Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 540: Nước mắt khuynh thành (1)




Tần Tiêu vội vàng lôi kéo Thu Quang Viễn cho hắn ngồi xuống, không ngớt lời hỏi:

- Quang Viễn đại ca, tại sao không thấy Tiên nhi cùng Uyển nhi các nàng đâu? Người trong phủ làm sao ít như vậy?

- Ngươi, ngươi không có gặp được các nàng sao?

Thu Quang Viễn nghi hoặc nói ra:

- Sáu bảy ngày trước Thượng Quan phu nhân cùng Tử Địch cô nương còn có Tử Đan thiếu gia mang theo công tử cùng tiểu thư vào kinh rồi!

- A?

Tần Tiêu không khỏi kinh hãi:

- Không thể nào? Tại sao có thể như vậy! Chúng ta mười ngày trước xuất phát đến Trường An... Không ngờ bỏ qua trên đường a!

Thu Quang Viễn cũng đầy tiếc nuối nói ra:

- Cũng không phải sao! Nhị vị phu nhân đã qua một năm chịu khổ, cả ngày ở trong nhà lo lắng cho Hầu gia. Đại phu nhân sinh con suýt nữa mẫu tử khó giữ, xuất huyết nhiều! May mắn có Chung lão tiên sinh ở đây, bằng không thì hung cát khó dò! Sinh hạ công tử xong thì đại phu nhân nằm trên giường ba tháng, thân thể cũng biến hóa, gầy không thành bộ dáng. Sữa cũng không đủ, vẫn phải mời vú êm ở bên ngoài.

Thu Quang Viễn lải nhải nói xong, Tần Tiêu nghe xong mà hãi hùng khiếp vía:

- Vậy thì Tiên nhi đâu rồi? Nàng không có đi Trường An, sao ta không thấy nàng?

Thu Quang Viễn thở dài một hơi, ngơ ngẩn nói ra:

- Nàng nha, ai! Sau khi tin tức từ Trường An truyền tới thì thân thể cũng biến hóa, trầm mặc ít nói, ăn uống không nhiều. Mỗi ngày chỉ đứng ở bên cạnh hồ Sở Tiên nhìn ra phương xa. Chúng ta sợ nàng xảy ra chuyện, đã cho Tử Địch và những người khác thay phiên nhau trông chừng nàng. Nhưng mà mấy ngày gần đây nàng mỗi ngày đều chèo thuyền du ngoạn ở bên ngoài, thường là sáng đi tối mới về. Ngày từng ngày gầy đi, ai thấy cũng đau lòng!

- Ta, ta đi tìm nàng!

Trong lòng Tần Tiêu đau đớn, nhanh chân chạy ra bên ngoài. Mặc Y nhìn xem qua bóng lưng Tần Tiêu lo lắng lắc đầu, nhìn Thu Quang Viễn nói ra:

- Thu đại ca, Vân nhi các nàng có đi Trường An không?

- Không có, một năm qua mở hai nhà máy, làm đánh răng và bao tay. Vân nhi liền mang theo đám tiểu thiếp Đặc chủng doanh tại đi vào trong đó quản lý sinh ý, các nàng đều lưu lại, thân thể Chung lão gia tử thân không bằng lúc trước, biết được đường của mình không xa, cũng lưu lại. Nô bộc nha hoàn trong phủ cũng bị phu nhân mang đi hơn phân nửa, nếu không cũng không lạnh lẽo thế này.

- Vậy được rồi.

Mặc Y cưỡng chế bất an trong lòng, nhìn qua Thu Quang Viễn nói ra:

- Ngươi gọi hai người đem đồ vật trên ngựa lấy xuống đi, sau đó cùng đưa tới hậu viện.

Tần Tiêu nhanh chân chạy tới bên hồ, đưa mắt nhìn chung quanh, trong hồ hơi nước mờ mịt, còn có những con thuyền đánh cá, làm gì nhìn thấy bóng dáng của Tiên nhi.

Trong lòng Tần Tiêu vừa vội vừa chua xót, hít sâu một hơi, rống lớn nói:

- Tiên nhi ngươi ở nơi nào?

Hồi âm lượn lờ, nhưng không có người đáp lời, chỉ nghe được âm thanh sóng nước vỗ bờ mà thôi.

Tần Tiêu tìm kiếm chung quanh bờ hồ, muốn tìm một chiếc thuyền đi ra hồ, không ngờ không có tìm được.

Đang chuẩn bị cắn răng nhảy vào trong hồ nước, sau lưng truyền tới âm thanh non nớt.

- Hầu gia ca ca, là ngươi sao?

Bỗng nhiên Tần Tiêu quay người lại, nhìn thấy tiểu nha đầu Dương Ngọc Hoàn đã một năm không gặp. Chỉ thấy nàng mặc áo bông đỏ thẫm, trên đầu cũng đeo cái mũ che hai tay lại, trên mặt đỏ bừng, thở ra nhiều hơn, trên trán giống như Thượng Quan Uyển Nhi dán hồng mai hoa điền. Một năm không gặp đã cao hơn trước, đang có chút ít sợ hãi nhìn qua Tần Tiêu.

Tần Tiêu đi đến trước mặt nàng, khom người cằm bàn tay nhỏ bé có chút lạnh của nàng, nhỏ giọng hỏi:

- Ngọc Hoàn, ngươi biết Tiên nhi tỷ tỷ đi nơi nào không?

Dương Ngọc Hoàn chu miệng, tràn đầy thương tâm có chút trách cứ nói ra:

- Tiên nhi tỷ tỷ thương tâm rất nhiều, mỗi ngày đều không vui, đều không dạy Ngọc Hoàn khiêu vũ. Ta nghe bọn họ nói người nhà của Tiên nhi tỷ tỷ đã chết hết. Hầu gia ca ca, ngươi là người xấu. Tại sao ngươi lại giết mẫu thân và muội muội của Tiên nhi tỷ tỷ cơ chứ? Các nàng chẳng phải thân nhân của ngươi sao?

Tần Tiêu không khỏi có chút ngơ ngẩn, ngơ ngác sững sờ sau nửa ngày, miễn cưỡng nói ra:

- Ngọc Hoàn, chuyện này không như ngươi tưởng tượng đâu, ngươi còn nhỏ, không hiểu. Ngươi nói cho ta biết, Tiên nhi tỷ tỷ đi nơi nào?

Dương Ngọc Hoàn như trước bỉu môi, cau mày mao lắc đầu:

- Ta không biết. Những ngày này đều không có ai dạy ta khiêu vũ, cũng không có ai dạy ta đánh đàn. Uyển nhi tỷ tỷ cũng đi Trường An, Tiên nhi tỷ tỷ mỗi sáng sớm đều đi ra ngoài, trời đã khuya mới về nhà, đều không quan tâm tới ta. Ngọc Hoàn thật đáng thương, không có người nào ở cùng. Đành phải mỗi ngày đi ra đi vào dạo chơi, hy vọng sớm đợi tới khi Tiên nhi tỷ tỷ trở về.

Dứt lời Dương Ngọc Hoàn chu mỏ lên, trong hốc mắt nước mắt chảy xuống, nhìn như muốn khóc lên.

Tần Tiêu thò tay ôm lấy Dương Ngọc Hoàn vào trong lòng, vỗ lưng và hống nàng:

- Không khóc không khóc, về sau sẽ có người ở cùng với ngươi. Mặc Y tỷ tỷ trở về ngươi biết không? Còn có Hầu gia ca ca không phải cũng quay về sao? Về sau mọi người chúng ta sẽ ở cùng ngươi a!

- Ân!

Dương Ngọc Hoàn lúc này mới gật gật đầu, duỗi bàn tay phấn nộn lau nước mắt, lại giống như trước, ôm cổ của Tần Tiêu và hôn lên mặt của hắn một cái:

- Hầu gia ca ca là tốt nhất! Ngọc Hoàn thích nhất Hầu gia ca ca!

Trên mặt Tần Tiêu mỉm cười, ôm Dương Ngọc Hoàn đi qua phía sơn trang vài bước, sau đó buông nàng ra:

- Ngọc Hoàn nghe lời, tự mình quay về tìm Mặc Y tỷ tỷ được chứ? Nàng mang thiệt nhiều lễ vật trở về tặng ngươi đấy.

- Thực nha? Khanh khách!

Dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử mười tuổi, lập tức mỉm cười, vui sướng chạy vào sơn trang:

- Hầu gia ca ca gặp lại! Ta về trước đây!

Tần Tiêu nhìn qua Dương Ngọc Hoàn mặc áo bông dày mà ngây ngốc. Không khỏi thở dài một hơi:

- Kỳ thật chỉ là tiểu hài tử đáng yêu... Có một số việc ta có phải làm quá phận không? Một vương triều hưng suy há vì một người con gái mà biến hóa? Tuy là nhân tố, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là đế vương và người trong triều, là quy luật lịch sử diễn biến tất nhiên... Hồng nhan họa thủy, đây chỉ là nam nhân kiếm cớ, đem sai lầm đổ lên người con gái vô tội mà thôi.

Trong lòng Tần Tiêu có chút loạn, bên tai quanh quẩn âm thanh sóng nước của hồ Sở Tiên, tâm tư lại đặt lên người Tiên nhi.

Nàng đi nơi nào? Hồ lớn như vậy nàng đi nơi nào?

Tần Tiêu chưa từ bỏ ý định đi dọc theo bờ hồ, rốt cục nhìn thấy một chiếc thuyền đánh cá đang cập bờ, Tần Tiêu liên tục chạy lên thuyền.

Phu thê ngư dân hơn bốn mươi tuổi kinh ngạc nhìn qua người trẻ tuổi ăn mặc quần áo bất phàm, có chút kinh hãi nói ra:

- Vị công tử này, đến thuyền hỏng của tiểu dân có việc gì không? Nếu muốn mua cá, cũng chờ chúng ta cập bờ mang lên cho công tử lựa chọn là được.

- Thuyền đại ca ngươi đừng sợ, ta muốn thuê thuyền của ngươi mà dùng.

Tần Tiêu lấy một thỏi bạc lớn ra, chừng mười lượng, nhét vào trong tay người chèo thuyền: