Nếu các ngươi là Hề tộc nhân, có thể dẫn dê bò của các ngươi quay về bản thổ Hề tộc đi. Trở về nói cho tù trưởng Lý Đại Bô của các ngươi, Tần đại nguyên soái của Liêu Đông đạo hạnh quân phụng lệnh hoàng đế Đại Đường ít ngày nữa sẽ đến chiêu an Hề tộc.

Mấy dân chúng Hề tộc sững sờ, vừa thấy Đường quân tránh sang một bên, nửa tin nửa ngờ thu hồi loan đao cùng cung tên, cưỡi ngựa phóng ra thật nhanh.

Thật không đuổi theo!

Những người kia nhất thời như được đại xá, xua đuổi dê bò cũng không hề quay đầu lại hướng phương bắc bỏ chạy thật nhanh.

Hoàn Tử Đan đứng trên sườn dốc nhìn theo bóng lưng bọn hắn chạy xa xa, môi khẽ động, nở nụ cười.

Hơn ba trăm thiên binh tiếp tục xông về phía trước, nhanh như mũi tên rời cung, gào thét trên đại thảo nguyên. Đi tới biên cảnh Hề tộc, dọc theo đường đi buông tha cho sáu bảy nhóm mục dân. Ở trên biên cảnh lại gặp một đám kỵ binh, chỉnh tề liệt thành một đội đứng trên đồi cao, lẳng lặng chờ đám người Hoàn Tử Đan.

Hoàn Tử Đan ngưng thần quan sát, ước chừng không ít người. Nếu muốn ngay mặt kích sát, ba trăm thiên binh đối phó nhóm người này có thể nói chỉ là một bữa ăn sáng. Nhưng vừa nghĩ tới quân lệnh của Tần Tiêu cùng chiến thuật, trong lòng Hoàn Tử Đan lại có chủ ý khác. Hắn đem phượng sí lưu kim đang ném cho tướng sĩ phía sau, mang theo Thiết Tam hướng sườn núi trước mặt đi tới. Nhóm Hề tộc đột nhiên xôn xao, từ xa xa Hoàn Tử Đan nghe không được rõ ràng, chỉ nghe loáng thoáng vài từ “Kim Giáp Chiến Thần – Lang Ma tướng quân” gì đó.

Trong lòng Hoàn Tử Đan có chút dở khóc dở cười: Đám người này không biết chữ Hán sao?

Trên đại kỳ thêu rõ ràng chữ “Hoàn” lại đem hắn nhận thức là sư phụ hắn...A, người Hề cùng người Khiết Đan hiện tại cũng chưa có văn tự riêng của mình, lại có mấy người nhận thức được chữ Hán?

Hoàn Tử Đan mặc kệ hết thảy, dồn trung khí dùng tiếng Khiết Đan rống lớn:

- Đại Đường Liêu Đông quân tiên phong, thỉnh Hề tộc tướng lĩnh ra trả lời!

Một tiếng rống to, nhóm người Hề lại xôn xao một trận. Sau một lúc lâu mới có một nam nhân bốn mươi mấy tuổi cưỡi ngựa đi xuống sườn núi đến trước mặt Hoàn Tử Đan, đặt tay lên ngực cúi người thi lễ:

- Hề tộc, Mộc Côn bộ Sĩ Cân Đa Mễ Đa gặp qua Lang Ma tướng quân.

Hề tộc được phân năm bộ, Hột Chủ, Mạt Hạ Phất, Khế Cá, Mộc Côn, Thất Đắc – mỗi bộ có một thủ lĩnh xưng là Sĩ Cân. Năm bộ lại có một tù trưởng liên minh, hiện tại đảm nhiệm chức này chính là A Hội thị đại tù trưởng Lý Đại Bô mà tổ tiên từng được ban cho họ Lý.

Hoàn Tử Đan khẽ cười, nói:

- Ta không phải Lang Ma tướng quân. Lang Ma tướng quân là sư phụ ta. Ta là đồ đệ của ngài tên Hoàn Tử Đan. Đa Mễ Đa Sĩ Cân đại nhân, bổn tướng phụng lệnh đại nguyên soái cũng chính là Lang Ma tướng quân, hôm nay đặc biệt đến gặp mặt Hề tộc, nhắn lại ý chỉ của hoàng đế Đại Đường. Chỉ cần Hề tộc chịu sát nhập, Đại Đường bất kể hiềm khích ngày trước, cùng Hề tộc hòa thuận chung sống. Cùng chống chọi với kẻ thù ngoan cố Đột Quyết cùng Khiết Đan.

Đa Mễ Đa thoáng sững sờ, trên mặt hiện lên chút thất vọng, nhưng vẫn thập phần khiêm cung nói:

- Đại sự như thế một Sĩ Cân như ta thật không dám độc đoán, còn phải quay về mời các Sĩ Cân các bộ cùng đại tù trưởng thương nghị mới có thể định đoạt. Thỉnh Hoàn tướng quân chuyển lời kính ý của Đa Mễ Đa đến Lang Ma tướng quân cùng hoàng đế Đại Đường.

Hoàn Tử Đan có chút kinh dị, người này lại có thể đem Lang Ma tướng quân nhắc nhở trước cả danh xưng của hoàng đế Đại Đường. Xem ra man nhân Bắc Địch kính trọng dũng sĩ còn hơn cả hoàng đế Đường triều. Hơn nữa trong lòng hắn hơi có chút khó chịu...tên này, sau khi biết ta không phải Lang Ma tướng quân, lại có vẻ ủ rũ, xem thường ta? Đáng giận!

Mặc dù có chút khó chịu, nhưng Hoàn Tử Đan vẫn biết lấy đại cục làm đầu, mỉm cười gật đầu nói:

- Sĩ Cân đại nhân yên tâm, ta sẽ chuyển lời. Còn nữa, kể từ hôm nay thỉnh Hề tộc nhân không cần tiếp tục lướt qua biên cảnh triền núi nơi này nữa. Sự tình trước kia chúng ta không trách lỗi, nhưng từ nay về sau phàm là ai xâm phạm biên giới, đại nguyên soái đã có lệnh nghiêm trị không tha!

Đa Mễ Đa thoáng ngây người, đặt tay lên ngực cúi người thi lễ:

- Ta sẽ trở về chuyển đạt ý tứ của tướng quân, cáo từ!

Dứt lời Đa Mễ Đa thúc ngựa quay về sườn núi, một trận thanh âm như sói hú vang lên, hơn ngàn Hề tộc kỵ binh nhanh như cơn gió biến mất.

Nhóm người Hoàn Tử Đan hội tụ cùng nhau, nhìn nhóm Hề tộc rời đi, đều vui vẻ nở nụ cười.

Ba trăm người làm ngàn người nghe danh rút lui, đích thật là chuyện làm người cảm thấy sảng khoái. Nhưng trong lòng Hoàn Tử Đan lại có chút không vui, bởi vì hắn biết thành công này không liên hệ gì tới mình. Nhóm Hề tộc kia chỉ vì e ngại Lang Ma tướng quân mà thôi.

Mình chọn trang phục giống sư phụ như đúc, không nghĩ tới lại biến thành hàng giả, buồn bực...