Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 543: Tiên nhi vô song (2)




- Không phải còn có Uyển nhi cùng Mặc Y, Tử Địch các nàng bên cạnh ngươi hay sao? Các nàng có cái gì không tốt? Ta nghe nói triều đình phong Mặc Y làm tướng quân, ngươi và nàng cùng ra chiến trường đúng không? Vậy rất tốt nha, ta còn chưa chúc mừng các ngươi đấy.

- Đừng nói cái này!

Tần Tiêu có chút tức giận lắc Lý Tiên Huệ:

- Ta mặc kệ, dù sao ta chỉ cần ngươi và sẽ mang ngươi đi Trường An, ngươi nếu không đi ta cũng không làm quan cái quái gì, quay về Sở Tiên sơn trang bầu bạn với ngươi cả đời. Làm ruộng đánh cá, thời gian cũng có thể qua

Lý Tiên Huệ thở dài một hơi:

- Ta đây chẳng phải trở thành tội nhân của Đại Đường sao? Ngươi không chỉ thuộc về một mình ta, cũng không chỉ thuộc về nhà này. Cả quốc gia đều cần ngươi xuất lực, người nên đi làm đại sự. Ngươi sao có thể như tiểu nam nhân chỉ biết lo ôn hương bỏ qua đại sự chứ?

Tần Tiêu bị Lý Tiên Huệ giáo huấn một lần, trong nội tâm rất phiền muộn, lại không nói tới chuyện hoàng đế tứ hôn, chỉ có thể như kẻ câm ăn hoàng liên chịu đựng.

Xem ra chiêu này không có tác dụng với Tiên nhi rồi.

- Tiên nhi, kỳ thật hoàng đế và Thái Bình công chúa cùng thái tử muốn ngươi quay về. Bọn họ muốn khôi phục danh hiệu công chúa của ngươi.

Tần Tiêu nói ra:

- Mặc dù chỉ là hư danh, nhưng mà đây là nguyện vọng của ta. Mấy năm qua ngươi sinh hoạt dưới lớp mặt nạ này có quá nhiều ủy khuất. Mỗi lần nhớ tới những chuyện này, ta cảm thấy phiền muộn. Hiện tại có cơ hội sao không quý trọng.

- Ai... Chuyện này. Ta sớm nghĩ đến sẽ có ngày như vậy.

Lý Tiên Huệ thở dài:

- Toàn gia hoàng đế, hoàng hậu, công chúa đều chết, còn phong ta làm công chúa cái gì chứ. Lão công, ngươi cảm thấy có ý nghĩa sao? Còn có Tam ca bây giờ còn đang bị lưu vong. Nếu ta quay về Trường An, nói cho người khác biết ta là con gái của tiên hoàng, người ta sẽ cảm thấy thế nào? Nhất định sẽ chê cười ta, mắng sau lưng ta là nữ nhân bất tài. Ta vốn chính là người đã chết một lần. Chịu chút mắng chửi không có gì. Thế nhưng mà lão công ngươi còn làm quan ở Trường An, còn muốn nở mày nở mặt, sao có thể bởi vì ta mà bị ảnh hưởng cơ chứ?

- Tiên nhi. Ngươi nghĩ quá nhiều.

Tần Tiêu vội vàng nói:

- Từ lúc bắt đầu, ngươi đã là người vô tội. Chuyện này không liên can tới ngươi. Ngươi vì cái gì không như trước kia, thản nhiên đối mặt tất cả? Phát sinh đại sự gì cũng có lão công lo cho ngươi, chúng ta cùng khiêng. Không có ngươi bên người ta cảm giác giống như kẻ tứ cố vô thân. Bên người thiếu cái gì đó.

- Tiên nhi, đáp ứng ta, theo ta cùng đi Trường An được chứ? Nhìn thấy ngươi gầy thành bộ dạng như vậy, ta không an tâm được. Lúc này nếu không có ngươi cùng đi Trường An, ta không rời đi. Làm quan có gì vội vàng? Thiên hạ Đại Đường này còn ngàn vạn người, muốn tìm thần tử có gì khó, há có thể thiếu mình Tần Tiêu ta chứ?

Lý Tiên Huệ có chút vẻ giận dữ nhìn Tần Tiêu:

- Ngươi tốt lắm, bắt đầu ức hiếp ta.

- Không phải uy hiếp, ta nói thực.

Tần Tiêu mười phần chân thành nắm tay nàng. Nhìn ánh mắt của nàng:

- Công danh lợi như mây bay. Cái gì uy danh, công lao sự nghiệp, vinh quang, nếu không có người yêu cùng chia xẻ, đó chỉ là trống rỗng không có ý nghĩa. Kỳ thật ta rất chán ghét chuyện làm quan. Nếu không phải xuất phát từ trách nhiệm, ta đã sớm vung tay không làm. Cho dù là vứt bỏ gia tài bạc triệu trở lại ở nông thôn làm nông phu cũng được, chỉ cần trong nội tâm an tâm, thời gian cũng sẽ ống khá giả một chút.

- Làm nông phu?

Lý Tiên Huệ cười rộ lên:

- Ngươi nuôi nổi cả nhà sao? Sợ là vú em cũng không mời nổi.

- Làm sao có thể!

Tần Tiêu nhíu mày:

- Lão công của ngươi làm ruộng cũng có thể mạnh hơn người khác đấy! Lại nói tùy tiện mở nhà máy, cho dù thuế phú nặng cũng có thể phát tài, ngươi đừng chuyển chủ đề, đi với ta tới Trường An!

Lý Tiên Huệ nằm vật trong ngực Tần Tiêu:

- Nếu nươi đã nói như vậy. Ta dám không thuận theo ngươi sao? Nhưng mà sau khi được hoàng đế phong thưởng, ta sẽ mang theo bọn nhỏ quay về Giang Nam.

Tần Tiêu nhíu mày:

- Vì cái gì?

- Ngươi cũng không nên nghĩ nhiều, là vị trí của ngươi bây giờ.

Lý Tiên Huệ nhàn nhạt nói ra:

- Tay cầm binh mã hoàng thành, trong thành Trường An không có người không nhìn chằm chằm vào ngươi. Hiện tại là thời buổi rối loạn, khó bảo toàn sẽ không phát sinh đại sự gì. Phát sinh chuyện như vậy thì thê nhi chúng ta tại Trường An chỉ là vướng víu. Mượn lúc này mà nói. Nếu như chúng ta có phủ nha trong Kim Quang Môn của thành Trường An, ngươi có dám giết thẳng vào Trường An không?

- Ngươi đang lấy cớ. Ngươi biết rất rõ ràng, ta nhất định sẽ có biện pháp bảo vệ các ngươi trước tiên. Hơn nữa trước kia chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, ngươi chưa từng lùi bước như bây giờ.

Tần Tiêu cau mày, nhìn chằm chằm vào Lý Tiên Huệ:

- Tiên nhi ngươi biến hóa rồi sao? Trước kia, ngươi nên tín nhiệm ta, mặc kệ ta làm ra quyết định gì, ngươi vẫn luôn ở phía sau cổ vũ cho ta. Hôm nay ngươi có chuyện không nói ra, ta biết rõ.

- Kỳ thật chuyện cho tới bây giờ ta vẫn như trước đây, vẫn tin tưởng và ủng hộ ngươi. Ta không có biến đổi, cảm tình của chúng ta không có biến hóa. Chỉ có lão công biến đổi, hoặc là nói, địa vị và hoàn cảnh của ngươi biến đổi.

Lý Tiên Huệ nói ra:

- Lão công, chính ngươi quay đầu nhìn lại một chút, ngươi làm quan ba năm đã trải qua bao nhiêu chuyện? Mỗi một lần có chính biến trọng đại ngươi đều có tham dự vào, hơn nữa là nhân vật không thể thiếu. Mỗi lần chính biến thì có nhiều người chết như vậy, nhiều gia tộc bị tịch biên gia sản và diệt cửu tộc. Lúc này ngay cả hoàng tộc cũng không cách nào thoát khỏi.

- Ta không phải sợ chết, đây là thật. Ta chỉ hy vọng mặc kệ trong Trường An phát sinh chuyện lớn gì, ta đều có thể làm cho bọn nhỏ có hoàn cảnh an toàn sinh hoạt, sẽ không bị gió tanh mưa máu của Trường An ảnh hưởng tới.

- Lão công, ta biết rõ ngươi không phải người tham luyến quyền thế, nhưng mà sự thật lại thất thường và bất đắc dĩ. Ngươi mỗi lần đều thân bất do kỷ bị cuốn vào, ngay cả mình cũng không có tư cách trung gian nhảy ra ngoài. Muốn Tiên nhi ủng hộ ngươi, thậm chí vì ngươi mà bỏ qua tính mạng cũng có thể. Nhưng mà hài tử của chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta bây giờ đã là cha mẹ rồi, cũng nên suy nghĩ cho bọn nhỏ một chút chứ?

- Ai có thể bảo chứng thời điểm diễn ra đại sự tiếp theo lão công vẫn như trước đây, may mắn không bị gì? Lần một lần hai, một số lần vô số lần, ngươi có thể bảo chứng sao? Gần vua như gần cọp. Không cần ta nhiều lời ngươi cũng hiểu. Ta là người xuất thân hoàng gia nên từ nhỏ đã nhìn quen chuyện này. Phụ mẫu và em gái của ta chết rồi, tuy ta thương tâm. Nhưng đã là người chết đi, ta chỉ lo lắng là ngươi và hài tử của chúng ta.

Lý Tiên Huệ nói dài như vậy, làm cho Tần Tiêu có chút sửng sốt. Hắn thật không ngờ Lý Tiên Huệ lại nghĩ xa hơn bất cứ kẻ nào, nghĩ chu toàn như thế.