Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 730: Thích khách kỳ quái (1)




- Kim tiên sinh, ta biết ngươi có ý gì. Ngươi muốn nói trong triều, thậm chí là hoàng đế sẽ kiêng kỵ ta ủng binh tự trọng, đuôi to khó chém, đúng không?

Kim Lương Phượng mỉm cười cam chịu.

Tần Tiêu khẽ hừ một tiếng:

- Cây to đón gió, chuyện như vậy ta đã dự liệu từ trước. Nếu như không có nghi kỵ này, bản thân ta cũng cảm thấy kỳ quái. Chẳng qua đương kim thánh thượng không phải một vị hoàng đế bình thường, hắn độ lượng cùng trí tuệ vượt quá người thường. Lấy sự hiểu biết lẫn nhau giữa chúng ta, không cần phải lo lắng việc đó. Cho dù toàn bộ người trong thiên hạ nghị luận sôi nổi, nhưng giữa hai người chúng ta vĩnh viễn đều biết rõ lòng dạ lẫn nhau, vậy thì đủ rồi. Hơn nữa thời gian sẽ chứng minh hết thảy!

Kim Lương Phượng không nói gì, chắp tay cúi đầu rời đi.

Tần Tiêu nhìn theo bóng lưng Kim Lương Phượng, trong lòng thầm nói:

- Đại tướng biên ải khó tránh phải gặp chuyện như thế... Hi vọng Lý Long Cơ có thể thanh tỉnh một chút, đừng chỉ huy rối loạn. Trong Liêu Đông Quân Cơ Xứ, may mắn cũng có được mấy người hiểu đạo lý, hi vọng bọn họ có thể lý giải ta. Vua tôi một lòng, trên dưới đồng đức mới có thể làm tốt mọi sự!

Tần Tiêu ngước mắt nhìn xuống đại giáo trường, cát vàng cuồn cuộn, sóng nhiệt tận trời, các tướng sĩ hò hét vang xa rung trời. Tần Tiêu cau chặt mày, cảm giác sức ép trên thân càng lớn. Đồng thời hắn cũng từ trên người các tướng sĩ thấy được hi vọng. Nguyên bản Liêu Đông quân sĩ khí thấp kém đang biến hóa như thay da đổi thịt, điều này thập phần khả quan. Nếu lúc này bởi vì hoàng đế chỉ huy loạn bậy hay có nghi kỵ, làm mất đi hoàn cảnh tốt trước mắt, thật sự sẽ làm người cảm thấy đau lòng.

Hổ Kỵ sư, chờ khi các ngươi chân chính trở thành đông bắc hổ, sẽ có kịch hay để xem.

Hi vọng hoàng đế cùng các triều thần có thể lý giải nỗi khổ tâm của ta. Lúc ban đầu U Châu quân cũng chẳng khác gì người bị bệnh nặng, trước tiên phải đem thân thể dưỡng tốt, sau đó luyện thành bản lĩnh, nếu liều lĩnh dùng loạn quyền đi đánh lão sư phụ, vậy hết thảy xem như xong đời!

Khi mặt trời hạ phía tây thì đợt huấn luyện hôm nay xem như đã xong. Dùng qua bữa tối nghỉ ngơi một chút, sau đó còn đốt lửa huấn luyện ban đêm. Hành quân bên ngoài cũng không thể cam đoan chỉ chiến đấu ở ban ngày, huấn luyện ban đêm cũng là thiết yếu.

Một ngày mười hai canh giờ, các tướng sĩ Liêu Đông quân đều phải vượt qua trong huấn luyện.

Gió mặc gió, mưa mặc mưa, huấn luyện cường độ cao ma quỷ thức.

Trước giờ huấn luyện ban đêm, ước chừng còn được nửa canh giờ nghỉ ngơi, Tần Tiêu lên ngựa chạy về đại đô đốc phủ. Dưới giáp trụ, quần áo của hắn đã ướt đẫm dính sát vào làn da, trên người đã có chút mùi chua. Mặc Y đau lòng đón hắn, lập tức nhét hắn vào phòng mang tới thùng nước lớn cho hắn tắm rửa.

Tần Tiêu ngâm mình trong thùng nước mát mẻ, cảm giác thật thoải mái. Mặc Y dùng khăn tắm chà lưng cho hắn, kéo xuống làn da trên vai phơi nắng bị bong ra, đau lòng cau mày.

- Chưa thấy qua vị đại nguyên soái nào liều mạng chẳng khác gì một tiểu tốt như huynh.

Mặc Y oán trách.

Tần Tiêu kéo tay nàng cười híp mắt:
-
Quân nhân thôi, cho tới bây giờ chỉ kính nể cùng tin phục dũng sĩ càng anh dũng, càng liều mạng hơn chính bọn họ. Đại nguyên soái mới đến như ta nếu không xuất ra chút thành ý cùng bổn sự, làm sao có được uy vọng đây?

Mặc Y đau lòng ôm cổ hắn từ phía sau, nhẹ nhàng vỗ vỗ đồi ngực rắn chắc của hắn, thì thào nói:

- Đã phơi nắng đen thui chẳng khác gì Thiết Nô rồi, người cũng gầy. Nếu để Tiên nhi các nàng nhìn thấy, sẽ hận chết muội cho xem, trách muội không hầu hạ được tốt cho huynh.

- Nhìn ta bây giờ không phải gợi cảm hơn thật nhiều sao?

Tần Tiêu cười xấu xa, kéo Mặc Y vào trong thùng nước:

- Đến đây đi, hiện tại hầu hạ lão gia nhà muội!

Mặc Y giật mình kêu khẽ một tiếng, ra sức giãy dụa. Cuối cùng không lay chuyển được lực lớn của Tần Tiêu, bị kéo vào trong thùng nước. Cuối cùng toàn thân ướt đẫm, nàng đành ngồi xuống trên đùi hắn, hai người cùng ngâm trong thùng làm nước tràn ra.

Mặc Y mắng:

- Huynh tới địa ngục đi! Tối nay huynh còn huấn luyện ban đêm đâu, không sợ làm mềm đôi chân?

Tần Tiêu cười xấu xa:

- Bổn soái vẫn có dư sức vậy!

- Thôi đi!

Mặc Y cười khanh khách kéo bàn tay không thành thật của Tần Tiêu.

Nàng càng kéo càng không lay chuyển được hắn làm khó dễ chẳng khác gì cầm thú.

Thân thể đại mỹ nhân đã ướt đẫm, dáng người lộ liễu, đôi gò ngực vun cao cực kỳ hấp dẫn.

Tần Tiêu ha ha cười rộ lên:

- Đúng là luyện võ luôn có ưu đãi ah. Muội xem muội đi, rõ ràng đã làm mẫu thân nhưng vẫn hấp dẫn như vậy. Vẫn mê người gợi cảm như năm đó, hắc hắc!

Mặc Y bị hắn trêu chọc một trận đã có chút tâm loạn, oán hận cắn vành tai của hắn:

- Huynh đừng nói dễ nghe như vậy, chẳng lẽ ghét bỏ thiếu phụ như muội rồi, muốn nạp thiếp cướp tiểu cô nương sao? Hai tháng nay huynh cũng chưa chạm tới muội mấy lần. Thành thật khai báo, có phải ở ngoài có tiểu tình nhân không?

- Phải đó, đúng vậy, ta ở bên ngoài tư tàng bốn năm tiểu tình nhân, nàng không biết sao?

Tần Tiêu cởi bỏ áo ngoài của nàng, lại đưa tay cởi luôn cái yếm trước ngực.

Làn da trơn bóng co dãn, lóe lên ánh sáng mê người. Lúc này Tần Tiêu mới nhớ tới đoạn thời gian gần đây hắn vội vàng luyện binh, vừa về nhà liền nằm ngủ, đã lâu không gần gũi với nàng. Lúc này lửa dục của hai người đã tăng cao, giằng co triền miên, hơi thở gấp gáp.

Mặc Y nhẹ nhàng vặn vẹo vòng eo, vỗ vỗ bờ lưng rắn chắc như sắt của hắn, lẩm bẩm nói:

- Từ nay về sau mỗi ngày muội đều chỉnh cho huynh thành chân mềm, cho huynh không cách nào đụng vào nữ nhân khác! Như vậy sau này muội có thể trả lời với Tiên nhi các nàng, hì hì!

- Đến đi, bổn lão công còn sợ nàng hay sao!

Tần Tiêu đang định khơi dậy cuộc đại chiến, đột nhiên nghe được ngoài cửa sổ có tiếng vang khẽ, đột nhiên quay đầu lại quát:

- Ai?

Lập tức nghe được tiếng bước chân rời đi thật khẽ, xem ra người thăm dò bên ngoài công phu khinh công không sai!

Mặc Y thật nhanh kéo quần áo mặc lên người, nhảy ra khỏi thùng nước, chụp lấy bảo kiếm trên bàn. Tần Tiêu đã sớm phi thân khỏi bồn tắm thả người phá tung cửa sổ nhanh chóng đuổi theo!

Phủ đại đô đốc vốn chỉ có mấy thân binh Thiên Binh Giám, hiện tại phần lớn đã đi trong quân. Mấy người còn lại đang ở trong phòng nghị sự bàn công việc. Hậu viện chỉ có ít người hầu cùng nha hoàn, một tiếng quát của Tần Tiêu không có mấy người nghe được.

Bên cạnh tường vây phủ đại đô đốc, một người áo xanh đang đứng, trên lưng vác thanh kiếm, đang lạnh lùng nhìn Tần Tiêu chằm chằm.

Người này trên dưới ba mươi tuổi, mái tóc rối bời, áo quần rách rưới. Toàn thân tản ra khí tức làm người cực kỳ không thoải mái. Loại khí tức này chỉ có người từng lăn lộn trên chiến trường đẫm máu mới có thể hiểu được. Đây là loại khí tức kỳ quái nằm giữa sát khí cùng tử khí. Nếu không phải trên lưng đeo mang vô số sinh mạng cùng máu tươi, chắc chắn sẽ không có loại khí tức này.

Tần Tiêu chỉ kịp mặc quần dài, mặc cho nước trên người rơi xuống, ngưng thần nhìn người áo xanh trầm giọng hỏi: