Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 648: Không bằng quay lại (1)




Trong ánh mắt Lý Đán hiện ra tinh quang cay độc và hiểu rõ nhân tâm, hắn cũng ngầm hiểu lẫn nhau khẽ cười cười:

- Chuẩn.

Tần Tiêu như trút được gánh nặng, cởi quan bào và quỳ xuống bái:

- Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Lý Đán mỉm cười:

- Đứng lên đi.

Trong lòng Tần Tiêu cảm khái ngàn vạn: đều nói Lý Đán hồ đồ, mềm yếu, kỳ thật hắn mới là kẻ khôn khéo nhất, cũng khống chế tất cả trong tay. Thái Bình công chúa là ai hạ lệnh giết chết? Rốt cuộc là thái tử hay là Thường Nguyên Giai cầm lông gà làm lệnh tiễn có tâm tư giết người diệt khẩu? Hoặc là nói Thường Nguyên Giai căn bản đã sớm là người của hoàng đế và thái tử? Tâm cơ hai phụ tử này đã sâu tới mức khiến người ta lộn ruột?

Những chuyện này đã không có người nào muốn tra rõ ngọn nguồn, cũng không có ai nguyện ý đi tra làm gì. Bởi vì là kết cục chính là kết cục, mặc kệ trong đó có bao nhiêu quá trình kết cục vĩnh viễn không cách nào cải biến. Một đao cuối cùng do ai chém xuống cũng như vậy cả thôi!

Trong lòng Tần Tiêu đã sinh ra kính nể và cảm kích với 'trang Bức' chi hoàng rồi, cho dù như thế nào thì hắn cũng không gây ra đại sự gì, Lý Long Cơ chung quy vẫn thuận lợi đăng cơ, thiên hạ Đại Đường không có ai kiềm chế nữa. Thậm chí có khả năng hắn sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện của Thái Bình công chúa, chính mình cam nguyện thoái vị làm một hoàng đế giấu đầu lòi đuôi, sau đó thuận lý thành chương đánh bại tuồng kịch mà chính hắn đã vẽ ra? Nhưng mà hắn cũng thông cảm cho khó xử của ta, chuẩn ta từ quan, đúng là đáng giá cho ta tham gia tuồng kịch.

Lý Đán ta xem như hiểu, thì ra 'trang Bức' không phải là chuyện dễ dàng. Người nào làm như vậy phải am hiểu khống chế tất cả và không ngừng che dấu thân hình, xác thực không phải người bình thường có thể làm được. Ngươi đã có thể xưng là 'trang Bức' nghệ thuật đại sư.

Gió tuyết tung bay và sắc trời đã tối, Lý Đán hạ lệnh nghỉ ngơi tại hành dinh thành trấn gần đó một đêm, cách một ngày phái ra hai ngàn người quét dọn tuyết đọng lúc này mới đến Trường An.

Toàn thân Tần Tiêu mềm nhũn nằm co lại trong xe, vẫn nhắm mắt nghĩ tới tâm sự của mình. Lý Tiên Huệ tựa đầu vào vai của hắn, buồn phiền đại qua đi thì mặt mũi không còn huyết sắc, suy yếu và chán chường. Lý Trì Nguyệt thì chạy vào trong xa giá của Lý Đán, nàng và hoàng đế lão gia tử ngồi chung xe.

Trước thành thành Trường An xa giá dừng lại, Lý Trì Nguyệt từ trong xe Lý Đán chạy vào trong xe của Tần Tiêu.

Tần Tiêu xuống xe, thấy gương mặt thon gầy của Lý Trì Nguyệt tràn ngập thần sắc phức tạp, nghi ngờ nói:

- Nguyệt nhi, có chuyện gì sao?

- Lão công, ta...

Lý Trì Nguyệt ấp a ấp úng.

Tần Tiêu bảo nàng vào xe ngồi xuống, hỏi:

- Chuyện gì?

Lý Trì Nguyệt cắn môi nhìn qua Lý Tiên Huệ suy yếu trong xe, cố lấy dũng khí nói ra:

- Ta suy nghĩ, ta căn bản không thích hợp lập gia đình, ta vừa vặn đã nói qua với phụ hoàng, ta chỉ muốn làm đạo cô chính thức, từ nay về sau dạo chơi thiên hạ, dốc lòng tu đạo.

Tần Tiêu mỉm cười:

- Hoàng đế có từng đồng ý?

Lý Trì Nguyệt chậm rãi lắc đầu, cõi lòng đầy chờ mong nhìn qua Tần Tiêu:

- Phụ hoàng nói ta bây giờ là người của lão công, nói cái gì, làm cái gì, đều đều phải do ngươi quyết định, hắn không có quyền can thiệp.

Tần Tiêu than nhẹ một tiếng, trong nội tâm âm thầm suy nghĩ: Lý Trì Nguyệt tính cách nhu nhược, tận mắt nhìn thấy thảm cảnh như vậy cho nên sinh ra chán nản, càng muốn xuất gia. Vốn ta và nàng không có cảm tình. Tuy tương kính như tân nhưng mà vẫn có cảm giác ngăn cách. Dù sao ta hiện tại cũng từ quan về nhà, có treo danh phận con gái của hoàng đế cũng như không... Phân ra chính là giải thoát lẫn nhau.

Tần Tiêu nhìn qua Lý Trì Nguyệt cười cười, nói ra:

- Vậy ý của ngươi muốn ta làm thế nào?

- Ta muốn...

Lý Trì Nguyệt muốn nói lại thôi, phun ra nuốt vào cả buổi miễn cưỡng nói ra:

- Tìm lão công lấy một tờ thư hưu thê, để cho ta xuất gia làm đạo cô...

Tần Tiêu bất đắc dĩ và tự giễu cười rộ lên:

- Hưu công chúa? Loại chuyện này sợ rằng không ai dám làm. Nhưng mà hoàng đế không có ý kiến gì thì ta theo ý ngươi vậy. Mặc dù chúng ta danh nghĩa là phu thê nhưng không phải phu thên chân thật. Sau này nếu tìm được tình lang không ngại gả đi.

Gương mặt Lý Trì Nguyệt nhẹ nhàng run rẩy, lại quỳ trước mặt Tần Tiêu và dán đầu sát xuống sàn xe, nói ra:

- Nguyệt nhi thề với trời, cả đời không lấy hai phu. Đã xuất gia thì không nên tiếp tục có phàm tâm. Cuối cùng cả đời này sẽ thanh đăng cổ phật, dư nguyện là đủ!

Rốt cuộc Lý Tiên Huệ cũng co chút khí lực. Tiến lên nâng Lý Trì Nguyệt, tái nhợt nói ra:

- Hảo muội muội, người có chí riêng, cường lưu ngươi không được. Nhưng mà lão công phúc mỏng, duyên tỷ muội của chúng ta mỏng. Lưu không được ngươi. Sau này chúng ta rời quan trường làm dân chúng bình thường. Ngươi như vậy rời đi cũng là chuyện tốt. Kim chi ngọc diệp cũng không cần theo chúng ta chịu khổ.

Lý Trì Nguyệt lắc đầu liên tục:

- Tiên nhi tỷ tỷ, Nguyệt nhi tuyệt không phải ý này, càng không phải người tham luyến vinh hoa phú quý. Nhưng mà mấy ngày gần đây tâm càng ngày càng lạnh, càng ngày càng cảm giác trần tục không chịu nổi. Hôm qua mắt thấy thảm trạng của cô cô, ta thật sự không chịu được. Lúc này mới hạ quyết tâm quyết định xuất gia. Lão công là hảo nam tử, chúng ta mặc dù danh nghĩa là phu thê nhưng không phải phu thê đích thực, nhưng mà ta rât cảm kích đoạn thời gian này. Đây là thời gian chân thực nhất trong đời của ta. Cám ơn ngươi, Tiên nhi tỷ tỷ, lão công. Ta vĩnh viễn nhớ kỹ các người.

Dứt lời Lý Trì Nguyệt chắp tay xoay người bái chào, trên mặt hiện ra nụ cười thoải mái.

Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ cũng mỉm cười nói:

- Chúng ta cũng vĩnh viễn nhớ rõ ngươi!

Tần Tiêu viết xuống phong thư hưu thê, ý đại khái chính là ‘ cảm tình không hợp, lẫn nhau nguyện ý tách ra. Sau này nam hôn nữ gả tùy ý, mong ước Lý Trì Nguyệt gả cho hảo nam nhi ’. Trong lòng Tần Tiêu trong cũng cười khổ: đây là ly hôn quỷ dị nhất. Không chỉ không có cừu oán, không có hận ý, lẫn nhau đều sinh ra hữu nghị, hơn hẳn thời điểm làm phu thê lúc trước.

Hưu công chúa? Việc này mà truyền ra còn có tác động to lớn đấy.

Lý Trì Nguyệt tiếp nhận phong thư hưu thê của Tần Tiêu, cười nhạt một tiếng:

- Nhị vị bảo trọng, Trì Nguyệt cáo từ!

Dứt lời đã đi xuống xe, đi đến trước xa giá của Lý Đán sau đó quỳ xuống đất nói hai ba lời và đi ra khỏi Trường An.

Lý Đán có chút kích động đi ra khỏi xe, nhìn qua bóng lưng con gái cao gầy, mấy lần đưa tay muốn gọi lại cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Tần Tiêu xuống xe đi tới trước mặt Lý Đán, ôm quyền nói:

- Bệ hạ, thỉnh trị tội vi thần!

Lý Đán lắc đầu thở dài:

- Người có chí riêng, chẳng trách ngươi. Nữ nhi của ta, ta rõ ràng trong lòng, nhìn nàng nhu nhược kỳ thật một khi quyết định chuyện gì thì không ai có thể cải biến chủ ý được. Cũng thế, rời xa Trường An là rời xa thị phi, từ nay về sau tự do tự tại chính là chuyện của nàng, có lẽ như vậy mới là tự tại. Chỉ là ủy khuất ngươi, Tần Tiêu...