Khi Tần Tiêu nhìn mặt sông, con sông không rộng lắm, ước chừng khoảng vài chục thước. Trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ:
- Vận chuyển lương thảo hướng bắc, chẳng lẽ không thể mượn đường thủy mà đi sao? Đúng rồi, Hà Bắc U Châu chẳng phải chính là Kinh Hàng Đại Vận Hà giữa Bắc Kinh cùng Thiên Tân sao? Nga, đúng rồi, hiện tại còn chưa hoàn toàn khai thác ra đi. Tới triều đại nào mới phát triển đây...Là thời Nguyên định ra Đại Đô (Bắc Kinh) đi? Tới lúc đó mới giải quyết được đoạn đường bắc thượng này. Việc này nếu người Nguyên triều có thể làm, sao ta không thể làm đây? Hiện tại còn có một vị khâm sai đại nhân chuyên làm loại chuyện này, chẳng phải càng thêm thuận tay? Trấn thủ U Châu không phải là chuyện một hai ngày, không nói có thể mở ra hoàn toàn Kinh Hàng Đại Vận Hà, ít nhất cũng phải liên kết tới Hoàng Hà Ký Châu, thật thuận tiện cho ta đến Hoài Nam cướp bóc!
Nghĩ tới đây, Tần Tiêu gọi Lý Giai Lạc vốn biết rõ địa lý Hà Bắc tới gần, nhìn hắn hỏi:
- Lý tướng quân, con sông này gọi là gì?
- Nga, đây là Ngụy Thủy.
Lý Giai Lạc đáp:
- Từ Doanh Châu lên, trải qua Thương Châu, có chỗ đứt quãng, hoặc chật hoặc rộng, kéo dài hơn bốn trăm lý, thẳng tới Ngụy Châu, sau đó tới Chương Thủy hợp lại. Đi vòng Hình Châu, Tương Châu. Phân ra vô số nhánh sông, tiến vào Hoàng Hà. Đồng ruộng Ngụy, Thương, Doanh tam châu đều nhờ sông này tưới nước. Sau đó lại trở thành một đạo ngăn cản Nam Lương Bắc Điều. Bởi vì đường sông không đồng đều, hoặc sâu hoặc cạn, hoặc xiết hoặc chậm, hoặc có rãnh khô, vì thế thuyền đi không được.
Tần Tiêu gật gật đầu, khẽ cười nói:
- Đã ngăn cản cũng có thể đem ra lợi dụng. Đoạn đường này theo ta xem Ngụy, Ký hai châu đã có thật nhiều hồ nước lớn nhỏ thiên nhiên, đại khái đều có thể liên kết được, trực tiếp đón nhập nước Hoàng Hà. Đúng rồi, ngày hôm qua ta xem bản đồ quân sự, từ Doanh Châu đến U Châu hình như cũng không thiếu những con sông cùng ao hồ lớn nhỏ đi?
Lý Giai Lạc cười nói:
- Đại soái nhớ rất rõ, đích thật là có không ít. Ven đường chúng ta đi qua đã gặp được ít nhất hơn mười con sông cùng ao hồ. Hoặc lớn hoặc nhỏ, rất nhiều.
Tần Tiêu nhếch môi cười nói:
- Tốt lắm, xem ra lần này ta không những cần mang binh đánh giặc, còn phải làm một ít chuyện đắc lợi cho phương bắc lâu dài. Tống Khánh Lễ gì đó, các ngươi quen thuộc không?
Lý Giai Lạc lắc lắc đầu:
- Trước kia ty chức ở trong U Châu quân quanh năm, không quen thuộc hắn.
- Ta biết.
Kim Lương Phượng thản nhiên nói:
- Người này tinh thông lại trị, học rộng tài cao. Tuy tâm tư cao ngạo nhưng làm việc ổn thỏa vững chắc. Hơn nữa am hiểu xử lý đường sông, đồng ruộng. Nếu đại soái muốn mời hắn khai thông sông lớn, có thể làm được.
Nhất thời mọi người không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Chỉ vài lời đơn giản lại một câu trúng đích, trực tiếp đánh trúng yếu điểm ý tưởng của Tần Tiêu.
Tần Tiêu không khỏi cười rộ lên:
- Kim tiên sinh quả nhiên biết rõ lòng ta. Một khi đã như vậy sáng kiến khai mở Đại Vận Hà giao cho vị Tống đại nhân kia đi. Kim tiên sinh, làm phiền ngươi tự tay viết một lá thư đóng ấn tín của ta nói tới việc này. Nói vậy Tống đại nhân sẽ không từ chối mà nhất định vui vẻ tiếp nhận công việc đó. Hơn nữa hiện tại triều đình xem trọng việc an dân thiên tai cùng phát triển sản xuất tại Hà Bắc. Mở kênh đào chẳng những làm cho dân lưu lạc có việc để làm, có lương thực để lấy, cũng là chuyện lợi quốc lợi dân công tại thiên thu thôi!
- Lời của đại soái thật rất đúng!
Kim Lương Phượng mỉm cười nói:
- Hành động lần này đúng là lợi cho đương đại, công tại thiên thu. Năm đó Ngụy Võ Tào Tháo bắc phạt từng ở U Kế đương kim “Bàng hải xuyên Tào” kiến tạo thành “Bình Lỗ Cừ” vận chuyển lương thảo, tiết kiệm rất nhiều nhân lực vật lực, do đó phát huy tác dụng cực lớn ổn định phương bắc. Hiện giờ nếu kiến thành Đại Vận Hà, cửa đông bắc Đại Đường từ nay về sau không cần lo lắng việc vận lương nữa!
Tần Tiêu biết tên đạo sĩ thúi Kim Lương Phượng tuy thân ở bên ngoài nhưng quan hệ chặt chẽ với đám người Lý Đán, hiểu biết nhiều cựu thần cũng tuyệt không kỳ quái. Hơn nữa hiện tại hắn không tự xưng “bần đạo”, uống rượu ăn thịt còn nhanh hơn ai khác, thật sự là thú vị. Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười:
- Đừng lấy ta so sánh với cấp bậc hùng tài như Tào Tháo. Ta nghĩ chỉ là vấn đề ăn cơm của mười vạn huynh đệ tại U Châu, ta còn chưa đạt tới độ cao kia đâu. Tạc mở sông lớn, nhất định phải dùng tới mười mấy hai mươi vạn người. Cứ như vậy có thể làm dân lưu lạc có việc làm, so với việc để mặc cho bọn hắn ăn không ngồi rồi thậm chí nháo sự các nơi vẫn tốt hơn. Như vậy chẳng những có thể giải quyết một ít tai họa ngầm cho Hà Bắc, cũng có thể cung cấp phương tiện cho việc vận lương sau này, một công đôi việc mà thôi. Kim tiên sinh, chuyện này giao cho ngươi đi đốc xúc.
- Đại soái yên tâm, ty chức nhất định cẩn thận làm việc chu đáo.
Kim Lương Phượng nói:
- Chỉ là không biết nếu tạc thành Đại Vận Hà, vậy phải đặt tên là gì?
Tần Tiêu khẽ cười:
- Gọi là Kinh Hàng Đại Vận Hà đi! Đi thôi, tìm thuyền qua sông!
Mọi người lại thấy buồn bực: Kinh Hàng Đại Vận Hà? Kinh – Hàng, giải thích như thế nào, tên kỳ quái! Cũng thế, xem như chỉ là tên đi, có lẽ trong lòng hắn còn có ý nghĩ cùng thâm ý khác đâu, chúng ta cũng không cần suy đoán.
Đi qua Ngụy Thủy đã tới cảnh nội Doanh Châu, như vậy chỉ còn cách U Châu không bao xa. Đi tới nơi đây đã có thể rõ ràng cảm nhận được hương vị cát vàng bay trong gió. Vượt qua một ngày đường, trên người đã phủ lên một tầng cát bụi, khí hậu đã biến thành khô ráo hơn thật nhiều. Tần Tiêu, Mặc Y cùng Kim Lương Phượng đã ở phía nam khá lâu, nhất thời cảm thấy không thói quen, cảm giác môi thường xuyên phát khô, làn da cũng khô khốc. Độ ẩm trong không khí giảm thấp khá nhiều, khó tránh làm cho người phương nam nhất thời có chút không thích ứng, nhất là đoạn thời gian này liên tục di chuyển ngày đêm.
Mấy ngày sau cuối cùng đã đi tới cảnh nội U Châu. Cảm giác trong không khí rõ ràng có chút bất đồng, vô cùng áp lực cùng khẩn trương, không khí giống như trở nên nặng nề hơn rất nhiều, ở cửa nam U Châu có đại đội binh lính đứng gác, tỉ mỉ kiểm tra lữ khách thương lữ ra vào.
Quân trấn biên cảnh hiện tại đang lâm vào thời kỳ phi thường, tự nhiên cần phòng thủ nghiêm mật, trên mặt mỗi người đều mang theo thần sắc khẩn trương. Trên tường thành cao cao đặt trống trận cùng tinh kỳ chỉnh tề, nhìn qua giống như tùy thời chuẩn bị đối phó quân địch cùng báo hiệu. Bốn cửa thành U Châu mở ra, phân biệt đóng bốn lộ quân U Châu, duy nhất trung quân phòng giữ đại đô đốc phủ cùng phụ trách đề phòng cửa thành.
Một châu lại có mười vạn nhân mã, có thể thấy được xem trọng nơi này như thế nào.
Tần Tiêu nhìn ra xa xa một lúc, cảm thấy có chút vừa lòng. Xem ra hiện tại binh tướng tại U Châu cũng không hề lãnh đạm, xem như canh gác khá cẩn thận chặt chẽ.