Nữ nhân đau bụng khó bảo đảm là có chuyện gì không tốt trong thân thể, đương nhiên không tiện nói trước mặt nam nhân. Tuy rằng Dương Ngọc Hoàn chỉ mới mười ba tuổi, nhưng xem như cũng hiểu được một ít chuyện của nữ nhân. Lúc này làm ra vẻ mặt tỉnh ngộ nói:
- A a, muội đã biết. Tứ nương mau đứng lên, muội cùng tỷ đi vào trong thôn tìm đại phu đi!
Lý Long Cơ nhướng mày, trong lòng âm thầm suy nghĩ:
- Trùng hợp như thế?
Hắn đi tới trước mặt hai nàng, Tử Địch ngẩng đầu cực kỳ miễn cưỡng cười khan nói:
- Ngượng ngùng ah, hoàng đế bệ hạ...tôi...tôi thật đau bụng quá, không tiện quỳ xuống hành lễ đâu!
Bên cạnh Dương Ngọc Hoàn cũng thập phần thông minh quỳ xuống cung kính nói:
- Dân nữ Dương Ngọc Hoàn khấu kiến hoàng đế bệ hạ...
Thanh âm uyển chuyển thanh thúy, giống như chim yến nỉ non. Lý Long Cơ đã có mấy tháng không nếm nữ nhân, lúc này nghe được trong tim rung động. Mắt thấy người ngọc đáng thương trước mặt quỳ rạp xuống đất, vội vàng bước lên muốn nâng khuỷu tay nàng:
- Ngọc Hoàn miễn lễ, nhanh đứng lên thôi!
Tần Tiêu có chút ngây ngốc đi theo phía sau hắn. Chỉ cảm thấy có một trận dự cảm bất tường đánh úp lại, trong lòng không ngừng hô to không xong.
Dương Ngọc Hoàn cẩn thận thấp giọng tạ ơn, sau đó chậm rãi đứng dậy. Nàng lén lút ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Long Cơ, lập tức vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ, sợ hãi đứng sang một bên.
Đôi mắt Lý Long Cơ giống như hổ đói gặp được sơn dương, gắt gao nhìn chằm chằm Dương Ngọc Hoàn chỉ hận không thể một ngụm đem nàng nuốt chửng. Hai gò má kia, dáng người kia, làn da kia, tay ngọc chân ngọc kia...đối với Lý Long Cơ mà nói quả thật là hấp dẫn trí mạng! Hơn nữa mấy năm nay Dương Ngọc Hoàn đều tránh trong nhà Tần Tiêu, lại thiếu lòng dạ cùng lịch duyệt nhân sinh, vẻ khờ dại cùng thuần khiết biểu lộ bên ngoài càng có vẻ vừa đáng thương vừa khả ái. Bộ dạng ngây thơ mang theo ý nhị thành thục thật sự làm trong lòng Lý Long Cơ giống như bị móng vuốt gãi gãi, huống chi tiểu cô nương còn có thể khiêu vũ tốt như vậy, thanh âm thanh thúy như âm thanh thiên nhiên, có thể nghĩ ra tiếng hát cũng cực tốt...Hết thảy những chuyện này thật hợp khẩu vị của hắn! Trong lòng Lý Long Cơ thì thào kêu lên: Vưu vật!
Tần Tiêu dùng khuỷu tay thống Lý Long Cơ còn đang ngẩn người, Lý Long Cơ nhất thời bừng tỉnh từ trong mộng, xấu hổ cười nói:
- A, ha ha! Tử Địch, nếu đau bụng thì nhanh đi xem đại phu đi, trị xong bệnh chúng ta lại về ôn chuyện. Ân, Ngọc Hoàn, cô hãy theo tứ nương cùng đi thôi, kêu thêm hai nha hoàn đi cùng tốt hơn. Chỗ này cũng không cần nhiều người hầu hạ.
Tử Địch nhất thời như được đại xá, liên tục tạ ơn Lý Long Cơ, đứng dậy, làm ra bộ dáng như hết sức thống khổ dựa trên vai Dương Ngọc Hoàn đi ra ngoài. Mặc dù Dương Ngọc Hoàn tràn đầy tò mò về hoàng đế, nhưng nhìn thấy Tử Địch thống khổ như vậy, không khỏi lo lắng cẩn thận ôm nàng đi ra ngoài, đem mọi việc đều ném sau đầu.
Ánh mắt Lý Long Cơ giống như đèn pha gắt gao đuổi theo bóng lưng Dương Ngọc Hoàn, thẳng tới khi nàng biến mất bên góc mái hiên. Sau đó tỉnh hồn lại, không ngờ nhìn thấy Tần Tiêu vươn một bàn tay hứng dưới cằm mình.
Lý Long Cơ nghi ngờ nói:
- Ngươi làm gì vậy?
Tần Tiêu cười mỉa:
- Để ở chỗ này hứng nước miếng cho ngươi thôi. Vạn nhất làm ướt cẩm bào chẳng phải là dọa người.
- Cút!
- Cút!
Lý Long Cơ tức giận gạt ra tay hắn, sau đó lại có chút xấu hổ cười rộ lên, hắc hắc nói:
- Ah...tiểu cô nương tên Dương Ngọc Hoàn kia quả thật là mê người! Đại ca, trong nhà của ngươi từ khi nào có nhân vật như vậy, xuất thân lai lịch của nàng thế nào đây?
Tần Tiêu xem thường lườm hắn, oang oang nói:
- Người ta chỉ mới mười hai mười ba tuổi!
- Vì sao hỏi một đằng trả lời một nẻo? Ta nói sao ngươi luôn có vẻ khẩn trương tiểu cô nương kia như vậy đây?
Lý Long Cơ không ngừng truy vấn:
- Đang hỏi ngươi đâu, xuất thân lai lịch của nàng như thế nào, vì sao ở lại trong nhà ngươi?
Tần Tiêu càng xem thường nhìn hắn:
- Ngươi không phải cảm thấy hứng thú đối với tiểu cô nương chưa trưởng thành kia đi?
- Ta kháo!
Lý Long Cơ buồn bực kêu lên:
- Ngươi không thể trả lời vấn đề sao?
Trong lòng Tần Tiêu sợ hãi than một tiếng: Tên vương bát này rõ ràng đã quyết tâm!
Việc đã đến nước này, xem ra cứ trốn tránh cũng không phải biện pháp...Phải nghĩ cách gì đây? Tuy rằng hiện tại hắn còn niệm tình huynh đệ giữa chúng ta, ta nói thẳng “nàng là người của ta” thì có thể làm hắn bỏ qua, dù sao hắn còn đang có cầu ở ta thôi...nhưng không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ. Tên tiểu tử Lý Long Cơ này cũng là người quen phong hoa tuyết nguyệt, nữ nhân rơi vào mắt hắn làm sao dễ dàng buông tha cho, xem ra đành phải làm như thế...
Vừa định chủ ý, Tần Tiêu hắng giọng nói:
- Nàng là một cô nhi đáng thương ta nhận về nuôi, phụ thân tên Dương Huyền Diễm, là nhân sĩ Kiếm Nam, đã mất sớm. Vốn định gởi nuôi tại nhà thúc phụ Dương Huyền Khê, Dương Huyền Khê từng đảm nhiệm thổ tào Hà Nam phủ, xem như là nhà quan lại. Không ngờ Dương Ngọc Hoàn vừa đến trong nhà hắn thì liền xảy ra hỏa hoạn, một nhà già trẻ đều chết cháy. Chỉ riêng tiểu cô nương này còn sống, khi đó vừa đúng lúc ta đến Lạc Dương thấy nàng đáng thương nên nhận nuôi nàng, đặt ở Sở Tiên sơn trang sai người chiếu cố.
Lý Long Cơ liên tục gật đầu:
- Thân thế thật đáng thương!
- Phải đó, không chỉ có thân thế đáng thương, mạng lý cũng cực kỳ hung hiểm.
Tần Tiêu ra vẻ nghiêm túc, thập phần nhận chân nói.
Lý Long Cơ nhất thời có chút khẩn trương nói:
- Chỉ giáo cho?
Tần Tiêu thập phần tiếc nuối lắc đầu, than nhẹ một tiếng nói:
- Ngày xảy ra hỏa hoạn, còn có cao nhân biết về tướng số đến xem qua. Nói tiểu cô nương Dương Ngọc Hoàn trời sinh mạng phạm thiên sát cô tinh, trong mạng thuộc hỏa, khắc cha mẹ huynh đệ trưởng bối, còn khắc chồng. Trừ phi ổn định đến nơi ở có nhiều nước, tìm một nam nhân trong vận mạng có thủy tính nặng trong ngũ hành gả đi mới có thể vô sự.
Dứt lời trong lòng Tần Tiêu thầm bật cười, tuy rằng Lý Long Cơ anh minh uy phong, cũng không tránh khỏi giống như thật nhiều người thời cổ đại này, tín ngưỡng quỷ thần âm dương. Ngũ hành của hắn vừa lúc nhiều mộc lại thiếu thủy, trước kia mỗi lần nói chuyện phiếm hắn thường xuyên nhắc tới, còn nói ra nhiều lần muốn đổi tên tránh hung, hắc!
Quả nhiên Lý Long Cơ nghe được lời này trong lòng lo sợ không yên, thì thào nói:
- Còn...còn có loại chuyện này? Ngũ hành nặng hỏa phạm thiên sát cô tinh sao? Vậy...chẳng phải bị độc thân cả đời?
- Cũng không nhất định!
Tần Tiêu thập phần tự hào đắc ý nói:
- Nàng ở lại vùng sông nước Giang Nam sáu bảy năm, luôn ở nhà của ta, đừng nói là cháy, ngay cả chút dấu hiệu tai họa cũng không có. Về sau ta mới biết được nguyên lai ngũ hành của ta nhiều thủy, đúng lúc là khắc tinh trong mạng lý của nàng, hắc hắc!