Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 597: Đến giờ lên diễn (1)




Nữ tử bị lão tư tàng trong thiền viện cũng bị dẫn theo, người trẻ nhất mới mười hai, mười ba tuổi, lớn tuổi nhất cũng có hơn năm mươi tuổi. Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười:

- Ai nha nha, Huệ Phạm đại sư, người đúng là hứng thú dào dạt nha! Trẻ không tha, già không thương, chậc châc, quả nhiên là già mà chưa nên nết. Chắc không phải là vì làm hòa thượng nhưng vẫn không kìm nổi, còn thèm nữ sắc, thèm tới mức phát hoảng rồi chứ?

Toàn bộ mọi người trong phòng đều cười vang, Huệ Phạm bực bội đến mức chòm râu rung lên, nét mặt dữ tợn, chuẩn bị lên tiếng chất vấn Tần Tiêu, không ngờ Sử Sùng Huyền đang sống dở chết dở lại bị dẫn tới. Nhìn thấy vẻ mặt xanh tím của Sử Sùng Huyền, lòng hp giật thót, nhất thời không còn chút dũng khí nào nữa.

Tần Tiêu đập bàn, ý bảo mọi người yên lặng, sau đó nói:

- Hp đại sư, nhìn thấy người này, ngươi hẳn là hiểu được ta không oan uổng gì ngươi. Ngươi phạm những tội gì, trong lòng ngươi cũng tự biết rõ. Hoàng thành Ngự suất ti tuy rằng có thể tiên trảm hậu tấu, nhưng hôm nay ta không chém ngươi. Ta muốn cho ngươi chết cũng rõ ràng, làm cho toàn bộ người trong thiên hạ nàu đều biết ngươi chết cũng không oan! Ngươi là tên dâm tăng đáng bị ngàn đao băm vằm, tên ngụy quân tử!

Hp giận không kềm được, trợn mắt trừng Sử Sùng Huyền, “bá” một tiếng nhổ ra một bãi nước bọt, bắn lên mặt Sử Sùng Huyền:;

- Tiểu nhân! Tiểu nhân hèn hạ!

Sử Sùng Huyền cũng không hề yếu thế, há miệng nhổ lại một ngụm nước miếng vào hp:

- Ta nhổ vào! Dâm tăng nhà ngươi cũng xứng để mắng ta!

Hai vì tinh tú của đạo, phật Trường An cư nhiên lại phun nước miếng chửi nhau trên công đường.

Tần Tiêu nhìn thấy vừa bực mình vừa buồn cười, mạnh mẽ vỗ bàn:

- Lớn mật! Trên công đường cư nhiên lại làm những hành vi như thế, các ngươi có biết xấu hổ hay không! Người tới, bịt kín hai cái miệng thối của hai lão, đưa đi Ngự Sử Thai!

Vài tên tiểu tốt tiến lên, xé lấy một góc áo, bịt thật chặt miệng của hai lão.

Lư Hoài Thận an vị bên người Tần Tiêu, không khỏi âm thầm cười trộm. Tên Tần Tiêu này làm việc không theo thường lệ, nhìn như hoang đường vô lý, kỳ thật đều vô cùng có lý, hơn nữa lại đại khoái nhân tâm. Chậc chậc, đúng là một người làm nên đại sự.

Tần Tiêu đứng lên, chắp tay nói với Lư Hoài Thanh:

- Lư đại nhân, hai nhân phạm kia, ta liền giao cho ngài thôi. Sự tình liên quan tới danh dự của hoàng gia, cùng đạo giáo, phật giáo của Trường An, ngài hãy suy nghĩ làm việc.

Lư Hoài Thận cũng đứng lên đáp lễ:

- Đa tạ Đại Đô Đốc thành toàn. Lư mỗi nhất định theo công mà là, để có được câu trả lời công bằng nhất cho hoàng gia cùng tín độ phật gia, đạo gia trong dân chúng thiên hạ.

Tần Tiêu gật đầu mỉm cười:

- Người đâu, mang hai nhân phạm này đưa đến Ngự Sử Thai giúp Lư đại nhân đi.

Lư hoài Thận vẻ mặt mang ý cười nồng đậm:

- Đại Đô Đốc, vậy Lư mỗ xin cáo từ trước, ngay đêm nay thảm vẫn hay tên cầm đầu này.

- Tiễn Lư đại nhân!

Tần Tiêu nói:

- Sau đó ta sẽ pháp người đưa hết toàn bộ số vàng bạc tịch thu được từ trong Kim Tiên Quan, Đại Từ Ân tư đưa đến Ngự Sử Thai làm vật chứng,

- Làm phiền Đại Đô Đốc!

Lư Hoài Thận mặt mày hớn hở lui ra khỏi đại sảnh Hoàng Thành Ngự suất ti, hãnh diện mang theo mấy tên tội đồ, quay về Ngự Sử Thai.

Tần Tiêu hai chân chéo nhau ngồi bên án lớn, bản thân cũng vui vẻ ha ha cười nói:

- Các huynh đệ hôm nay đều vất vả rồi, đều quay về nghỉ ngơi đi.

Nhóm tiểu tốt đều cười hì hì lui ra ngoài, vui vẻ, loáng thoáng nghe họ nói:

- Hôm nay thật đã nghiền.

- Thật đúng đại khoái nhân tâm.

Hình Trường phong sắp xếp người trông coi đám tội đồ Kim Tiên Quan ở giáo tràng, trong đại sảnh chỉ còn lại hai thủ hạ là Thạch Thu Giản cùng Phạm Thức Đức. Thạch Thu Giản đi đến bên người Tần Tiêu, hạ giọng nói:

- Đại Đô Đốc, Từ Ân tự kia quả nhiên giàu tới mức chảy mỡ nha! Trừ tiền dầu vừng bình thường, phật khí kim chất, chi phí của mấy ngàn người thường này, lại còn có tiểu kim khí, cư nhiên chất thành cái rương thật lớn toàn hoàng kim. Chậc chậc, sợ là cũng phải tới chừng ba vạn hai! Ngoài ra còn có bạc trắng, châu báu, đồ cổ, tranh chữ cùng tiền đồng, quả thật chất như núi nha, nhất thời còn chưa kịp làm công tác kiểm kê, phòng chừng tổng số cũng không ít hơn trăm vạn đâu!

- Ta nhổ vào, đám dâm tăng này quả nhiên là phát hộ nha!

Tần Tiêu cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi:

- Hạ lệnh tìm kiếm thật kỹ cho ta. Tên dâm tăng giống như hp khẳng định còn có biệt viện, điền trạch gì đó, toàn bộ đều điều tra rõ ràng. Bất kể lão là cái cóc khô gì đều tịch thu hết! Nếu đã là người xuất gia, làm sao lại tư tài được!

- Tuân mệnh!

Lập tức Thạch Thu Giản lại hạ thấp mấy thanh:

- Đại Đô Đốc, có muốn đem những tang vật này kéo tới phủ Đô Đốc, cẩn thận lại kiểm tra thực hư xem thế nào? Dù sao cũng chưa có ai đụng vào, cũng không ai biết số lượng cụ thể.

Tần Tiêu nhìn Thạch Thu Giản vài lần, cười ha ha:

- Thế thì không cần, bản Đô Đô cũng không thiếu tiền xài. Những loại như tang vật thế này, chúng ta đừng có dính vào dù là một phân, tránh để người ta nắm thóp, có biết không? Tham, những kẻ như thế chính là bị chết cũng vì một chữ “tham”, tự chúng ta cũng phải lấy đò làm bài học. Tiền mà, chỉ cần đủ tiêu là đủ rồi, hiểu chưa?

- Vâng, mạt tướng hiểu được!

Thạch Thu Giản cười:

- Đại Đô Đốc anh minh, mạt tướng đi dặn dò các tướng sĩ thủ hạ, nhất định phải để tay chân sạch sẽ.

- Ừm, đi đi.

Tần Tiêu khoát tay:

- Chờ sau khi Đại Từ Ân tự điều tra rõ ràng, tập trung toàn bộ tài vật lại, bản Đô Đốc lại từ mình điểm lại, sau đó toàn bộ giao hết cho Ngự Sử Thai không thiếu một phần. Truyền lệnh của ta, tên nào trộm một phân tiền đồng đều bị chém một ngón tay, nếu hơn mười tiền, chém không tha!

- Dạ!

Thạch Thu Giản ôm quyền, sải bước đi ra ngoài.

Phạm Thức Đức vuốt râu, chậc chậc lắc đầu, có chút rầu rĩ.

Tần Tiêu còn đang vui sướng, thấy bộ dạng này của Phạm Thức Đức không khỏi cười nói:

- Phạm tiên sinh là cảm thấy đáng tiếc cho những nữ tử kia sao?

Mặc Y đứng đằng sau Tần Tiêu chợt cười khanh khách:

- Đương nhiên rồi.

Phạm Thức Đức nhất thời dở khóc dờ cười:

- Đại Đô Đốc, tam phu nhân, sao lại giếu cợt lão hủ? Kỳ thật ta đây trời sinh là lão tử nhát gan, cho nên có chút lo lắng.

- Lo lắng gì?

Tần Tiêu không chút để ý nói:

- Tiên sinh không ngại nói ta nghe.

Phạm Thức Đức đi tới cạnh án, hắng giọng một cái, thấp giọng nói:

- Đại Đô Đốc, lần điều tra này, vậy cũng đều là… người của Thái Bình công chúa nha!

Tần Tiêu làm bộ như sửng sốt:

- Cái gì, cái gì công chúa, sao ta lại không biết chứ? Ta chỉ biết là một người là yêu đạo gây chuyện ở sản nghiệp Tần gia ta, tên khác lại chính là dâm tăng do yêu đạo tố giác. Người như thế, sao lại có quan hệ gì với công chúa chứ?

- Hả?

Phạm Thức Đức ngây ngẩn cả người:;

- Đại Đô Đốc, người thật sự không hiểu?

Tần Tiêu nín cười:

- Hiểu cái gì?