- Oanh long...
Một tiếng vang thật lớn, rung trời triệt địa. Một cỗ khí lãng khói đen dâng lên trên không, Tần Tiêu cười ha ha:
- Cuối cùng thành công, chính là tỷ lệ này, tốt lắm! Uy lực lớn nhất!
Kim Lương Phượng đứng sau lưng hắn hàm râu chấn rung, lẩm bẩm:
- Đây là uy lực đích thực của hắc hỏa dược sao? Nếu dùng công thành nhổ trại...
Tần Tiêu bò lên, tức giận nói:
- Công thành cái gì, bạt trại cái gì, ta dùng để tạc cá!
Kim Lương Phượng chỉ cười, không tranh cãi với hắn.
Tần Tiêu lại hướng chỗ thạch thất đi tới, từ trong lấy ra “Hỏa Nỗ Sàng”, đây là tác phẩm đắc ý nhất của hắn mấy năm qua. Một tấm sắt chắn ngang phía trước, có thể bảo vệ cho binh lính trốn ở phía sau. Trên tấm sắt có ba mươi sáu lỗ thủng, sắp thành ba hàng, từng lỗ thủng đều có thể bắn ra được mũi tên bọc hỏa dược, tiếp cận nguyên lý của Thiết Tí Nỏ vô cùng, đều là liên thể kết nối. Vừa có thể phát ra ba hàng, cũng có thể đồng thời phát một lúc, mỗi mũi tên đều cỡ cánh tay hài nhi, chỉ cần bắn lên người ngựa hoặc tường thành, sẽ lập tức nổ mạnh.
Tần Tiêu ha ha cười ngây ngô:
- Vật này tìm địa phương nào thí nghiệm mới tốt đây? Làm xong rồi lại không thí nghiệm qua, làm trong lòng ta thật sự ngứa ngáy!
Kim Lương Phượng xem thường cười nhìn Tần Tiêu:
- Vật này là lão đệ nghiên cứu dùng bắn chim sao?
- Phải đó, đúng vậy!
Tần Tiêu lại cười ha ha:
- Chỉ cần oanh trúng, trực tiếp nấu chín ăn ngay!
Trong lỗ mũi Kim Lương Phượng hừ lạnh một tiếng, buồn bực nói:
- Người ngoài đều nói lão đạo sĩ này ở lại Kết Tử Châu Đầu khoái hoạt bậc nào, ai lại biết ta ở đây mỗi ngày làm thợ mộc, thợ rèn, thay ngươi mân mê những đồ vật ly kỳ cổ quái như vậy!
Tần Tiêu cười hăng hắc, đẩy Hỏa Nỗ Sàng quay về thạch thất, nhìn Phong Tuyết trường đao trên vách tường, trong lòng đột nhiên lay động.
Mỗi lần đi lên hòn đảo này, chứng kiến thanh đao kia, trong lòng Tần Tiêu khó tránh khỏi cảm giác như thế. Hình ảnh trước kia mang thanh đao theo bên mình, hình ảnh như vậy hắn vẫn luôn không tự chủ được hồi ức trở lại.
Hình Trường Phong tặng Thuần Quân kiếm là bảo vật, tín vật, Tần Tiêu luôn đặt ở nhà, có thời gian lấy ra lau chùi một phen. Nhưng thanh Phong Tuyết đao kia, thường xuyên làm cho hắn luôn vô cùng cảm khái, không thể không đặt trong thạch thất trên Kết Tử Châu Đầu.
Cũng không biết có đêm đêm bích thượng ngâm không?
Tần Tiêu mỉm cười đi ra thạch thất. Kim Lương Phượng nhìn hắn đầy thâm ý:
- Nếu như luyến tiếc thì lấy về đi. Miễn cho ta còn phải chiếu cố thay cho ngươi!
- Chiếu cố cái gì, ngươi còn có nữ nhân sao?
Tần Tiêu mỉa mai, đi tới, ném lại một câu:
- Lỗ mũi trâu, ngày mốt ta tìm vài dân phu tới hái quýt giúp ngươi, nhớ rõ dàn xếp chút cơm bố thí chút nước trà. Hôm nay ngươi không cần lưu ta ăn cải thìa đậu hũ, ta muốn nhanh chóng đi lấy con cá trắm đen lớn kia, trong nhà chờ nấu cơm đâu!
Kim Lương Phượng nhìn Tần Tiêu đi xa, không khỏi lắc đầu cười rộ lên:
- Ba năm thời gian, ngươi cuối cùng không còn chịu được đi? Người như ngươi nếu chịu an tĩnh làm một người thường, trừ phi Tam Thanh Đạo Tôn đồng thời hiển linh, đổi đi trái tim của ngươi!
Kim Lương Phượng chậm rãi đi về hướng đạo quan, vào trong một gian phòng. Một nam tử đang ngồi xếp bằng bên trong, ánh mắt đầy chờ mong vội hỏi:
- Như thế nào?
Kim Lương Phượng vuốt râu mỉm cười:
- Cái gì mà như thế nào? Ngươi không thấy được tình hình hôm nay hay sao?
Nam tử có chút xấu hổ cười:
- Hắn thực sự quá tinh tế, ta không dám lộ mặt, luôn trốn trong phòng không dám đi ra ngoài...
Tần Tiêu cho thuyền rời khỏi Kết Tử Châu Đầu, Thuyền lão tứ đã sớm đem con cá trắm đen lớn dùng lưới bao bọc, chết sống không chịu nhận tiền của Tần Tiêu, đem cá ném lên trên thuyền hắn. Tần Tiêu cười ha ha một trận, trong lòng thầm nghĩ trong chốc lát gọi Quang Viễn đại ca đem lương thực tới nhà hắn là được.
Sau khi rời khỏi Trường An ba năm trước, Tần Tiêu dàn xếp gia đình ở nơi này, sau đó lại đến Sở Tiên sơn trang một chuyến, đem một số người ở đó an bài. Địch Quang Viễn cùng Dương Ngọc Hoàn đương nhiên là cùng hắn tới Trường Cát, một ít tiểu thiếp đặc chủng doanh thì đưa tới Trường An.
Tần Tiêu lên bờ, mang theo cá đi về nhà. Bên bờ sông là một làng chài, các ngư dân ra vào đều thân thiết chào hỏi hắn, gọi hắn là “Tần đại thiện nhân”, còn sôi nổi mời hắn vào nhà uống rượu ăn cơm. Tần Tiêu cười a a uyển chuyển cự tuyệt, dọc theo con đường đá sỏi hướng Nhạc Lộc thôn đi tới.
Khi xuyên qua Trấn Điện, Tần Tiêu nhìn quanh, cảm thấy bối rối, hôm nay hắn đã đánh mất cần câu cá, nếu không phải tìm vật gì đó về bồi thường mới được, không thì tiểu tử kia sẽ không để yên cho hắn.
Chợ của Trấn Điện không lớn, chỉ có vài con đường cùng mấy khách điếm, tiệm gạo cùng tiệm vải. Tần Tiêu liếc mắt nhìn thấy quán nhỏ bán mứt quả, trong lòng vui vẻ liền đi qua mua một đống mứt quả.
Đại Đầu cùng nữu nữu yêu nhất, ha ha! Có thứ này, tiểu tử sẽ không còn nhớ được hôm nay mình lấy cần câu của nó đâu, ngày mai có thời gian làm cần câu khác là được.
Đang chuẩn bị rời đi, nghe được bên tửu quán truyền ra tiếng nói:
- Uống thì uống, lão tử còn sợ ngươi sao!
- Rót đầy cho tứ nương!
- Lão tử uống trước, các ngươi cũng phải uống!
Tần Tiêu buồn bực nhăn mặt, biết được vị phu nhân phiền toái trong nhà lại đi ra nổi điên.
Đây không phải phong nha đầu Tử Địch đó sao? Đi vào Trường Cát ba năm, cùng cư dân quê nhà hỗn chín, danh khí còn lớn hơn Tần Tiêu. Ngoại trừ một thân hiệp khí thường xuyên bênh vực kẻ yếu, khẳng khái trượng nghĩa, còn nổi danh là thùng rượu lớn. Mấy nam nhân hợp lại cũng không đấu qua nàng, rồi sao, được thêm ngoại hiệu “Phong tứ nương”, nhưng người bình thường đều chỉ gọi nàng là “tứ nương”.
Tần Tiêu đi vào tửu quán, nhìn thấy Tử Địch mặc hồ phục vải bông, một chân đạp lên ghế ngồi, ngẩng đầu cầm bát rượu lớn rót xuống miệng. Uống cạn bát, Tử Địch lớn tiếng cười to vỗ bàn:
- Uống nha! Mấy tên nam nhân các ngươi, không phải đang sợ nữ nhân như ta đi?
Mấy hán tử đang đụng rượu với nàng cũng thấy được Tần Tiêu đi vào, liền ôm quyền cười nói:
- Đại thiện nhân tới rồi, hôm nay tứ nương còn lợi hại hơn ngày xưa ah, đã uống sáu bát lớn!
Tử Địch nhất thời cảm thấy da đầu căng thẳng:
- A nha, người này sao lại tới đây?
Chớp mắt, Tử Địch ngã xuống trên ghế, úp sấp trên bàn, miệng la hét:
- Ai nha nha, lão tử say...
Tần Tiêu cười khổ lắc đầu, chào hỏi vài câu với mấy tửu khách, ném ít tiền cho tiểu nhị, khiêng Tử Địch nhấc lên vai đi ra tửu quán.
Tử Địch cúi đầu cười hắc hắc, dù bụng bị cấn có chút khó chịu, nhưng còn tốt hơn bị mắng, vì thế dứt khoát thanh thản dựa trên lưng hắn giả ngủ.
Tần Tiêu khiêng Tử Địch đi ra Trấn Điện, cầm xâu mứt quả đâm đâm vào mông của nàng, oán hận mắng:
- Còn giả ngủ, không chịu đứng lên đi, muốn bổn lão giả cõng nàng về nhà sao?
Tử Địch cười hắc hắc, tuột khỏi lưng hắn, vuốt mũi sợ hãi cười nói:
- Đã lâu không đi ra chơi đùa, hôm nay chỉ một lần, một lần thôi!