- Cá trong khoang thuyền này ta cũng mua toàn bộ. Chỉ cần ngươi mang ta đi quanh hồ, ta tìm người.
Phu thê ngư dân trợn mắt, liên tục khoát tay nói:
- Thuê thuyền đâu có nhiều tiền như vậy! Cộng thêm cá của cả con thuyền này cũng chỉ có giá trị năm ba quan tiền, vậy là quá nhiều!
- Không sao, nhận lấy. Đừng nhiều lời, lái thuyền đi, ra giữa hồ!
Lão phụ cầm lưới đánh cá rời thuyền, dọn ra một chỗ đủ lớn cho Tần Tiêu trong khoang thuyền. Ngạc nhiên nhìn qua thuyền nhỏ xa bờ, nói:
- Thật sự là gặp được Bồ Tát sống...
Ngư dân toàn thân tràn ngập lực lượng, ra sức chèo thuyền, con thuyền nhanh chóng ra giữa hồ. Tần Tiêu ở đầu thuyền chỉ huy.
- Hướng bên kia, bên kia!
- Bên này!
- Dù sao có thuyền cũng nên đi qua nhìn một chút.
Phu thê ngư dân chất phác trung thực không phàn nàn, cố gắng chèo thuyền. Mươi lượng bạc hai phu thê phải bận tối mắt tối mũi ba bốn tháng mới có thể có thu hoạch như vậy, còn phải trông cậy vào bầy cá to mọng. Hiện tại không duyên cớ được thu nhập lớn như thế, dù chèo ba bốn ngày cũng đáng.
Phàm là nơi có thuyền đều tìm khắp, không có nhìn thấy thuyền của Tiên nhi. Phần lớn là thuyền đánh cá, còn không thì là một ít thuyền của cậu ấm cô chiêu đi du ngoạn.
Tần Tiêu giọng nói có chút khàn khàn, ngư dân ân tình rót chén nước cho hắn.
Trong lòng Tần Tiêu cảm giác đau nhức cùng lo lắng.
Tiên nhi, ta hiểu rõ Tiên nhi nhất, ngươi ở nơi nào? Ngươi đang trách ta sao?
Ngươi có biết hay không, ngươi thương tâm thì ta càng khổ sở lo lắng nhất! Ngươi bất hạnh chính là tai nạn của ta! Tần Tiêu ta tạo nhiều sát nghiệp như vậy, lão thiên gia ngươi muốn trừng phạt ta đấy sao? Ta chỉ muốn Tiên nhi bình an, hạnh phúc trải qua cuộc đời này!
Trong lòng Tần Tiêu chưa bao giờ loạn như vậy. Trên đời này nếu còn có chuyện gì khiến hắn loạn và thương tâm nhắc, tác động tới từng hành động của hắn cũng chỉ có an nguy của Tiên nhi!
Mặc dù bên người có Thượng Quan Uyển Nhi cùng Mặc Y, nhưng mà trong nơi sâu nhất địa vị của Lý Tiên Huệ không ai rung chuyển được! Mặc kệ xuất phát từ lý do gì, Tần Tiêu chưa từng muốn mất nàng!
Trên mặt hồ gió đông thổi từng hồi, thổi sầu muộn trong lòng của Tần Tiêu nổi lên. Nội tâm giống như dấm chua ngâm nước, vô cùng buồn bực khó chịu.
Qua hồi lâu, Tần Tiêu rốt cục tâm niệm vừa động, quay đầu nhìn qua ngư dân, nói:
- Thuyền đại ca, hồ đông có đảo nhỏ, ngươi có đi chưa?
Ngư dân có chút nghi hoặc nói ra:
- Công tử nói cái đảo có tòa nhà đá phải không? Nửa năm trước Sử lão gia phái người tới cắt bãi cỏ lau sậy kia đi, cắt tới ba đường sông, không biết là làm cái gì. Nhưng mà quan phủ có chỉ lệnh chúng ta đánh cá không được phép đi vào địa phương đó.
Tần Tiêu tâm niệm vừa động, phất tay nói ra:
- Đi, đi qua bên kia!
- Cái này...
Ngư dân chần chờ nói:
- Cái này không tốt sao? Ý của quan phủ rất khó làm trái!
- Ngươi đi đi!
Tần Tiêu không kiên nhẫn nói ra:
- Chuyện lớn hơn nữa bản Hầu gia cũng gánh được! Cả hồ này đều là của ta, còn có nơi nào ta không đi được?
- À? Ah!
Ngư dân kinh hãi:
- Ngài chính là Sở tiên Hầu gia? Tiểu nhân lập tức đi ngay.
Lúc này ngư dân càng ra sức. Thuyền đánh cá nhỏ trượt trên hồ, lao thẳng tới hướng đông. Cũng không lâu lắm mặt nước xuất hiện khu vực có ba đường sông, chỉ có rộng hai trượng đủ cho thuyền đi qua, thuyền đánh cá tiến vào con đường an toàn, một đường lao thẳng tới trước.
Tần Tiêu bắt đầu suy nghĩ: Không có gì bất ngờ xảy ra thì Tiên nhi khẳng định ở chỗ này. Tiên nhi... Tiểu trúc giữa hồ, căn nhà đá, ngươi rất hoài niệm sao?
Qua không lâu, lại nhìn thấy đảo nhỏ kia, bên cạnh quả nhiên có một chiếc thuyền đổ lại.
Cập bờ đã không còn trịu lủi như trước, mà có một bến tàu nhỏ, mặt khác không có cải biến gì cả.
Tần Tiêu không vội!
Lớn tiếng một hô:
- Tiên nhi!
Đỗ ở bến thuyền, đột nhiên có bóng người chui ra, lại là Thiết nô. Nhìn thấy trên thuyền là Tần Tiêu thì nhảy lên, nhanh chân chạy vào trên đảo. Chạy một nửa thì lại chạy về. Lo lắng đi tới đi lui trên bờ, chờ Tần Tiêu cập bờ.
Quả nhiên ở chỗ này!
Trong lòng Tần Tiêu vui vẻ, xem ra Tiên nhi cho Thiết nô lái thuyền đưa nàng tới nơi cũ.
Tần Tiêu không đợi thuyền cập bờ, thả người nhảy lên bờ. Nhìn Thiết nô nói:
- Tiên nhi đang ở trên đảo sao?
Trên mặt Thiết nô mừng như điên, chỉ vào nhà đá liên tục gật đầu.
Còn chờ cái gì?
Tần Tiêu bước nhanh tới nhà đá!
Nhà đá không có thay đổi gì, điểm khác duy nhất là cánh cửa sắt đã gỉ sét. Tần Tiêu đi tới bên cạnh nhà đá thì tim đập thình thịch, chậm rãi đẩy cửa sắt. Trong nội tâm đau xót, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.
Trong nhà đá ở trên tường còn có khóa sắt từng khóa Lý Tiên Huệ trước kia, ghế đá vẫn còn. Trên mặt đất phủ một ít cỏ khô lau sậy.
Lý Tiên Huệ như con chim non cả kinh, ngồi ở góc tường, ôm đầu gối mà ngủ.
Tần Tiêu nhẹ nhàng đi qua, áy náy và thương tâm nhìn qua nữ tử quan tâm mình nhất.
Sắc mặt của nàng vô cùng tái nhợt, trên mặt còn lưu lại vệt nước mắt. Tuy ăn mặc đẹp đẽ quý giá, búi tóc cũng thập phần tinh tế, vẫn trâm cài tóc và hoa tai, nhưng mà cảnh tượng vẫn cô đơn và thương tâm.
Tần Tiêu khẽ đi tới bên người Tiên nhi, ngồi bên cạnh nàng và ôm nàng vào lòng.
Lý Tiên Huệ nửa mê nửa tỉnh nói mớ:
- Lão công...
Trong lòng Tần Tiêu đau đớn, nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng:
- Là ta, Tiên nhi.
Lý Tiên Huệ đột nhiên bừng tỉnh, thân thể đứng lên, sau đó không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Tần Tiêu, trừng to mắt nói ra:
- Ta, ta nhất định là đang nằm mơ!
Tần Tiêu đứng lên!
Mở ra hai tay:
- Tiên nhi, Tiên nhi tốt của ta, không phải là mộng, lão công trở về, thật!
Vượt quá Tần Tiêu dự liệu, Lý Tiên Huệ cũng không lao vào trong ngực của hắn, mà là nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, che miệng nghẹn ngào nói ra:
- Ta tình nguyện ngươi chưa về!
Tần Tiêu đã thương tâm lại khó hiểu đi tới phía trước, từ phía sau ôm lấy Lý Tiên Huệ:
- Như thế nào, Tiên nhi? Ngươi không muốn ta về sao?
Lý Tiên Huệ toàn thân mềm nhũn, chậm rãi lắc đầu:
- Không phải...
- Vậy ngươi...
Tần Tiêu nhất thời không nói được gì, thật không biết nên nói như thế nào, đành phải thở dài tâm loạn như ma.
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng xoay người lại!
Chậm rãi hai tay ôm dưới nách của Tần Tiêu, nước
mắt cứ lặng im chảy xuống.
Nhưng mà Tần Tiêu cảm giác được, Lý Tiên Huệ gầy đi thật nhiều, giống như dùng hết khí lực toàn thân ôm lấy hắn.
Trong nội tâm nàng có phải vẫn dùng lực lượng này giãy dụa hay không?
Trong lòng Tần Tiêu đau đớn, đem Lý Tiên Huệ ôm trong ngực.
Hồi lâu!
Hai người không nói gì cả. Trong nhà đá nhỏ hẹp dường như chỉ nghe được nước mắt Lý Tiên Huệ rơi, nhỏ đến vào trên người Tần Tiêu.
Tần Tiêu không nghĩ tới bây giờ tình cảm phức tạp, hơn nữa không biết nên nói cái gì.
Một năm không gặp nỗi khổ tương tư, cũng không biết nên biểu đạt thế nào. Trong ngực chỉ có thương tâm, mỗi ngày trốn vào trong gian nhà đá, vụng trộm thút thít nỉ non không cho ai biết rõ. Ở trước mặt người ngoài thì bộ dáng kiên cường mười phần.