Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 596: Rác rưởi phải nhanh chóng dọn sạch! (2)




- Đại Từ Ân tự trụ trì Huệ Phạm, tư gia trong thiền viện có giấu hơn mười nữ nhân cùng cung nữ. Mấy ả chỗ ta cũng là do lão tặng cho ta! Tên hoa hòa thượng này ngày thường mặt mũi vẫn tỏ ra bộ dạng hiền lành, nhưng thật ra chính là một tên dâm tăng cực kỳ tục tĩu! Những nữ tử ở lại trong thiền viện này ngày đêm đều không cần mặc quần áo, chỉ cần chờ lão vào chung đụng mà thôi!

Sử Sùng Huyền hét lớn:

- Tài sản tư gia của lão có thể sánh bằng Châu Kim Khố! Quả thật chính là thủ phủ của Trường An! Số tiền này đều là lão tham ô từ số tiền triều đình ban xuống cứu tế dân gặp nạn, để giúp dân, hoặc tu sửa chùa chiền!

- Ai da, chậc chậc!

Tần Tiêu lắc đầu liên tục, nói:

- Còn nữa không, nói tiếp đi!

Trong lòng lại âm thầm nói: Trước đó mấy ngày, mấy người của Phật gia lại vì ghen ghét Sử Sùng Huyền, mật báo Sử Sùng Huyền giống như tên cuồng đồ xông lên Thái Cực điện hô to “Ta là Hoàng Đế ” để hại chết Sử Sùng Huyền. Xem ra Phật gia cùng Đạo gia sớm đã tranh đấu gay gắt rồi. Tên Phật tăng mà Thái Bình công chúa “phù trì” có phải chính là tên Huệ Phạm này hay không?

Sử Sùng Huyền khiếp đảm nhìn Tần Tiêu, lầm bầm nói:

- Đại Đô Đốc thật sự sẽ cầu tình cho Sử mỗ sao?

- Đừng nói nhảm!

Sử Sùng Huyền nuốt nuốt nước miếng, lại rõ ràng kể lại toàn bộ những hành vi phạm tội của Huệ Phạm, ví như làm lũng luân thường, đoạt lấy ái thiếp nhi nữ của người khác, câu dẫn tín nữ đàng hoàng, cưỡng bức dụ dỗ gian dâm, ngụy truyền ý chỉ của triều đình, xảo trá tiền hương hoa của khách hành hương... tất cả lên tới hơn hai mươi tội danh.

Phạm Thức Đức đầu đầy mồ hôi, toàn bộ đều viết lại, làm cho Sử Sùng Huyền ấn tay chứng thực.

Tần Tiêu cầm lấy nhìn lại cẩn thận một lần, nhất thời vỗ bàn, làm cho Sử Sùng Huyền dưới đài cũng hốt hoảng nhảy dựng lên.

- Thạch Thu Giản!

- Có mạt tướng!

- Đại Từ Ân tự phương trượng Huệ Phạm lừa đời lấy tiếng Hoàng gia Phật tự, tội không thể tha! Lệnh ngươi mang ba ngàn Thiết Giáp đi tới Phật tự, bắt lấy Huệ Phạm cùng đám người có liên quan, như nữ tữ bị dâm ô, tăng lữ lớn nhỏ trong chùa, toàn bộ giam giữ lại! Nếu có tên nào dám phản kháng, giết không tha!

- Tuân mệnh!

Thạch Thu Giản tinh thần phấn chấn, tiếp nhận binh phù trong tay Tần Tiêu, sải bước ra chính sảnh. Đây chính là lần đầu tiên kể từ khi gã đi theo Tần Tiêu được mệnh một mình ra ngoài làm việc, đương nhiên vô cùng kích động.

Trong lòng Sử Sùng Huyền kinh sợ nhảy dựng lên: Tần Tiêu này quả nhiên đúng là tên thái tuế! Cũng không cần nể mặt bất kỳ kẻ nào, liền đã hạ lệnh bắt người rồi! Trời ạ, sao lại đụng tới tên diêm vương này chứ, thật đúng là xui xẻo ba đời!

Tần Tiêu khoát tay:

- Dẫn đi.

Hai tên tiểu tốt liền kéo Sử Sùng Huyền khỏi đại sảnh, trước khi được kéo ra ngoài, lão còn cố kêu to:

- Đại Đô Đốc, ngươi cần phải nói lời giữ lời đó!

Mặc Y nghi hoặc tiến tới bên tai Tần Tiêu:

- Lão công thật sự định cầu tình cho tên cẩu tặc này sao?

Tần Tiêu quỷ quyệt cười cười:

- Nàng nói xem?

Mặc Y nở nụ cười:

- Sao ta biết được, ta cũng có phải Tiên nhi đâu.

- A!

Tần Tiêu nở nụ cười:

- Cái này cũng có thể ghen tỵ sao? Thật đúng là nàng. Nói miệng không có bằng chứng mà, ta dựa vào đâu phải coi trọng chữ tín với loại tiểu nhân hèn hạ như Sử Sùng Huyền chứ. Chữ tín, cũng chỉ dùng cho những người chính trực trung nghĩa tương ứng, đối với những tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, lại giữ chữ tín, thì đúng là làm nhục chữ “tín” này rồi. Tên Sử Sùng huyền này, ta đây chẳng những không cầu tình cho lão, mà còn phải đạp cho lão một cước thật mạnh, làm cho lão trăm kiếp không thể siêu sinh!

Toàn bộ mọi người trên công đường đều là những người đã theo Tần Tiêu vào sinh ra tử, tâm phúc huyết nhục giao tình, nghe thấy mấy câu này đều ồn ào cười nói. Sử Sùng Huyền bị ném vào trong nhà giam, trong lòng luôn mãi bồn chồn, chỉ cảm thấy khiếp đảm.

Tần Tiêu đang chuẩn bị đi đến Ngự Sử Thai, mời Ngự Sử đại phu Lư Hoài Thận. Dù sao hai bên cũng không quá xa, chỉ qua một con phố là tới. Không ngờ Lư Hoài Thận không mời tự đến, đến cửa bái phỏng. Dù sao đã xảy ra những chuyện dường này, toàn bộ Hoàng thành đều chấn kinh, lão làm Ngự Sử đại phu mà còn ngồi không nhất định sẽ bị người ta chỉ vào cột sống mà mắng lão bất tài không làm việc.

Tần Tiêu liền mời Lư Hoài Thận vào trong thư phòng ngồi, cười ha ha với lão:

- Xin lỗi, Lư đại nhân, lần này Tần mỗ đúng là vượt quyền rồi, vượt quyền rồi!

Không nghĩ tới Lư Hoài Thận lại cảm động đến rơi nước mắt, kích động đứng lên chắp tay vái lạy Tần Tiêu, chính sắc nói:

- Đại Đô Đốc, nếu không phải có người mang vạn quân lôi đình bắt lấy Kim Tiên Quan, dựa theo quy củ của Ngự Sử Thai, điều tra từng chút từng chút một, căn bản không thể tra được đầu mối. Hơn nữa, triều đình cũng chưa chắc đã phê chuẩn án do Ngự Sử Thai lập. Ài! Nhắc tới chuyện này cũng là do lão phu yếu đuối, tuy rằng sớm đã có người đến mật báo Kim Tiên Quan có quỷ, nhưng vẫn không dám xuống tay thăm dò. Hồ đục này vẫn là sâu khó dò mà!

Tần Tiêu liền vươn tay đỡ lấy Lư Hoài Thận, cười to nói:

- Lư đại nhân, làm gì khách khí như thế, ta với đại nhân vốn là nên hợp tác chặt chẽ mà! Những chuyện mà đại nhân không tiện làm, ta đây liền động thủ. Ta làm xong, sau đó đại nhân lại theo trình tự ti pháp mà làm việc. Không chỉ có Kim Tiên Quan, “hồ đục” Đại Từ Ân tự còn sâu hơn nữa. Nhưng mà bây giờ hai cái “hồ đục” này đều bị ta tháo cạn rồi, cá tôm rác rưởi đều lộ ra hết. Lư đại nhân, phải nhanh chóng dọn hết rác rưởi, sớm định án cho bọn họ đi chứ!

Lư Hoài Thận vuốt râu cười to:

- Tốt! Thật sự quá tốt! Đúng là vô cùng thống khoái, đại khoái nhân tâm! Lão phu giờ cuối cùng cũng có khả năng làm được một việc đáng để hãnh diện rồi!

Giờ Mùi canh ba, Hoàng Thành nổi sóng dữ.

Đại Từ Ân tự vốn được xưng là “thiên hạ đệ nhất tự”, phật đường của hoàng gia cư nhiên lại bị diêm vương Tần Tiêu này đến càn quét. Năm ngàn tăng lữ ở đây đều bị bắt lại, trụ trì Phương trượng Huệ Phạm cùng mấy đại tăng nổi danh hàng đầu đều bị buộc vào Hoàng thành ngự suất ti.

Lần này, toàn bộ thành Trường An đều muốn nổi điên, trong vòng thời gian có một ngày, đạo quan cùng phật đường nổi danh nhất đều bị tận diệt. A, Tần Tiêu này quả nhiên đúng là tên không sợ trời không sợ đất làm cho người ta đau đầu mà.

Tần Tiêu nhìn Huệ Phạm bị trói tới, không khỏi cười rộ ha ha lên. Lão nhìn chừng năm sáu chục tuổi, chòm râu thật dài đã đổi sang màu hoa râm, mấy vết giới ba trên đỉnh đầu trông thật bắt mắt. Hơn nữa tên hòa thượng này béo trắng mập mạp, bộ dạng cù lần, thịt ở cằm đều chảy hết xuống, không thể nhìn thấy cổ đâu nữa. Từng đống thịt trên mặt chen chúc nhau thành một đoàn, mày rậm mắt to, nhìn thật hiền lành phúc hậu, không nghĩ tới lại là tên hòa thượng dâm tằng vô cùng.